Chương 112

Cửa bị phá tung!

Lúc Từ Thiên Tầm xông vào, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.

Trong lòng không khỏi chùng xuống.

Nhưng không phát hiện ra Thẩm Mộc Ly đang dựa vào rèm cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn.

"Chị dâu không sao!"

Hoắc Cảnh Thần là người đầu tiên phát hiện ra cô.

Lập tức cởϊ áσ khoác đưa qua.

Từ Thiên Tầm cũng phản ứng lại, vội vàng chạy đến, ôm Thẩm Mộc Ly vào lòng.

"Không sao rồi không sao rồi, mình đến rồi."

Thẩm Mộc Ly tinh thần có chút hoảng hốt, ánh mắt mơ màng dần dần có tiêu cự, sau khi thấy là Từ Thiên Tầm, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngất đi.

...

Lục Trinh và những người khác cũng đuổi tới.

Cảnh tượng thảm khốc tại hiện trường khiến tất cả mọi người im lặng.

Từ Thiên Tầm không để ý đến bất kỳ ai,

Bản thân cô ấy cũng là một người phụ nữ yếu đuối.

Nhưng bây giờ lại giống như một nữ chiến binh, ôm ngang Thẩm Mộc Ly.

Bước từng bước ra ngoài.

Cô ấy cảm thấy Thẩm Mộc Ly rất nhẹ.

Như lông vũ.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bay mất.

"Để tôi!"

Nhìn thấy bọn côn đồ đều gục chết trong vũng máu, dây thần kinh trong đầu Lục Trinh như đứt hết.

"Tránh ra!"

Mắt Từ Thiên Tầm đỏ ngầu, sát khí đằng đằng.

Lục Trinh không nhúc nhích: “Cô ấy là vợ tôi, đưa cô ấy cho tôi!"

"Hừ!"

Từ Thiên Tầm vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng con chó chặn đường này thật sự rất đáng ghét.

"Lục Trinh, tôi luôn cảm thấy anh không phải người tốt!"

"Mộc Ly muốn ly hôn với anh, tôi hoàn toàn ủng hộ!"

"Điều duy nhất tôi hối hận, chính là tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, để cô ấy từ từ chia tay với anh! Chứ không phải mượn thế lực Từ gia, cùng anh cá chết lưới rách!"

Lục Trinh siết chặt nắm đấm, đường quai hàm căng cứng.

"Đưa cô ấy cho tôi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."

Hoắc Cảnh Ngự thấy Lục Trinh đưa tay muốn giật người, vội vàng tiến lên chắn Từ Thiên Tầm phía sau.

"Anh Trinh, em thấy chị dâu muốn Thiên Tầm đưa chị ấy đến bệnh viện hơn."

Lục Trinh tức giận: “Hoắc Cảnh Ngự!"

Hoắc Cảnh Ngự sợ uy áp của anh ta, nhưng vẫn cắn răng không chịu nhường đường.

"Anh Trinh, em không biết tại sao anh lại bỏ chị dâu cho bọn côn đồ, nhưng chị dâu bị bỏ rơi trong tay bọn chúng, lúc đó trong lòng chị ấy... chắc chắn rất khó chịu."

Lục Trinh cảm thấy cổ họng tanh nồng mùi máu, trán giật giật, như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.

"Đó là bởi vì cô ấy..."

"Anh thật sự không xứng với Mộc Ly," Từ Thiên Tầm không muốn nghe Lục Trinh giải thích: “Tránh ra!"

"Lục Trinh!"

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng chạy tới từ xa, vừa dừng lại, nắm đấm đã giáng lên mặt Lục Trinh.

"Anh có nhiều vệ sĩ như vậy, đám côn đồ đó, thật sự có thể uy hϊếp anh sao?"

Giang Vọng chỉ liếc nhìn Thẩm Mộc Ly, toàn thân máu huyết như sôi lên sùng sục, đau lòng đến mức chỉ muốn gϊếŧ Lục Trinh cho hả giận.

Thực ra mọi người đều không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể phán đoán dựa vào hiện trạng.

Lục Trinh mang theo cao thủ như Lâm An, còn có một đám vệ sĩ, nhưng chỉ cứu Tô Tuyết Lạc, mặc kệ sống chết của Thẩm Mộc Ly.

Ai cũng nhìn ra được.

Anh ta cố ý!

Cố ý muốn Thẩm Mộc Ly chết!

Sau khi vợ mất, sẽ đường đường chính chính ở bên Tô Tuyết Lạc!

Lục Trinh không chịu thua kém, cũng đấm trả lại: “Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi!"

"Dựa vào việc tôi yêu cô ấy!"

Giang Vọng mắt đỏ hoe, túm lấy cổ áo Lục Trinh: “Nếu là tôi, dù có phải liều mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ Mộc Ly an toàn!"

"Câm miệng!"

Lục Trinh đầy miệng mùi máu tanh, máu huyết dồn lên khiến anh ta mất hết lý trí.

Nắm đấm của anh ta hung hăng giáng xuống, Giang Vọng bị đánh lệch mặt, lập tức phun ra một ngụm máu.

Chướng ngại vật bị dọn sạch, Lục Trinh sải bước tới, muốn ôm lấy Thẩm Mộc Ly.

"Chặn anh ta lại!"