Chương 57: Em thích anh

Ngày hôm sau, Đàm Hinh tỉnh lại thì trời đã sáng.

Đây là phòng bệnh tư nhân, chỉ có một giường mỗi phòng, tủ cạnh giường được trang trí bằng một bình hoa, hương thơm nhàn nhạt.

Y tá đi tới, thấy cô đã tỉnh, kinh hỉ nói: "Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào."

"Làm sao tôi lại ở bệnh viện."

Cô y tá cười nói: "Là một người đàn ông cao cao đẹp trai đưa cô đến đây, cực kỳ khẩn trương, mời tất cả bác sĩ khoa cấp cứu đến. Mọi người không nghĩ tới chỉ là cảm mạo, còn có sốt nhẹ một chút, nghỉ ngơi hai ngày là được."

Đàm Hinh xoa nhẹ hai thái dương, trong đầu rối rắm không rõ ràng.

Cô hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"

Y tá nói: "Nghe nói đang ở hành lang, chúng ta đo nhiệt độ cơ thể trước đã."

Đàm Hinh vén chăn lên xuống giường, chân như nhũn cả ra, thật vất vả ổn định thân hình mới bước nhanh đi ra ngoài.

"Vị bệnh nhân này, hiện tại cô không thể. . ."

Đàm Hinh đẩy cửa ra, bỗng dưng trước mắt xuất hiện rất nhiều người, cô đứng không vững, rơi vào trong một l*иg ngực ấm áp.

Hơi thở người con trai quen thuộc nhẹ nhàng khoan khoái, thay cho mùi nước khử trùng gay mũi khiến cô buông lỏng tâm tình.

Anh ấy vẫn còn đây, mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Quý Yến ôm cái eo nhỏ của cô gái, dính sát vào ngực mình, cong môi nói: "Vừa tỉnh dậy đã muốn ôm ấp yêu thương à?"

Đàm Hinh đỏ mặt lên, trừng anh: "Không được nói bậy."

Quý Yến ôm ngang cô lên, đưa đến giường bệnh, tư thế tiêu chuẩn vòng ôm công chúa, y tá ở một bên đã tim đập liên hồi ngưỡng mộ.

"Đo nhiệt độ cơ thể đi."

Quý Yến nhận nhiệt kế, nói: "Em tới đây."

Đàm Hinh ngoan ngoãn ở trong lòng anh, cẩn thận quan sát thần sắc của anh. Cô chỉ nhớ rõ, cô xin Quý Yến đừng kết thúc, nhưng Quý Yến còn chưa có cho cô câu trả lời chắc chắn.

Anh nói "Sinh nhật vui vẻ", nhưng điều cô muốn nghe, không phải bốn chữ này.

Mà là ba chữ.

Quý Yến bị ánh mắt ướt sũng của cô nhìn chằm chằm, tim mềm nhũn, đi đến trước mặt cô nói: "Vì sao lại nhìn anh như thế?"

Đàm Hinh nói: "Anh đang có ý nghĩ gì."

Quý Yến sững sờ, lập tức cười xấu xa: "Ý nghĩ? Em nhìn anh như vậy, đương nhiên là anh muốn hôn em rồi."

". . ."

Đàm Hinh tức giận nói: "Em đang nghiêm túc."

Quý Yến nói: "Anh cũng không nói đùa."

Hai người đối mặt một lát, chợt nhớ tới còn có người khác ở cạnh, đồng thời nhìn đi nơi khác. Cô y tá gượng cười hai tiếng, kiểm tra xong rồi đi khỏi.

Đàm Hinh hỏi: "Mẹ em biết chuyện em ở bệnh viện không."

Quý Yến vuốt nhẹ gương mặt cô, cười nói: "Dì vừa biết đã sợ hãi, tối hôm qua không phải rất can đảm sao, không quan tâm gì mà lén đi ra. Tuyết rơi dày đặc cũng không bận tâm, còn lo lắng cảm thụ của người khác gì chứ."

Đàm Hinh không được tự nhiên nói: "Thân thể của em, em có thể biết được."

"Em chắc chắn? Vậy người cuối cùng bị té xỉu là ai? Bệnh nặng như này còn chạy đến tìm anh, không phải hoàn toàn là vì áy náy à, Hinh Hinh, em thích anh sao."

Đàm Hinh trừng mắt nói: "Nếu như là ... nếu như em nói, em thích anh, anh có thể hồi tâm chuyển ý hay không."

Tiếng nói của cô dần dần thấp xuống.

Quý Yến nhíu mày lại, "Hồi tâm chuyển ý" là có ý gì.

Đàm Hinh hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng quyết định.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen láy thuần túy kia, trịnh trọng nói gằn từng chữ: "Em thích anh."

Em thích anh.

Nếu như thời gian có thể quay lại, cô trở lại như ban đầu, vẫn là bộ dáng thiếu niên lúc đầu, điều mà Đàm Hinh muốn nói nhất, chính là —— em thích anh.

