Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn Giả Chết, Lục Tổng Khóc Như Điên Khi Thấy Que Thử Thai Dính Máu

Chương 104

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Mộc Ly sững sờ.

Anh ấy chắc chắn là không đồng ý.

Không phải là không đồng ý cô làm bác sĩ, mà là không đồng ý cô mang thai.

Cô do dự một chút, nghĩ đến quan hệ giữa Lục Trinh và Tề Oánh cũng không tệ, thời đại học, Lục Trinh vì cô mà không ít lần nịnh nọt Tề Oánh.

Cho nên nên nói rõ với Tề Oánh, nếu không lỡ như nói ra miệng, thì khổ tâm của cô coi như đổ sông đổ biển.

"Cô, Lục Trinh vẫn chưa biết chuyện này."

"Cái gì!"

Tề Oánh đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, có vẻ rất kích động: “Chuyện lớn như vậy, không phải hai đứa bàn bạc kỹ rồi mới làm sao?"

Thẩm Mộc Ly hoang mang nhìn bà ấy, người bình thường biết chuyện này, chẳng lẽ không nên cho rằng cô ấy cố tình giấu giếm, sau đó tạo bất ngờ cho Lục Trinh sao?

Sao Tề Oánh lại cho rằng bọn họ muốn có con thì nên bàn bạc trước rồi mới sinh con chứ?

"Cô, cái này... là ngoài ý muốn."

Cô không biết nên giải thích thế nào, ai mà ngờ được uống thuốc tránh thai rồi mà vẫn có thể mang thai chứ.

Tề Oánh lại vẻ mặt lo lắng, đi tới đi lui trong văn phòng.

Giống như kiến bò trên chảo nóng.

Thẩm Mộc Ly vô cùng khó hiểu: “Cô, có vấn đề gì sao?"

Tề Oánh vội vàng xua tay: “Không có gì, cô chỉ đột nhiên nghĩ đến, ngày mai là buổi hòa nhạc rồi, em với Diệp Vãn Khanh một nhóm, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn."

Thẩm Mộc Ly thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng Tề Oánh cảm thấy cô không nên mang thai chứ.

"Em đã nghĩ kỹ rồi, cứ coi như là đi cho có lệ, cùng lắm thì em giả câm suốt buổi, không nói chuyện gì với cô ta là được."

Tề Oánh suy nghĩ miên man: “Ừ, được, em thấy ổn là được."

Vốn đã để cô ấy đi rồi, nhưng vừa đến cửa, Tề Oánh lại đột nhiên nói.

"Đúng rồi, sau buổi hòa nhạc, cô sẽ siêu âm cho em."

Thẩm Mộc Ly không nghĩ nhiều: “Vâng, được ạ."

Đợi cô ấy đi rồi, Tề Oánh lấy điện thoại ra, lật tìm số của Lục Trinh, rất vội vàng bấm gọi.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, Tề Oánh không quan tâm đến hình tượng của mình, giọng điệu lo lắng.

"Chuyện của cậu đã xử lý xong chưa?"

Giọng điệu của Lục Trinh lập tức trở nên nghiêm túc: “Chưa ạ."

Tim Tề Oánh như rơi xuống vực thẳm.

Cái này, cái này...

Quá hồ đồ rồi!

"Cô Tề, sao cô đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Tề Oánh hoàn hồn, hít sâu vài hơi, cố gắng đè nén sự buồn bực trong lòng.

"Chỉ là thấy thời gian dài quá rồi, tôi xót xa cho Mộc Ly."

Lục Trinh im lặng một lát.

"Chắc cũng sắp rồi, cô đừng lo lắng."

"Ừm."

Tề Oánh định nói gì đó về tình hình hiện tại của Thẩm Mộc Ly, nhưng nghĩ đến tình trạng của Lục Trinh, lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Lục Trinh hình như còn phải họp, nên vội vàng cúp máy.

Tề Oánh nắm chặt điện thoại, ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.

...

Tối đó, Thẩm Mộc Ly trực đêm, cô trò chuyện với Từ Thiên Tầm trên Wechat đến nửa đêm, nhưng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Lục Trinh.

Khoảng một hai giờ sáng, cô mơ màng ngủ thϊếp đi, bảy giờ sáng bị gọi dậy để bàn giao ca.

Buổi hòa nhạc được ấn định vào buổi tối, cô về nhà ngủ bù.

Lần nữa tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều.

Diệp Vãn Khanh trang điểm đậm, nếu không phải trên người mặc áo blouse trắng, còn tưởng cô ta sắp đi thảm đỏ.

"Bác sĩ Thẩm, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta nửa tiếng nữa xuất phát."

Thẩm Mộc Ly đã xem qua tin tức, buổi hòa nhạc này ước tính có khoảng ba đến bốn vạn người tham dự, tất cả các bệnh viện đều cử người đến hỗ trợ y tế.

Không biết là do Tô Tuyết Lạc, nghệ sĩ biểu diễn này, có "mặt mũi" lớn, hay là vì mệnh lệnh của Lục Trinh không thể chống đối.

Cô ghi nhớ lời Tề Oánh dặn, cố gắng không xảy ra mâu thuẫn với Diệp Vãn Khanh, nên không để ý đến cô ta.

Thay áo blouse xong, cô cẩn thận kiểm tra lại đồ dùng trong hộp cấp cứu, sau đó mới chuẩn bị ra xe cứu thương bên ngoài bệnh viện.

Lâm Miểu lo lắng cho cô, đặc biệt chuẩn bị nước cho cô.

"Tuy là buổi tối, nhưng giờ trời đã nóng rồi, mang theo nước đi."

Toàn bộ đều là nước khoáng đóng chai mua sẵn.

Nhân lúc Diệp Vãn Khanh lên xe, cô còn hạ giọng nói với Thẩm Mộc Ly:

"Cẩn tắc vô áy náy, nếu nước rời khỏi tầm mắt, thì đừng uống nữa."

Thẩm Mộc Ly vô cùng cảm động.

"Cảm ơn chị."
« Chương TrướcChương Tiếp »