Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn Giả Chết, Lục Tổng Khóc Như Điên Khi Thấy Que Thử Thai Dính Máu

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Mộc Ly: “Phu nhân, Lục tổng say rồi, cô có thể đến đón anh ấy được không?”

Thẩm Mộc Ly sau khi về phòng, đã thử thai liên tục mười lần.

Cố gắng tránh sai sót.

Mặc dù có thể nhìn thấy túi thai trong máy siêu âm, nhưng cũng không loại trừ khả năng là u nang.

Ngay cả khi đã đi xét nghiệm máu, nhưng cô vẫn lo lắng không yên, thực sự không thể chờ đợi được nữa.

Sau khi thử xong, cô căng thẳng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lo lắng chờ đợi.

Chuông điện thoại reo lên vào lúc này.

Cô nghe thấy lời Lâm An nói, nhíu mày: “Vậy còn cậu?”

Giọng điệu của Lâm An nghe rất khổ sở: “Phu nhân, tôi cũng uống rượu rồi, giao tổng giám đốc cho người khác tôi không yên tâm, cô cũng biết, vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành.”

Thẩm Mộc Ly im lặng.

Lục Trinh không hiểu sao lại mất tích mấy ngày, khi xuất hiện lại thì toàn thân đầy thương tích, ai mà biết được anh ta có phải vì người phụ nữ khác hay không.

“Bị thương rồi còn uống rượu, cách chết mà anh ta chọn cũng thật đặc biệt.”

Lâm An: “...”

Chỉ trong chốc lát, vùng chữ C trên que thử thai đều hiện lên một vạch đỏ.

Thẩm Mộc Ly không khỏi nín thở.

Nhịp tim cũng ngừng đập vào lúc này.

Chỉ còn giọng nói của Lâm An trong điện thoại là vẫn rõ ràng.

“Phu nhân, cô là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu chứ.”

Vào lúc này, vùng chữ T bắt đầu hiện lên một vạch mờ nhạt.

Chiếc điện thoại trên tay Thẩm Mộc Ly “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Que thử thai đầu tiên hiện lên hai vạch mờ, que thứ hai, thứ ba...

Cả mười que.

Đều là hai vạch mờ.

Cô... thực sự đã mang thai.

“Phu nhân, cô có nghe thấy không? Cô không sao chứ?”

Thẩm Mộc Ly lúc này mới hoàn hồn.

“Không sao, mọi người đang ở đâu, gửi vị trí cho tôi.”

Nói xong, cô vội vàng cúp điện thoại, sợ rằng nếu nói thêm, sẽ để lộ cảm xúc của mình lúc này.

Ngồi xổm trên đất quá lâu, lúc đứng dậy cô hơi choáng váng, vội vàng vịn vào tường, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô quay người dùng nước lạnh rửa mặt.

Ngay sau đó, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Cô thực sự đã mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.

Khoảnh khắc này, cô đã mong chờ suốt bốn năm.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn những viên thuốc dưỡng thai trên bàn, đáy mắt thoáng qua vẻ kiên định.

Lúc cầm viên thuốc lên không hề do dự, trực tiếp uống nước nuốt xuống.

Đây là máu mủ của cô, là hy vọng của cô, là sự tiếp nối sinh mệnh của cô!

Bất kể có ly hôn hay không, đứa bé này, cô nhất định phải giữ!

Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng cô ngược lại thoải mái hơn.

Ly hôn rồi cô có thể nhận được một khoản tiền, cộng thêm cô còn có công việc của riêng mình, nuôi con vẫn rất dễ dàng.

“Dì Trần, con ra ngoài một lát.”

Cô thay quần áo xong đi ra, thấy dì Trần đang bưng đĩa hoa quả lên lầu: “Hoa quả dì tự ăn đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

Dì Trần thấy trên tay cô còn xách theo túi rác, vội vàng đặt đĩa hoa quả sang một bên kệ: “Để tôi vứt rác cho, sao phu nhân lại làm việc này chứ.”

“Không sao đâu ạ, tiện tay thôi.”

Khóe môi Thẩm Mộc Ly còn vương một nụ cười, nhưng vẫn cẩn thận vịn vào lan can đi xuống lầu.

Dì Trần thấy cô vui vẻ, cũng không kiên trì nữa, nhưng bà cũng không dám ăn hoa quả của chủ nhà, bèn mang vào phòng ngủ.

Sau khi đặt đĩa hoa quả xuống, bà quay người định rời đi, lúc đi đến cửa nhà vệ sinh thì bị vấp chân.

Bà nhớ rõ mình đã dọn dẹp phòng ngủ rất sạch sẽ mà.

Bà chợt nhận ra, lúc nãy trong thùng rác chẳng có gì cả, phu nhân xách cái gì ra vậy?

Tim bà đập mạnh, cúi đầu nhìn xuống.

Hả?

Mắt bà hơi mờ, chỉ thấy đó là một que thử màu trắng, giống que thử Covid.

Phu nhân bị dương tính sao?

Bà sững người.

Đột nhiên bật cười.

Vậy thì đúng là đáng đời!

Sau đó, bà ném “que thử Covid” vào thùng rác, bước ra ngoài.

...

Thẩm Mộc Ly bắt xe đến địa điểm Lâm An gửi, nhìn thấy cô xuất hiện, Lâm An như gặp được ân nhân cứu mạng, kích động xuống xe.
« Chương TrướcChương Tiếp »