Chương 142

Nói xa hơn một chút, bây giờ Lục Trinh đã đi công tác về, nghĩa là anh trai cô cũng sắp về rồi, cô không muốn thêm chuyện nữa.

Chọc giận Lục Trinh, người chịu thiệt là cô và anh trai.

Lục Trinh cụp mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng cũng trống rỗng.

May mà Thẩm Mộc Ly không làm ầm ĩ, cũng không bỏ đi ngay.

Ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.

Vẫn là bà nội có cách.

Không uổng công anh ta năn nỉ bà nội mãi mới được bà đồng ý ra tay.

...

Trong phòng bệnh.

Tần Yên nhìn giáo sư Stanford, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và kích động.

"Ông muốn nhận con gái tôi làm học trò sao?"

Stanford vốn tưởng rằng bệnh nhân có gì thắc mắc, đã đồng ý với Lục Trinh sẽ giữ thai cho Tô Tuyết Lạc, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Không ngờ lại là một người không liên quan nói về một chủ đề không liên quan.

Thấy ông ấy lộ vẻ bất mãn, Tần Yên liền định thêm dầu vào lửa.

"Ông không biết thân phận của tôi sao? À, cũng đúng." Bà ta chỉnh trang lại quần áo: “Tôi là mẹ của Thẩm Mộc Ly."

Quả nhiên, sau khi nghe bà ta tự giới thiệu, vẻ bất mãn trong mắt giáo sư Stanford biến mất, thay vào đó là sự dò xét.

"Bà không muốn Thẩm Mộc Ly làm học trò của tôi sao?"

"Tôi muốn, đương nhiên là muốn, đây là vinh hạnh của Mộc Ly. Chỉ là, con gái tôi ngoan ngoãn như vậy, nếu theo ông ra nước ngoài, tôi phải làm sao đây?"

Stanford thực sự rất hài lòng với Thẩm Mộc Ly, cũng rất quý trọng nhân tài, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cô Thẩm làm học trò của tôi, tôi có thể cung cấp học bổng cho cô ấy, hai triệu tệ một năm."

Tần Yên không khỏi trợn tròn mắt.

Tô Tuyết Lạc ở bên cạnh cũng không dám tin.

Thẩm Mộc Ly lại được hoan nghênh đến vậy sao?

Nhưng nếu cô ấy thực sự được bái sư giáo sư Stanford, sau này thành tựu sẽ không thể nào đo lường được.

Nhỡ đâu cô ấy trả thù họ, họ thậm chí còn không có sức phản kháng.

Tô Tuyết Lạc cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Yên lại muốn nói chuyện riêng với Stanford.

Cô ta hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Xin lỗi bà Tần, giáo sư Stanford đến đây là để khám bệnh cho tôi, chuyện riêng xin hãy nói sau."

Tần Yên lập tức sa sầm mặt.

"Chẳng phải cô muốn nói xấu con gái tôi sao?"

"Tôi nói cho cô biết, đừng hòng!"

"Giáo sư, ông ngàn vạn lần đừng nghe cô ta nói bậy, con gái tôi người tốt, phẩm hạnh cũng tốt, tuyệt đối không phải loại người tùy tiện hãm hại phụ nữ mang thai và đứa bé trong bụng."

"Thôi bỏ đi, hai triệu thì hai triệu, nhưng mỗi năm ông phải đưa tiền cho tôi, đảm bảo cuộc sống của tôi ở trong nước!"

giáo sư Stanford cau mày.

Ông ấy nhận học trò là để những người có tài năng có sân khấu lớn hơn để phát triển.

Cung cấp hỗ trợ tài chính cũng là để học trò không phải lo lắng gì, chuyên tâm nghiên cứu y học.

Chứ không phải để xóa đói giảm nghèo.

"Giáo sư, ông nói gì đi chứ!" Tần Yên sốt ruột nói.

Tô Tuyết Lạc bật khóc: "Bà Tần, xin bà ra ngoài, tôi không cho phép bà làm nhục tôi như vậy! Ra ngoài!"

Tần Yên cười lạnh: "Khóc cái gì mà khóc, bản thân không có năng lực thì trách người khác, đáng đời phải nằm liệt giường trong bệnh viện."

giáo sư Stanford nhíu chặt mày.

Ông ấy tiếp xúc với Thẩm Mộc Ly một hai tiếng, cảm thấy cô gái này lương thiện, nói chuyện tao nhã, rất ưu tú.

Nhưng tại sao lại có người mẹ như vậy?

"Tôi rất coi trọng cô Thẩm, còn chuyện bà vừa nói, chúng ta có thể bàn bạc sau."

Tần Yên lập tức vui vẻ ra mặt: "Dễ thương lượng, chỉ cần tiền trao cháo múc, tôi cái gì cũng đồng ý."

Sắc mặt giáo sư Stanford càng thêm nghiêm trọng.

Tô Tuyết Lạc càng khóc dữ dội hơn: "Xin bà ra ngoài!"

Tần Yên liếc nhìn Tô Tuyết Lạc với vẻ khinh thường, nhưng khi nhìn giáo sư Stanford, bà ta lại trở nên nịnh nọt.

Sau đó bà ta mới đi ra ngoài, khi đi ngang qua giáo sư Stanford, bà ta mỉm cười nói: "Giáo sư, tôi đợi ở ngoài để nói chuyện với ông."

Nói xong bà ta mới đẩy cửa ra ngoài.

Tô Tuyết Lạc lau nước mắt: "Giáo sư, xin ông đừng nghe những lời bà Tần nói."

"Bác sĩ Thẩm là vợ của Lục tổng, Lục tổng đã giúp tôi rất nhiều, xin ông nể mặt Lục tổng, nhận bác sĩ Thẩm làm học trò đi."

giáo sư Stanford không hiểu những chuyện quanh co này: "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ nói chuyện với cô Thẩm."

Tô Tuyết Lạc khóc lóc lắc đầu: "Không, không phải vậy."

“Một lát nữa, nhìn vào phiếu khám của tôi, giáo sư sẽ biết chuyện dọa sảy thai trước đó của tôi có chút vấn đề.”

“Nhưng tôi có thể đảm bảo, bác sĩ Thẩm không phải cố ý.”