Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn Giả Chết, Lục Tổng Khóc Như Điên Khi Thấy Que Thử Thai Dính Máu

Chương 149

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bác sĩ Thẩm."

Ông ấy chủ động bước đến, đưa tay ra.

Thẩm Mộc Ly hơi sững người, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng bắt tay ông ấy.

"Giáo sư Stanford, bây giờ ngài có thời gian không, tôi muốn tranh thủ thêm một chút nữa."

Trên mặt cô có chút bụi bẩn, tóc ướt sũng dính vào trán, môi hơi tái nhợt, trông vừa tiều tụy vừa đáng thương.

Nhưng đôi mắt kia lại sáng như sao, ánh mắt trong veo không hề có chút toanh tính hay mưu mô nào, chỉ có sự dịu dàng và thuần khiết.

Trong lòng giáo sư Stanford bỗng dưng dấy lên một chút áy náy.

Người Trung Quốc có câu, không thể nghe lời từ một phía.

Ông ấy đã không làm theo phong tục tập quán địa phương.

"Bác sĩ Thẩm, tôi muốn nghe cô trình bày luận điểm trong bài luận văn này."

Ông ấy mở điện thoại, bấm vào email, chỉ vào nội dung mà Thẩm Mộc Ly đã gửi.

Thẩm Mộc Ly không ngờ mình thực sự còn có một cơ hội nữa, lập tức dồn hết tâm trí.

Cô trình bày hết quan điểm luận điểm và lập luận của mình.

Ngày thường cô dịu dàng hòa nhã, đối nhân xử thế cũng ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng khi nói đến chuyên môn của mình, thần sắc cô cũng theo đó mà trở nên rạng rỡ.

Đó là một loại tự tin ẩn sâu trong đáy lòng.

Hoàng hôn nhuộm đỏ trời đất.

Như thể phủ lên cô một lớp kính lọc ánh sáng dịu dàng.

Vô cùng đẹp mắt.

"Mỗi trường hợp của cô đều rất chi tiết, rất có sức thuyết phục."

giáo sư Stanford càng nghe càng hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Một bác sĩ quan tâm đến sinh mệnh nhỏ bé như vậy, sẽ không vì lợi ích cá nhân mà ra tay với thai nhi khác."

"Bác sĩ Thẩm là người bình tĩnh và sáng suốt, chắc hẳn đã sớm hiểu rằng lấy bạo lực chế ngự bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề."

Thẩm Mộc Ly nghe mà có chút mơ hồ.

"Giáo sư, ý của ngài là gì?"

Nụ cười của Stanford càng thêm hiền hòa.

"Thật hiếm khi trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, cô vẫn có thể giữ được tấm lòng ban đầu này, tôi rất thưởng thức cô, bây giờ mới đưa offer cho cô, có phải là hơi muộn không?"

Câu nói trước Thẩm Mộc Ly vẫn chưa hiểu, câu sau lại là một quả bom tấn.

Cô trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Ngay sau đó, cô vội vàng véo mình một cái.

Đau!

Không phải mơ!

Trời ạ, giấc mơ của cô đã thành hiện thực, cô đã trở thành học trò của Stanford!

"Không, không muộn, không muộn, tôi, tôi, tôi rất vui, rất vinh dự được làm học trò của ngài."

giáo sư Stanford lắc đầu: “Không, là vinh dự của tôi."

Nói xong, ông ấy nhìn đồng hồ: “Tiếp theo tôi còn một cuộc họp, tôi sẽ để Tiêu Quy Hạc đến làm thủ tục cho cô."

"Giáo sư, chờ đã!"

Thẩm Mộc Ly thấy ông ấy định đi, vội vàng đuổi theo.

"Tôi muốn thú nhận với ngài một chuyện."

Stanford ngẩng đầu: “Ừm?"

...

Nửa tiếng sau.

Lục Trinh đã giải quyết xong mọi việc, những người có mặt tại hiện trường cũng đã được sơ tán hết, anh bảo Giang Thư Lâm tiếp tục theo dõi Phó Diễn Chi, rồi mới đi tới.

Thẩm Mộc Ly đang đứng trước xe của giáo sư Stanford, eo thon dựa vào cửa xe, hơi cúi đầu, trên chiếc cổ trắng nõn thon dài dưới khuôn mặt xinh đẹp có vài giọt mồ hôi.

Không biết từ lúc nào đã rơi vào cổ áo.

Ánh mắt liền theo đó mà di chuyển xuống dưới.

Quần dài cạp cao, tôn lên đôi chân dài miên man của cô.

Quyến rũ hơn cả khi không mặc quần áo.

Anh sải bước đi tới.

giáo sư Stanford cũng nhìn thấy anh, vẫy tay chào anh.

Ngay sau đó.

Thẩm Mộc Ly đóng cửa xe, chiếc xe lao đi.

Không biết có phải cố ý hay không, khi lướt qua Lục Trinh, chiếc xe hơi lệch hướng, xả khói vào người anh.

Thẩm Mộc Ly nhìn mà thấy hả dạ.

"Bây giờ anh cũng nên đến bệnh viện kiểm tra, làm xét nghiệm khí độc."

Lục Trinh trực tiếp phớt lờ vẻ hả hê của cô, bước đến, nhẹ nhàng phủi bụi trên vai cô.

"Anh bảo tài xế đưa em đi."

Thẩm Mộc Ly đột nhiên hỏi: “Vậy còn anh?"

"Anh còn việc phải xử lý, có người thả khí độc, rõ ràng là nhắm vào giáo sư Stanford hoặc anh, anh phải phối hợp điều tra."
« Chương TrướcChương Tiếp »