Chương 47

Mặc dù cô đã sớm biết Lục Trinh nɠɵạı ŧìиɧ, còn có con với Tô Tuyết Lạc.

Nhưng một lần nữa nghe tin anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, cô vẫn đau lòng muốn chết.

Anh ta rõ ràng có thể ly hôn, đường đường chính chính mà!

Chuyện bốn năm trước, cũng có thể dùng cách khác để trả thù cô.

Nhưng tại sao anh ta cứ phải chọn cách này, khiến cô cảm thấy nhục nhã, xấu hổ và bất lực nhất!

Nước mắt cô rơi lã chã, nỗi uất ức trong lòng như vỡ đê.

Mặc dù không tập trung bắn cung, nhưng thành tích của cô hôm nay lại hiếm thấy tốt.

Cô đã bắn trúng vòng 10 điểm, thậm chí phần lớn đều giữ ở mức 8, 9 điểm.

Dáng người cô rất đẹp, khi kéo cung bắn tên, đường cong hiện ra rõ nét.

Giọt nước mắt theo cằm rơi xuống ngực, nơi đầy đặn lắc lư theo động tác của cô.

Cảnh đẹp ý vui.

Trong một góc, một người đàn ông đeo khẩu trang đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt đầy tham lam.

Người đàn ông bắn cung bên cạnh cô cũng chú ý đến cô, khi cô bắn trúng vòng 10 điểm một lần nữa, anh ta phấn khích huýt sáo.

"Người đẹp lợi hại quá, chúng ta so tài một chút nhé?"

Nói xong liền tiến lại gần, đứng sau lưng Thẩm Mộc Ly.

Nhưng chưa kịp giơ tay, Kì Mặc Thành - người phụ trách trường bắn - đã giữ lấy cánh tay anh ta.

Người đàn ông kia lập tức nổi giận: “Anh làm gì vậy?"

Sắc mặt Kì Mặc Thành hơi trầm xuống: “Đây không phải là người anh có thể động vào, cút ra ngoài!"

"Tôi là hội viên năm ở đây!"

"Cho dù anh là hội viên kim cương, anh cũng không chọc nổi cô ấy đâu, không muốn chết thì cút nhanh đi!"

Người đàn ông kia không dám đắc tội với người phụ trách, đành xám xịt bỏ đi.

Người đàn ông đeo khẩu trang trong góc nhìn thấy người kia đi ra ngoài, lập tức đuổi theo.

Nếu quan sát kỹ, có thể thấy trong mắt người đàn ông tràn đầy sát khí.

Kì Mặc Thành sợ người khác lại quấy rầy Thẩm Mộc Ly, khiến Lục Trinh không vui, liền đứng bên cạnh cô.

"Thẩm tiểu thư, hôm nay tâm trạng không tốt sao?"

"Rất tốt!"

Thẩm Mộc Ly lại kéo cung bắn tên, nhanh, chuẩn, mạnh.

Kì Mặc Thành cười gượng: “Lục tổng sao không đi cùng cô?"

"Nhắc đến cái tên đó cũng không sợ mang đến xui xẻo cho trường bắn của anh à."

Kì Mặc Thành: "..."

Thẩm Mộc Ly không nói gì, mím môi bắn thêm một mũi tên nữa.

Kì Mặc Thành có hôn nhân hạnh phúc, đương nhiên cũng muốn khuyên người khác trân trọng hôn nhân.

"Không có cặp vợ chồng nào là không cãi nhau, có chuyện gì thì nói rõ ra là được, đừng giận dỗi. Chỉ cần còn yêu đối phương, thì mọi chuyện đều không thành vấn đề!"

Cung của Thẩm Mộc Ly chưa kéo căng, mũi tên rơi xuống đất bên cạnh chân.

"Ai nói còn yêu? Tôi căn bản không thèm!"

Thẩm Mộc Ly tức giận kéo căng cung: “Nếu tôi còn yêu anh ta, tôi là chó!"

"Nhưng tôi không có thói quen nuôi thú cưng."

Lục Trinh không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng cách đó không xa.

Lúc này, toàn thân anh tỏa ra khí lạnh, như một bức tượng băng.

"Vυ"t!"

Mũi tên trong tay Thẩm Mộc Ly rời khỏi dây cung, lệch khỏi mục tiêu, găm xuống đất.

Kì Mặc Thành đứng giữa hai người bọn họ, tự giác có chút ngại ngùng.

Nhưng sự việc xảy ra ở địa bàn của anh, anh lại không thể bỏ đi được.

Hơn nữa, anh là bạn của Lục Trinh, cũng là người chứng kiến tình yêu của bọn họ.

"A Trinh, cậu đến vừa lúc, Mộc Ly cũng vừa luyện tập xong, mau đưa người về đi."

Lục Trinh thần sắc thờ ơ, cứ đứng im tại chỗ, không hề có ý định đi qua nói chuyện với Thẩm Mộc Ly.

Kì Mặc Thành lúng túng một chút: “Cậu đứng đó là định làm người mẫu cho tôi à? Bên này không cần huấn luyện viên nam đâu nhé."

Câu này là cố ý nói đùa.

Sắc mặt Lục Trinh vẫn căng thẳng: “Không phải cậu là huấn luyện viên nam sao? Trình độ kém cỏi như vậy, học viên bây giờ còn bắn trượt mục tiêu."

Nụ cười gượng gạo trên mặt Kì Mặc Thành biến mất, có chút bất lực.

"A Trinh, Mộc Ly là học trò của cậu, tôi nào dám giành. Tôi thấy là cậu đang bắt nạt người ta đấy, mau dỗ dành đi."

"Bắt nạt?" Lục Trinh nhớ đến dáng vẻ quay đầu bỏ đi không chút do dự của người phụ nữ này khi rời khỏi tòa nhà giảng dạy, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Tôi cũng muốn lắm."

Kì Mặc Thành: "..."

Thẩm Mộc Ly nghe không nổi nữa, tức giận ném đồ trên tay về chỗ cũ: “Anh Thành, hôm nay làm phiền anh rồi, xin lỗi."

Kì Mặc Thành vội vàng xua tay: “Không, không có gì."

Thẩm Mộc Ly không nói thêm gì nữa, quay người bước ra ngoài.