Chương 105

"Tối nay chị trực, nếu có việc gì, cứ gọi cho chị bất cứ lúc nào."

Thẩm Mộc Ly ôm chai nước khoáng, gật đầu: “Vâng."

Xe cứu thương đến trung tâm triển lãm, tuy có đường riêng, nhưng vẫn mất nửa tiếng mới vượt qua đám đông, dừng lại.

"Thật ngưỡng mộ Tô tiểu thư, cô ấy chỉ là một nghệ sĩ biểu diễn, vậy mà mời được nhiều minh tinh đến làm khách mời như vậy."

Cửa xe cứu thương đang mở, vừa hay có thể nhìn thấy hàng dài người xếp hàng ở cổng kiểm soát vé.

Thẩm Mộc Ly dựa vào cửa xe, cảm thấy hơi khó thở, theo bản năng đưa tay định cởi cúc áo.

Tay vừa đặt lên mới phát hiện, hôm nay cô mặc áo hoodie rộng rãi, không có cúc áo.

Thì ra, cảm giác ngột ngạt đến sắp chết đó, không phải do cúc áo.

Trưởng khoa gọi điện đến.

"Thẩm Mộc Ly, cô và Diệp Vãn Khanh mang hộp cấp cứu vào khu vực bên trong, phụ trách công tác y tế cho hàng ghế đầu."

"Chúng ta không phải ở bên ngoài chờ sao?"

Họ thuộc khoa sản, những người ở bên trong chờ sẽ ưu tiên là khoa ngoại, tim mạch, đột quỵ,...

Bởi vì đây đều là những bệnh thường gặp.

Phụ nữ mang thai vì sợ tiếng ồn, nên ít người đến xem buổi hòa nhạc.

Tuy Tô Tuyết Lạc là một thai phụ có nguy cơ cao, nhưng đã có chuyên gia được sắp xếp vào trong rồi, nên đáng lẽ cô chỉ cần đến cho có lệ là có thể về bệnh viện.

"Đây là sự sắp xếp của ban tổ chức bên trong, bảo cô vào thì cô vào, lắm lời cái gì?"

Trưởng khoa rất tức giận: “Sao, có Lục tổng làm chỗ dựa, không muốn tuân theo sự sắp xếp của bệnh viện nữa à?"

"Nếu thật sự như vậy, chi bằng cô từ chức đi?"

Thẩm Mộc Ly không khách khí đáp trả: “Nếu ông không muốn có cấp dưới khó quản lý như tôi, ông cũng có thể từ chức."

"Nói như vậy, cô không muốn vào trong?" Trưởng khoa giận không thể át: “Hay là để tôi bảo viện trưởng đích thân nói với cô?"

Đương nhiên Thẩm Mộc Ly không muốn vào trong xem bộ dạng bạch liên hoa của Tô Tuyết Lạc, đặc biệt là khi nghĩ đến tất cả những thứ này đều là thành quả từ tài sản sau hôn nhân của cô mà ra, càng thấy muốn nôn ra máu.

Lại nghĩ đến việc vì muốn ly hôn nhanh chóng, cô không thể yêu cầu Tô Tuyết Lạc trả lại số tài sản này, còn phải đưa cho Lục Trinh năm mươi triệu.

Cô tức đến mức muốn nổ tung tại chỗ.

"Thật ra tôi cũng muốn nói với viện trưởng về những vấn đề tồn tại trong khoa chúng ta, ông mau đưa điện thoại cho viện trưởng đi."

Trưởng khoa: "..." Ông ta bị uy hϊếp rồi.

"Tóm lại, đây là mệnh lệnh của bệnh viện, tôi đã ban bố xuống, có tuân theo hay không là chuyện của cô."

Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Mộc Ly thầm mắng một tiếng "đồ bóc lột", nhưng cô cũng không thể thật sự mặc kệ mệnh lệnh của bệnh viện, nên nói với tài xế một tiếng, rồi cùng Diệp Vãn Khanh đi vào khu vực bên trong.

Lúc này buổi biểu diễn mới bắt đầu, Tô Tuyết Lạc mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đầu đội vương miện màu trắng, trông giống như Bạch Tuyết.

Trên tay cô ta cầm cây đàn vĩ cầm, đang cúi chào mọi người.

Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Nhưng Thẩm Mộc Ly vẫn nghe thấy những âm thanh lạc lõng.

"Ai đang biểu diễn mở màn vậy? Không phải anh nhà mình sao?"

"Ai biết được, chắc là đàn em mới ra mắt của công ty anh nhà mình đấy, cho người ta chút tự tin đi, đừng để người ta tự ti."

Các fan hâm mộ chỉ nghĩ đây là buổi hòa nhạc của thần tượng mình, không hề biết, đây mới là nhân vật chính.

Trên mặt Thẩm Mộc Ly thoáng hiện vẻ chế giễu, quay đầu liền nhìn thấy tấm biển đèn led ghi tên Phong Bắc Yến.

Phong Bắc Yến là bậc thầy trong giới ca hát của làng giải trí, nổi tiếng là người lạnh lùng, khó gần.

Quan trọng là nhà họ Phong giàu có, thế lực lớn, không quan tâm đến việc quảng bá, có thể mời được anh ta đến, chắc hẳn Lục Trinh đã tốn không ít công sức.

Sắc mặt cô không khỏi lạnh đi vài phần, mặt không cảm xúc đi đến góc khu vực hàng ghế đầu.

"Hôm nay, một fan hâm mộ đã theo đuổi Tuyết Lạc nhà chúng ta năm năm, đã gửi tặng Tuyết Lạc một món quà."

Giọng nói của MC vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của khán giả.

"Hãy cùng chúng tôi, chờ đợi điều bất ngờ!"

Lời vừa dứt, toàn bộ đèn trong khán phòng tắt ngúm.

Khán giả ồ lên kinh ngạc.

Bởi vì từ trung tâm khán phòng, cũng chính là nơi Tô Tuyết Lạc đang đứng, những ánh sáng nhỏ li ti dần lan rộng ra.

Giống như vô số con đom đóm đang dẫn đường, bay lên phía trên khán phòng.

Ngay sau đó, vô số bông tuyết từ trên cao từ từ rơi xuống.

"Tuyết nhân tạo!"

Tô Tuyết Lạc một mình đứng dưới ánh đèn, xung quanh cô ta tuyết rơi lả tả, cô ta đưa tay ra, bông tuyết rơi trên lòng bàn tay cô ta, đẹp vô cùng.

"Đẹp quá!"

Khán giả không khỏi thốt lên bất ngờ.

Lúc này, màn hình lớn phía sau Tô Tuyết Lạc đột nhiên sáng lên.