Trong phòng khách sạn, Mật Đào không bật đèn nhưng cũng không ngủ, cô luôn cảm thấy vào lúc này, bóng tối dường như hợp với tâm trạng của cô hơn.
Cô ngồi khoanh chân trên giường, cầm điện thoại bực bội tâm sự: "Cậu nói xem, anh ta nói vậy có ý gì, cái gì mà khi vẫn còn là hoa đào? Chẳng lẽ từ khi mình mới sinh ra anh ta đã thích rồi sao, anh ta là biếи ŧɦái à?"
Mặc dù đã có câu trả lời từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng Văn Hoài Từ nói ra, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Người đã ngủ với anh ta là cô chứ không phải vị thanh mai trúc mã kia, cái đồ đàn ông khốn nạn, cô đúng là chịu thiệt thòi mà!
Đầu dây bên kia là cô bạn thân của Mật Đào, Tạ Hỉ Hoan giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Không phải chứ? Cậu phá giấc mộng của người khác vào sáng sớm chỉ để khoe khoang tình cảm, muốn cho mình biết rằng Văn lão đại nhà cậu, thích cậu nhiều thế nào sao? Sao cậu có thể tàn nhẫn, với một con cẩu độc thân là mình như thế? Đào Đào cậu có còn là người không?"
"Không phải thế..." Mật Đào khẽ giọng: "Thực ra mình muốn nói với cậu là, anh ta đã ký đơn ly hôn."
Nói rồi, cô nhìn tờ đơn ly hôn trên đùi, im lặng một lúc: "Chúng mình đã ly hôn rồi."
Chỉ chờ lấy giấy chứng nhận ly hôn nữa là cuộc hôn nhân này hoàn toàn chấm dứt. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, như có linh tính Mật Đào đưa điện thoại ra xa hơn một chút, và quả nhiên, ngay sau đó trong điện thoại vang lên tiếng hét lớn.
"A a a a a a a, Đào Đào, cậu bị điên rồi sao? Cậu thật sự bắt anh ta ký giấy rồi à?" Tạ Hỉ Hoan hoảng loạn như thể chính cô ấy mới là người ly hôn.
"Văn Hoài Từ là nam nhân cực phẩm như vậy, anh ta biếи ŧɦái tới mức thích cậu từ khi cậu mới sinh ra, thế mà cậu lại..." Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp: "Thật sự dám ly hôn với anh ấy, cậu bị ngốc hay bị chiếm đoạt tâm trí rồi hả?"
Bị một kẻ biếи ŧɦái thích chẳng lẽ là điều đáng để tự hào sao?
Mật Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó khẽ nói: "Có lẽ là bị chiếm đoạt tâm trí rồi."
"MẬT ĐÀO!"
Từ Hỉ Hoan gần như phát điên: "Văn Hoài Từ... đó là Văn Hoài Từ đó! Cho dù không may có yêu tinh nào đi chiếm đoạt cơ thể của cậu, thì cậu cũng không thể ly hôn với Văn Hoài Từ được. Nếu không may anh ấy bị yêu tinh khác dụ dỗ thì sao? Cậu sẽ không đau lòng hả?"
Mật Đào phồng má, vô thức đặt tay lên ngực, cảm thấy hơi tủi thân, "Có chút..."
Không để Từ Hỉ Hoan nói thêm, cô lại thở dài, "...Nhưng cũng không nhiều lắm."
"!"
Từ Hỉ Hoan bất lực nói "Cậu làm ơn làm người chút đi!"
Cô ấy thật sự tức giận, cúp điện thoại ngay lập tức.
Mật Đào nhìn chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, im lặng một lúc rồi bất lực ôm mặt.
Cô cũng biết Văn Hoài Từ dù ở khía cạnh nào cũng rất tốt, muốn sống tốt trong thế giới này, chọn ly hôn không phải là một ý tưởng hay.
Nhưng cô đâu phải là Mật Đào mà Văn Hoài Từ thích.
Thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue mà cô đã đọc, và cô trong câu chuyện này là nữ phụ độc ác đơn phương theo đuổi nam chính, sau khi kết hôn theo thỏa thuận với nam phụ Văn Hoài Từ, cô ta vẫn luôn nhung nhớ nam chính và liên tục tự tìm đường chết.
Thực ra cô và Văn Hoài Từ chỉ là cặp đôi đối chiếu với nam nữ chính, mục đích là để làm nổi bật sự ngọt ngào của họ.
Cuối cùng, cô phải ly hôn với Văn Hoài Từ, và bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, bị người hâm mộ bỏ rơi, cuối cùng vì quá nghèo mà đi ăn trộm đồ, sau đó bị bắt vào đồn cảnh sát và chết thảm trong tù.
Cách đây một năm lúc cô mới xuyên qua, cô cũng từng nghĩ sẽ bám chặt lấy đùi của Văn Hoài Từ để sống tốt, hơn nữa nếu hai người ở bên nhau nhiều, có lẽ anh ấy sẽ yêu cô của hiện tại.
Nhưng Văn Hoài Từ lại là người quá bận rộn, hai người không có thời gian để phát triển tình cảm.
Lần đầu tiên cô và Văn Hoài Từ lên giường là trong khoảng nửa năm trước, tại một bữa tiệc gia đình, cả hai đều uống rượu, và mọi chuyện đã xảy ra một cách rất tự nhiên.
Cũng trong lần đó, anh đã thì thầm bên tai cô: "Mật Đào của anh, cuối cùng em cũng đã thuộc về anh."
Câu nói này khiến lòng cô lạnh ngắt.
Cô nghĩ rằng mình có thể đối mặt một cách bình tĩnh, nhưng thực tế, chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy thích “Mật Đào trước đây”, còn cô chỉ là người thay thế, cô liền cảm thấy đau đớn muốn nổ tung.
Không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào, cô liền lấy lý do quay phim để vào đoàn làm phim, ở trong đoàn nửa năm, hai người rất hiếm khi gặp nhau.
Cho đến ngày hôm qua.
Cô biết mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Cô không muốn làm người thay thế của ai, cũng không muốn lừa dối anh ấy thêm nữa.
Nhưng cô không biết làm thế nào để nói sự thật với anh ấy, nếu nói ra, anh ấy sẽ ghét cô, thậm chí có thể coi cô là kẻ đã gϊếŧ hại nguyên chủ và tìm cách gϊếŧ cô để đưa nguyên chủ trở lại?
Mật Đào không dám mạo hiểm, cô chỉ có thể nhân cơ hội hợp đồng sắp hết hạn mà nhanh chóng cắt đứt mọi thứ.
Cô nằm xuống, trùm chăn kín đầu.
Cảm thấy mình thật đáng thương, sao lại xuyên vào vai một nhân vật xui xẻo như vậy.