Chương 127

Người là do bà gọi đến, bà cụ nói như vậy, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt bà.

Ban đầu bà cũng không biết Lục Trinh giấu một bí mật lớn như vậy.

Nếu không phải chuyện ở trung tâʍ ɦội nghị ồn ào quá lớn, còn huy động cả lực lượng của Lục thị, bà cũng sẽ không phát hiện ra.

Nhưng đã biết rồi, đương nhiên phải điều tra.

Sau khi điều tra, mới phát hiện Tô Tuyết Lạc vậy mà đã mang thai!

Khiến bà vốn coi thường gia thế của Tô Tuyết Lạc lập tức thay đổi thái độ.

"Mẹ, Tuyết Lạc cũng là một lòng hiếu thảo."

Bà nội Lục ngữ khí không vui: “Bà tự có cháu trai, cháu dâu, bà không dám nhận lòng hiếu thảo của cô ta đâu."

Bà là trưởng bối nhà họ Lục, ngày thường hiền lành hài hước, rất ít khi làm khó người khác.

Nhưng có người cứ thích đâm đầu vào họng súng.

Bà chỉ là thu liễm pháp lực an tâm dưỡng lão, không có nghĩa là bà không hiểu chuyện.

“Lộ Hoa à, nếu người ta đã bận rộn mệt mỏi rồi thì bà cứ bày tỏ chút thành ý, phái xe đưa cô ấy về đi.”

“Ồ, đúng rồi, Trần Ma,” Lục lão phu nhân dặn dò: “Lấy Não Bạch Kim trong phòng tôi ra, cho Tô tiểu thư bồi bổ cơ thể.”

Thẩm Mộc Ly suýt thì bật cười.

Chẳng khác nào mắng Tô Tuyết Lạc có vấn đề về đầu óc.

Nhưng trong trường hợp này không thể cười, cô chỉ có thể cố nhịn, hai vai run run, nhịn đến khó chịu.

Tô Tuyết Lạc tuy từ nhỏ không được nuôi dưỡng bên cạnh cha mẹ, nhưng được sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, ngày thường đều là cô ta tính kế người khác, khiến người khác xấu hổ.

Đây vẫn là lần đầu tiên, bị người ta chỉ thẳng mặt mắng.

Hốc mắt cô ta đỏ hoe, gần như theo bản năng, nhìn về phía Lục Trinh cầu cứu.

“Nhìn tôi làm gì?” Lục Trinh ra vẻ người ngoài cuộc, sắc mặt nhàn nhạt: “Là cô không biết ngồi xe, hay là cảm thấy xe của Lục gia không đủ tốt?”

Tô Tuyết Lạc suýt chút nữa bị câu nói này làm nghẹn chết.

Chỉ có thể xám xịt đi theo quản gia ra xe rời đi.

Thẩm Mộc Ly cũng không khỏi sững sờ, giống như đang làm quen lại với Lục Trinh.

Cô vẫn luôn cho rằng, Lục Trinh là người dám làm dám chịu, nghiêm túc có trách nhiệm.

Hôm nay Tô Tuyết Lạc có thể đến nhà cũ, đại diện cho việc anh cũng có ý định nói rõ mọi chuyện.

Thế nhưng…

Chỉ vì Lục lão phu nhân không thích, anh liền từ bỏ?

Giống như bốn năm trước, Lục lão phu nhân chỉ nói nhất định phải kết hôn, anh liền gật đầu đồng ý.

Trong lòng cô, bỗng dưng dâng lên một tầng chua xót.

Thì ra, anh đến vịnh Hướng Dương tìm cô, thậm chí lợi dụng anh trai để tính kế cô, cũng là vì Lục lão phu nhân không muốn để bọn họ ly hôn.

Hoặc là, còn có một tầng sâu hơn.

Cô hít sâu một hơi, đè nén cơn đau dày đặc trong tim.

Hôm nay để cô chứng kiến Lục lão phu nhân không ưa Tô Tuyết Lạc, chính là muốn cho cô biết nên làm thế nào để đề cao Tô Tuyết Lạc trước mặt Lục lão phu nhân.

Như vậy mới có thể để Lục lão phu nhân nhanh chóng chấp nhận tiểu tam và đứa con riêng này.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trinh đang cau mày.

Người đàn ông mím chặt môi, đường quai hàm căng cứng như lưỡi dao lạnh, có thể cắt đứt trái tim người khác.

Lúc Kiều Lộ Hoa dìu Lục lão phu nhân vào phòng, anh cúi đầu, hạ thấp giọng.

“Biết nên nói thế nào rồi chứ? Biểu hiện của em, quyết định anh vợ ở sa mạc ăn đất hay là trở về sống trong nhung lụa.”

Thẩm Mộc Ly ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài trắng đến chói mắt, sự lạnh lẽo trong đôi mắt nhuộm màu giận dữ lan ra khắp khuôn mặt.

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm lỡ chuyện tiểu tam và con riêng của anh nhận tổ quy tông đâu!”

Nói xong liền quay đầu bỏ đi, đuổi theo Lục lão phu nhân.

Sắc mặt Lục Trinh có chút u ám.

Vừa rồi cô ấy không phải vẫn ổn sao, đột nhiên nổi giận cái gì?

Vào phòng, Lục lão phu nhân đang chống nạnh sai bảo Trần Ma: “Vứt con vịt khỉ gió kia đi, ta sợ mắc răng.”

Bị chen ngang như vậy, cơn tức giận Thẩm Mộc Ly phải chịu từ chỗ Lục Trinh ngược lại tiêu tan phần lớn, vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân.

“Bà nội, vậy bà thích ăn gì, con làm cho bà.”

Trên thế giới này, người yêu thương cô quá ít.

Lục lão phu nhân là ánh sáng trong thế giới của cô, cô rất muốn hết lòng hiếu thuận.

“Con làm gì chứ, muốn xuống bếp cũng là chuyện của A Trinh, phụ nữ nhà họ Lục chúng ta đều là số hưởng phúc.”

Lục Trinh cởϊ áσ khoác ra, bất đắc dĩ lên tiếng: “Cháu giống như ở rể vậy.”

Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn anh: “Cháu chính là cưới được vợ hiền, nếu không đã sớm ném cháu vào thùng rác rồi.”

“Bà nội, cháu không cần mặt mũi à?” Lục Trinh xoa xoa mi tâm, đi về phía phòng ăn.

Thực ra Trần Ma đã sớm bày sẵn cơm nước, trên bàn quả thật không có con vịt khỉ gió kia.

“Mặt mũi hư hỏng của cháu có tác dụng gì, mau gắp thức ăn cho vợ cháu, một chút nhãn lực cũng không có, ngược lại toàn tật xấu.”