Chương 11: Tôi cảm thấy, Tần tiên sinh thật sự nhẫn tâm

Tôi đã tưởng tượng ra hàng vạn sự lúng túng khi trở lại nơi đây, sợ vừa bước vào sẽ thấy Tần Vị Ký ở bên trong, sợ cảnh còn người mất, cảnh sắc trang hoàng đều đổi thay nhưng chung quy cũng không nghĩ tới ngay cả cửa cũng chẳng vào được.

Bảo vệ ngăn tôi ở bên ngoài, nói tôi không có thẻ phải liên hệ với chủ sở hữu để xác nhận danh tính mới có thể vào.

Nếu bảo vệ vẫn là tiểu Trương trước kia tôi phỏng chừng cũng không lúng túng như thế này.

"Đại ca, đây thật sự là nhà của tôi, thẻ nhà tôi để ở trong, để tôi vào tìm rồi đưa cho anh."

"Xin lỗi, không có thẻ ai cũng không thể vào."

Tôi nhịn xuống kích động muốn chửi người, gọi cho Hà Nam Tuyền: "Tuyền ca, Phong Hoa cần thẻ nhà mới được vào, nhưng thẻ lúc trước em ném ở trong phòng căn bản là không có mang theo."

"Không, căn đó chẳng phải hai cậu đứng tên hay sao, cậu trực tiếp nói tên là được."

Tôi cũng chợt nhớ tới, ngẩng đầu nhìn về phía bảo vệ: "Ngài tra một chút, tôi là chủ sở hữu thứ hai, tên Tạ Dao Ngâm."

Bảo vệ kiểm tra một lát, ngẩng đầu nhìn về phía tôi: "Ở đây có ghi lại ngài đã chấm dứt mối quan hệ với chủ nhà năm năm trước, ngài đã không còn là chủ sở hữu ở đây nữa."

Tôi ngẩn người, Hà Nam Tuyền cũng ngẩn người.

"Dao Ngâm, quên nói cho em biết, lúc trước em ký tên từ bỏ hết thảy tài sản thỏa thuận, luật sư lúc đó liền trực tiếp thay đổi quyền sở hữu nhà cửa luôn."

Tôi có chút ủ rũ, trong phút chốc dừng như đã quên mất mình đã ly hôn, nơi mà trước nay tùy ý ra vào, giờ đây phải có sự đồng ý của chủ nhà.

"Như vậy đi, để anh gọi cho Vị Ký nói anh cần vào lấy ít đồ để bảo vệ cho cậu vào."

"Được."

Tôi châm một điếu thuốc, dựa vào tường, tôi thậm chí nhà của mình cũng không thể về.

Sớm biết thế lúc trước đã đồng ý nhận Phong Hoa.

Bảo vệ bên kia tựa hồ nhận được điện thoại, mở cửa: "Xin mời, tiên sinh."

Lúc gần đến cửa, tôi dừng lại, xoay người bước đến hòm thư cạnh cửa.

Trong năm năm rời đi, mỗi khi đến tết tôi đều sẽ gửi một bức thư cho Vị Ký.

Nội dung đại khái chính là tất cả đều ổn, những thứ linh tinh thường nhật.

Nhưng chưa từng nhận được hồi âm.

Tôi mở hòm thư, trông thấy mấy lá thư nằm ngả nghiêng cạnh xấp báo trái tim nhói đến khó chịu.

Sau ly hôn, Tần Vị Ký chưa từng trở về nhà của chúng tôi.

Tôi nắm chặt mấy bức thư ấy chậm rãi bước vào nhà, đồ đạc bên trong không thay đổi gì, chỉ là thoạt nhìn cũng rất lâu rồi chẳng có ai quét dọn.

Tôi lặng lẽ đặt đống thư trong tay xuống, muốn lau dọn một chút, nhưng không thể.

Như có tảng đá đang đè lên ngực, càng ngày càng nặng, càng ngày càng khó thở.

Tôi lặng người đứng ở giữa nhà, cảm giác cô độc trong đêm tự tử ấy bỗng nhiên ập tới, giọng Tần Vị Ký nói không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nó cứ văng vẳng ở bên tai.

Tôi thẫn thờ bước đến phòng làm việc, tìm chìa khóa xe trong mấy ngăn kéo, bỏ bằng lái cùng thẻ nhà vào túi, bước nhanh ra cửa muốn rời đi mới phát hiện bên ngoài đang mưa.

