Thẩm Sơ khi đến cửa cục Dân Chính, vừa đúng tám giờ năm năm ,trước cửa sổ khu vực kết hôn, từ sớm đã có rất nhiều người xếp hàng, còn ly hôn bên này, thì chỉ có một mình cô.
Vừa đúng chín giờ ,cửa sổ khu vực lý hôn mở ra.
Thẩm Sơ cúi đầu nhìn xuống điện thoại một chút ,Bạc Mộ Niên không phải là người thích đến trễ, nhưng mà hôm nay hắn lại đến muộn.
Chín giờ năm phút, Thẩm Sơ nhìn thấy người đàn ông đi từ ngoài cổng vào.
Hắn vẫn mặc vest và đi giày da như mọi khi, với một khuôn mặt sắc nét ,rõ ràng và không biểu cảm.
Chú ý tới tầm mắt của cô ,Bạc Mộ Niên nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô từng bước tới gần .
Thẩm Sơ không phải lần đầu tiên, bị hắn lạnh lùng nhìn như vậy .
“Chào buổi sáng, thỏa thuận ly hôn vẫn giống như ngày hôm qua.” Cô nói xong, liền đem thỏa thuận đưa ra.
Bạc Mộ Niên sắc mặt trầm xuống " nghĩ kĩ rồi chứ ? " .
“nghĩ kĩ rồi.”
Thẩm Sơ ngẩng đầu nhìn hắn ,nói rõ từng câu từng chữ một .
Lúc trước khi gả cho hắn, là không nhìn rõ , nhưng hôm nay ly hôn, thật sự là nghĩ rất kĩ .
Bạc Mộ Niên khẽ cau mày, “Tốt lắm.”
Hy vọng sau này cô sẽ không hối hận!
Thẩm Sơ không nói nữa, nhấc chân đi tới bên cửa sổ.
Thủ tục ly hôn khá ít ,thoả thuận ký rồi, chỉ cần viết cái tên, đóng dấu, vậy là từ nay về sau bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa .
Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc còn chưa tới năm phút, giấy kết hôn liền biến thành giấy chứng nhận ly hôn.
Hai người từ nay về sau, sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa .
Thẩm Sơ đứng đằng sau lưng Bạc Mộ Niên, sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, hắn liền quay lưng bỏ đi ,đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô.
Có điều như vậy cũng đúng, hắn đã muốn thoát khỏi cô từ lâu, hôm nay được ý nguyện, tự nhiên sẽ không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Trong mắt hắn, cô có lẽ là một người phụ nữ độc ác ,mưu mô xảo quyệt .
Cũng không còn quan trọng nữa, bọn họ đã không còn tương lai nữa rồi .
Tuy nhiên, khi cô bước ra tới cửa cục Dân Chính, Thẩm Sơ phát hiện Bạc Mộ Niên vẫn chưa đi, khiến cho Thẩm Sơ vô cùng kinh ngạc.
" Con của Lâm Tương Nhã đã không còn, cho dù chúng ta có ly hôn, thì cô cũng nên tới nói câu xin lỗi với cô ấy đi ".
Gió thổi tới, Thẩm Sơ chưa từng nghĩ rằng gió mùa thu sẽ lạnh tới như vậy.
Cô vốn tưởng rằng làm vợ chồng ba năm, Bạc Mộ Niên sẽ thông cảm cho cô một chút, nhưng bây giờ nghe được những lời này, Thẩm Sơ chỉ cảm thấy chính mình thật nực cười.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, chợt nở nụ cười: “Anh nói rất đúng, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, anh đừng lo , tôi sẽ tự chịu trách nhiệm về những gì mà tôi đã làm."
Chuyện mà cô không làm, cô sẽ không lén nhịn mà nuốt xuống.
Nói xong ,cô lấy tay vuốt phần tóc sang một bên " đúng rồi, để bày tỏ một chút lòng thành, tôi đã chuẩn bị một món quà thật lớn cho Lâm Tương Nhã, nhớ giúp cô ấy kiểm tra nhé."
Thẩm Sơ nói xong, liền nhìn Bạc Mộ Niên một cái, rồi xoay người rời đi.
Thẩm Sơ đi đến bên đường, giơ tay bắt một chiếc taxi.
Xe đi qua trước mặt Bạc Mộ Niên, cô ngồi ở trong xe, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút lạnh lùng.
Bạc Mộ Niên nhíu mày một cái , trong lòng có chút bực bội ,nhìn chiếc xe đang chờ cách đó không xa, anh không bước tới, mà là lấy trong túi ra hộp thuốc lá, kẹp lấy một điếu, cúi đầu xuống châm thuốc.
Trong cuộc hôn nhân của anh và Thẩm Sơ, khi kết hôn ,cũng chưa từng nghĩ sẽ cưới cô, khi ly hôn, cũng không nghĩ sẽ cùng cô ly hôn .
Nhưng hiện tại, bọn họ thật sự đã ly hôn, Bạc Mộ Niên không khỏi có chút khó chịu, đối với anh mà nói, Thẩm Sơ chỉ là một người phụ nữ ,mà anh có thể lấy về làm vợ thế thôi .
Nhưng khi hắn cúi đầu, nhìn tờ ly hôn trên tay, chỉ cảm thấy điếu thuốc thật nhạt nhẽo ,trong lòng bực bội không thể nào diễn tả được.
Quên đi, cô ta chỉ là một người phụ nữ, không biết tự lượng sức mình mà thôi.