Nếu như khi đó cô nói, có phải hết thảy đều sẽ trở nên khác biệt hay không .

Anh sẽ biến mất sao?

Cô sẽ mất đi anh sao?

Có lẽ, bọn họ đã sớm trải qua những điều hạnh phúc rồi.

Qua mười năm này, cô chỉ là xác định một điều, đó chính là tên Quý Yến này, vô cùng vô cùng thích Đàm Hinh.

Là anh mạnh mẽ đi tới, thích đến ngã lên ngã xuống bao lần, cho cô rất nhiều dũng khí.

Bình hoa rơi xuống một cánh hoa trắng nhạt .

Quý Yến nắm chặt nắm đấm đến nửa ngày, trầm giọng nói một câu: "Lời nói một khi nói ra tuyệt đối không thể thu hồi."

Đàm Hinh cắn môi, "Cho nên, anh vẫn lmuốn kết thúc sao?"

Quý Yến không hiểu, kết thúc trong miệng Đàm Hinh là có ý gì, anh đã suy nghĩ về vấn đề này, bộ não linh hoạt như muốn dừng mọi hoạt động.

Anh nắm chặt cổ tay cô, nghe theo bản năng của mình, kéo cô vào l*иg ngực của mình. Trái tim vang đập kịch liệt, tựa như chạy đường dài, không khí trong phổi bị ép đến hầu như không còn, hô hấp trở nên khó khăn.

Có thể cung cấp dưỡng khí cho anh, chỉ có tên "Đàm Hinh" mà thôi.

Chỉ có đem cô ôm càng chặt hơn một chút mới không khiến cô chạy mất, mới có thể tiếp tục hô hấp, tiếp tục sống sót.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng khiến người khác mê đắm. Người như được uống rượu, chỉ mới nghe được mùi đã khiến anh say bất tỉnh nhân sự.

Cảm giác cực kỳ hư ảo.

Tựa như một vị khách đường xa bỗng nhiên gặp được một ốc đảo, điều trước hết nhất anh làm là dụi mắt một cái, xác định cái xuất hiện trước mắt không phải ảo giác mà là hình ảnh chân chân thực thực.

Anh hít một hơi thật sâu, để cho mình có chút khí lực hơn một chút.

"Em nói thích anh, anh nghe thấy, anh đều nghe thấy rồi, " anh xác nhận lại một lần nữa: "Thật thích anh sao? Là anh, không phải người khác đúng không?"

Đàm Hinh cong môi, lấy ngón tay giữa ra nhẹ nhàng đẩy trán anh một cái, nói: "Choáng váng à." Bất quá còn nhỏ giọng bổ sung một câu: "Đương nhiên là anh rồi."

Thiếu niên liền bày ra bộ dáng tươi cười cô chưa từng thấy, thuần túy mà chói mắt.

Trong chớp nhoáng Đàm Hinh nhớ tới trong chuyện thần thoại xưa, vị thần tượng trưng cho Mặt trời, có một khuôn mặt anh tuấn không gì sánh kịp, Apollo.

Trong truyền thuyết thần thoại, dường như không thể so với thiếu niên ở trước mắt, càng thêm chói lóa.

Cô đang được Mặt trời ôm lấy.

***

Bên ngoài phòng bệnh.

Đào Tĩnh đem nước trái cây chưa uống xong ném vào thùng rác, tổng kết lại nói: "Trong tình yêu không tồn tại nhượng bộ, một khi đã nhượng bộ thì xác định thất bại thảm hại."

Tạ Hoàn tựa ở một bên, rút ra một cây xì gà kẹp ở đầu ngón tay nhưng không nhóm mồi.

Anh hỏi: "Lại là xem trên mạng?"

Đào Tĩnh gật đầu. (Ji: Chán hai người ghê, theo đuổi con gái người ta chỉ dựa vào mạng.)

Tạ Hoàn không biết làm sao, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn hiện ra một tia thất bại, nói: "Thật có lỗi, xem ra không giúp được cô rồi."

"Không sao, dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng đã không có phần thắng rồi."

Tạ Hoàn nói: "Câu này của cô càng chém vào vết thương người ta đó biết không."

Đào Tĩnh cười cười, chân thành nói: "Thật xin lỗi."

Tạ Hoàn hơi cong môi, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái thì nụ cười đã nở ra.

Anh xoa nhẹ đầu Đào Tĩnh nói: "Không cần nói xin lỗi, dù là cô hay là cô ấy, đều không hề có lỗi với tôi."

Nói xong, quay người bước nhanh rời đi.

Đào Tĩnh nhìn người đàn ông cao lớn, thân hình thẳng tắp, lông mày nhẽ nhíu lại.

***

Buổi sáng Diệp Lam chạy đến bệnh viện, thư ký Lý ở một bên nói: "Tôi đã hỏi qua bác sĩ, đã bớt nóng rồi, uống chút thuốc là có thể về nhà."