Mưa đập vào cửa sổ từng giọt từng giọt một, đập đến lòng tôi nhói đau.

Tôi báo bình an căn bản cũng chẳng có ai nhận.

Tôi nói đừng nhớ, căn bản cũng chẳng ai quan tâm.

Tiếng gõ cửa vang lên, có lẽ nét mặt tôi quá khó coi lời bảo vệ muốn nói đều nghẹn lại ở cuốn họng.

"Chuyện gì vậy?"

"Chào ngài." Bảo vệ dừng một chút: "Tần tiên sinh không cho ai ở đây qua đêm, tôi nhắc ngài một chút."

"Tôi có thẻ ra vào."

"Nhưng ngài không phải chủ nhà, Tần tiên sinh đã cố ý dặn, xin ngài đừng làm khó tôi."

"Đây là nhà của tôi." Tôi cắn nhẹ môi dưới, lời nói khó khăn bật ra khỏi cuốn họng: "Ông dựa vào cái gì không cho tôi vào, không cho tôi ở đây, tôi mẹ nó đã ở đây ba năm, khi quay về còn phải được ông đồng ý mới được ở ư?"

"Vậy tôi chỉ có thể gọi cho Tần tiên sinh để xác nhận."

Tôi nản lòng, bàn tay xiết chặt dần buông lỏng, nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi đi liền."

"Cảm ơn ngài đã hợp tác."

Tôi lần đầu cảm thấy, Tần tiên sinh thật sự nhẫn tâm.

Ban đầu, tôi vốn không muốn ly hôn với anh. Nhưng lúc tỉnh dậy sau khi tự kết liễu đời mình tôi lại thấy anh ngồi bên cạnh, anh vốn là vũng nước trong veo nay trở nên xám đυ.c, vô hồn. Lúc này tôi mới nhận ra thứ mà mình tước đoạt trong cuộc hôn nhân ba năm chính là một Tần Vị Ký tươi sáng, rạng rỡ như ánh bình minh.

Tôi có thể mường tượng ra rằng lúc trông thấy tôi tắm mình trong vũng máu, Tần Vị Ký muốn chết theo đến nhường nào.

Sau đó nhìn vào vết cắt nơi cổ tay của mình, tính mạng tôi đang dần dần phai nhạt và tia sáng cũng dần dần tắt nơi đáy mắt của Tần Vị Ký.

Tôi thật tệ, làm sao còn mặt mũi mà dây dưa với anh nữa đây.

Hôm sau tôi liền liên lạc với Chu Không, nói mình đã trở về Bắc Kinh.

Chu Không cùng tôi thống nhất thời gian, nói rằng chúng tôi sẽ gặp các nhà đầu tư trước.

Cả đêm tôi đã đọc qua kịch bản một chút.

Tôi đã lừa Tuyền ca, kịch bản tôi còn chưa kịp xem thì làm sao có thể còn vì nhân vật này mà khăng khăng trở về.

Tựa gốc của kịch bản chính là "Ở Đây, Chúng Ta Không Thể Biết Nhau"

Trang đầu là một bài thơ của Cố Thành mà Chu Không tự mình viết và trích lại, tên cũng gọi là "Ở Đây, Chúng Ta Không Thể Biết Nhau".

Ở nơi đây

Chúng ta không thể biết nhau

Nơi này có tường

Có vô số đèn co duỗi ánh mắt

Đo lường chúng ta

Chúng ta nên trốn thoát

Không, là cướp đi

Ta làm cường đạo

Mang theo ngươi

Giống như những cơn mưa rào chảy qua cánh ruộng

Khi mọi thứ biến mất

Chỉ còn lại hơi thở của chúng ta

Ngươi lướt qua bên cạnh

Bất ngờ nhìn ta

Để một lần nữa nhìn xem những con kiến hoảng sợ trong sương

Trên đỉnh đầu đen

Lóe lên cầu vồng

Nhân vật chính là hai anh em cùng cha khác mẹ có quan hệ huyết thống.

Ở một thị trấn nhỏ phát triển từ thế kỷ trước, không có khoảng cách giữa họ hàng, bạn bè, hàng xóm hay bạn cùng phòng. Vì thế sự cố hôm qua đương nhiên là chủ đề bàn luận hay trò cười cho hôm nay.

Khi An Đường đi trên đường sẽ có vô số ánh mắt dõi theo hắn.

Mọi người trên trấn đều nói hắn là một kẻ tai họa.

Kỳ thực hắn chẳng làm gì cả, ngoại trừ người mẹ mất sớm của hắn là tình nhân của Hứa Thừa, bị đuổi ra ngoài với cái bụng lớn, nuôi An Đường mười mấy năm rồi sinh bệnh, sắp không qua khỏi liền đem cậu bỏ trước cửa nhà họ Hứa rồi trốn đi biệt tích.

Thế là An Đường bị người đời đâm chọc, chế giễu mà lớn lên.

An Đường không tài nào đoán được cớ gì người nɠɵạı ŧìиɧ là cha hắn, làm tiểu tam là mẹ hắn, nhưng cuối cùng bị cả xã hội xua đuổi lại chính là hắn.

Tất cả mọi người ở trấn này đều ghét hắn, thậm chí sau lưng còn dùng những lời lẽ thô tục nhất mà đay nghiến hắn.

An Đường tuấn tú đến chói mắt, không phải người nổi tiếng gì nhưng đầy rẫy thị phi.

Hắn không thích nói chuyện, nam nữ trên trấn đều rất thô tục, mẹ hắn tuy phẩm hạnh không tốt nhưng ngược lại đọc rất nhiều sách, hắn cũng ảnh hưởng theo. An Đường từ trong xương tủy rất khinh thường người trong trấn này.

Ngoại trừ Hứa Giang.

Người đọc sách ở trấn không nhiều, đa số họ đều tranh thủ tình hình kinh tế đang thuận lợi mà đi làm xa kiếm tiền.

Hứa Giang là người duy nhất học đại học.

Hứa Giang là anh trai của hắn. Tuy rằng không ai chịu thừa nhận, nhưng hắn và Hứa Giang xác thực có cùng nửa dòng máu.

Hai người bọn họ đều là người đọc sách, nhưng lại làm ra những việc đáng kinh tởm nhất.

Hứa Giang si mê cơ thể cũng như gương mặt của An Đường, nhưng không chịu thừa nhận yêu hắn.

Hứa Giang xem thường hắn.

Xem thường hắn lại ngủ với hắn, Hứa Giang có lẽ là người đạo đức giả nhất trên đời này.

Khi người dân trong trấn thấy dấu hôn trên cổ An Đường, tin đồn lại ập đến.

Họ nói rằng An Đường cũng giống như mẹ hắn, một đứa con hoang hèn mọn, không biết bị gã đàn ông nào chơi chán rồi bỏ, nói hắn là tên biếи ŧɦái hư hỏng.

Từ đó về sau, đàn ông trên trấn đều nhìn hắn đầy ám muội, bên trong lộ ra toàn nhơ nhớp, bẩn thỉu.

An Đường có lúc cả mấy ngày cũng không dám ra khỏi cửa.

Sẽ có những móng vuốt nhầy nhụa tanh tưởi vươn tới, môi lưỡi sắc bén như quấn đầy dao găm mà sỉ nhục hắn.

Ngay cả Hứa Giang cũng không trở về, không chạm vào hắn.

An Đường không biết mình bị làm sao, chỉ là lúc chẳng ai buồn quan tâm đến hắn, trong đầu chợt lóe lên mùi máu tanh nồng, trong gương trên mặt hắn chính là một vũng thịt thối rửa.

Hắn muốn Hứa Giang trở về gặp hắn một chút. Sống mười mấy năm qua đến con kiến hắn còn không giẫm lên, một lời ác độc cũng chưa từng thốt ra với người khác, vậy hà cớ gì mọi người đều cố gắng xiên một dao bức chết hắn.

Sau đó, không biết tên đàn ông nào nổi điên, không tìm ra tiểu tam dang díu với yêu tinh nhà mình, liền đặt điều bôi xấu lôi hắn ra trút giận.

Người người cũng bắt đầu nhục mạ, đổ hết mọi tội danh, cáo buộc không chính đáng lên đầu hắn.

Nam nhân kia không chịu vì hắn bước ra đính chính. Hứa Giang cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ lσạи ɭυâи này trước mặt mọi người.

Bức An Đường tới mức nhảy lầu.

Sau khi An Đường đã chôn cất mấy ngày, nam nhân kia lương tâm cắn rứt, quỳ rạp trước mộ An Đường xám hối.

Hứa Giang cũng rơi lễ trước một thi thể, lời yêu thương cũng bộc bạch ngàn lần.

Hắn đã vào quan tài, bọn họ mới đến cầu xin cho nhẹ lòng, vẻ mặt khϊếp sợ làm bộ nhớ nhung.