Diệp Lam nói: "Vẫn là nên nằm viện quan sát hai ngày, bệnh nhỏ cũng là bệnh, không thể coi thường."

"Được, chúng ta đi xin phép trường cho nghỉ học một chút ."

Diệp Lam gật gật đầu, đảo mắt đã đến trước phòng bệnh.

Bà cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó bỗng dừng lại ở trước cửa.

Bên trong phòng, Quý Yến ngồi trên giường cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Đàm Hinh, ôn nhu trong mắt cơ hồ khiến người ta chết đuối, gương mặt đẹp giống một bức họa.

Bên tai truyền đến một tiếng ho nhẹ, Quý Yến bỗng dưng giương mắt lên. Khi thấy Diệp Lam và thư ký Lý đứng ở trước cửa, vội vàng đứng lên.

Diệp Lam đi tới, bà có chút không vui. Bà cũng không phải là không hiểu được người trẻ tuổi không khống chế nổi sự thích thú từ nội tâm, ngẫu nhiên làm một việc khác người một chút cũng rất bình thường.

Nhưng cũng không thể nhân lúc đang mang bệnh chứ, đây không phải giậu đổ bìm leo sao?

Bà đến gần một chút sau đó lại giật mình, bởi vì bà phát hiện con gái của mình đang tỉnh táo, đôi mắt ngập nước xinh đẹp chứa đựng tất cả đều là hình dáng của Quý Yến, khi bà tới cũng không phát hiện.

Diệp Lam còn nghĩ ra điều gì khác nữa đây.

Bà cười đến híp cả mắt, nói: "Xem ra tối hôm qua đã phát sinh một số chuyện rồi."

Đàm Hinh nhìn thấy mẹ mình, lập tức ngoan ngoãn: "Mẹ, tối hôm qua để mẹ lo lắng, thật xin lỗi, về sau con sẽ không như vậy."

Diệp Lam để hoa quả trên mặt bàn, hít một ngụm hương hoa, nói: "Không có việc gì, mẹ cũng không phải người cổ hủ. Người trẻ tuổi các con lãng mạn một chút, không có gì là không tốt."

Nói xong còn nhìn về phía Quý Yến, chế nhạo nói: "Ngược lại là Quý Yến, ở bệnh viện chăm sóc con cả đêm, con phải cảm ơn nó thật tốt."

Lý bí thư bật cười, quay người đi ra ngoài, thuận tay giữ cửa khép lại.

Quý Yến lúng túng mấy giây, lập tức mặt dày mày dạn nói: "Dì Diệp, con thật tâm với Hoan Hinh hinh, con sẽ luôn đối tốt với cô ấy."

Diệp Lam không có biểu hiện gì, ngược lại là Đàm Hinh nằm ở trên giường khóe môi cong một vòng ngọt ngào, tất cả ý cười hiện lên trong mắt.

Diệp Lam đành phải gật đầu, xem như thừa nhận quan hệ của bọn họ.

"Chuyện tình cảm của Tiểu Hinh, cho tới bây giờ dì vẫn nên nói trước một vài câu."

Quý Yến làm ra vẻ mặt thành thật, nói: "Dì cứ nói."

Diệp Lam nói: "Các con cũng còn trẻ, cả một đời quá dài, về sau khó tránh khỏi có chuyện không thoải mái, hoặc là có chút khó khăn. Nếu như gặp chuyện nhất định phải cùng nhau giải quyết, nếu như thực sự không cách nào hiểu nhau, hãy nhớ lại tình cảm cùng nhau lớn lên, đừng để cả hai tổn thương."

Quý Yến nghiêm túc nói: "Được ạ, dì yên tâm, chỉ cần là có thể nhượng bộ, con đều sẽ nhường Hinh Hinh."

Chỉ có một điều duy nhất ở Đàm Hinh anh không cách nào nhượng bộ, là rời khỏi cô.

Những điều khác, anh có tự tin sẽ làm được rất tốt.

Trong lòng Đàm Hinh vẫn bùi ngùi, thời gian quả nhiên là tài sản quý giá nhất. Lúc trước có lẽ cô không hiểu lời của mẹ, nhưng bây giờ đã trải qua rất nhiều năm, cảm thấy từng chữ như ngọc ngà châu báu.

Cô nói: "Mẹ, con hiểu mà."

Diệp Lam cười nói: "Con hiểu được là tốt, con cũng nên sửa lại tính tình đi. Dù Quý Yến tốt hơn đi chăng nữa con cũng sẽ khi dễ nó."

Đàm Hinh nghẹn lại, nhẹ giọng lầm bầm: "Lúc nào con khi dễ anh ấy chứ."

Nói xong, nhìn về phía người con trai ở một bên cười đến dương quang xán lạn, không xác định hỏi: "Em có từng khi dễ anh sao?"

Quý Yến lắc đầu liên tục.

Diệp Lam nhìn thấy buồn cười, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, bà nhìn màn hình, nụ cười trên gương mặt dần dần phai đi.

"Mẹ ra ngoài nhận điện thoại."