Chương 1: Hắn Không Tin Cô

Hôm nay , là đại thọ tám mươi của Bạc lão gia tử ở Lâm thành. Cảnh tượng rất náo nhiệt.

Ở hoa viên đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên , khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều bị doạ sợ .

Có người phát hiện ra đây là âm thanh của Lâm Tương Nhã . Đại thiếu thiếu phu nhân , người đang mang thai đứa con duy nhất của người con cả Bạc gia.

Trong bể bơi lộ thiên , đập vào mắt mọi người là hình ảnh hai người đang vùng vẫy .

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng , Bạc Mộ Niên đã nhảy vào trong bể bơi , đem Lâm Tương Nhã còn đang giãy dụa bên trong ôm lên bờ.

Lúc này, đợi những người khác kịp phản ứng lại ,bảo an cũng chạy tới nhảy xuống nước , cứu Thẩm Sơ lên .

Khi Thẩm Sơ kéo một thân ướt sũng quay trở về Bạc gia , người giúp việc nhìn cô ,giống như lúc chưa nhìn thấy người vậy.

Không có người để ý cô sao lại trở về , cũng không có người để ý cô bị làm sao.

Ở Bạc gia đợi hơn ba năm , Thẩm Sơ kỳ thật cũng đã sớm biết , vị trí của mình ở đâu , có lẽ còn không bằng một con chó mà em gái Bạc Mộ Niên nuôi .

Lâm Tương Nhã xảy ra chuyện lớn như vậy , người Bạc gia đều đang ở bệnh viện .

Bản thân Thẩm Sơ tự mình trở về phòng tắm rửa thay quần áo , trong lúc mơ màng cô bị Bạc Mộ Niên lôi dậy từ trên giường .

Lúc nhìn rõ người đến là Bạc Mộ Niên , ánh mắt Thẩm Sơ lật tức nóng lên " sao anh quay lại đây ?, Lâm Tương Nhã như thế nào rồi ?, Anh nghe em nói , Bạc Mộ Niên , em thật sự không có đẩy cô ta xuống dưới đó " .

Bạc Mộ Niên nhìn cô cười lạnh " những lời này của cô , giữ lại nói với ông nội đi " .

Thẩm Sơ chợt tỉnh táo lại , cắn răng nhịn lấy thân thể đang khó chịu " anh có ý gì ? Bạc Mộ Niên "



Hắn cũng không thèm nhìn cô , trực tiếp dắt cô đi ra bên ngoài " đi từ đường " .

Bạc Mộ Niên một câu cũng không muốn nói với Thẩm Sơ , Lâm Tương Nhã khi tới bệnh viện không lâu thì đứa trẻ cũng không giữ được .

Đây là huyết mạch duy nhất mà anh trai hắn lưu lại , cũng bởi vì Thẩm Sơ , mà hôm nay đã trở thành một vũng máu , cái gì cũng không còn .

Bạc lão gia tử rất tức giận, mới từ bệnh viện trợ về, lật tức kêu hắn đem Thẩm Sơ tới từ đường .

Thẩm Sơ nghe Bạc Mộ Niên nói , cả người đều lạnh ngắt.

Từ đường Bạc gia , cô gả tới đây lâu như vậy, làm sao không biết từ đường Bạc gia ở đâu.

Hễ đi vào từ đường Bạc gia , không chết thì cũng mất nửa cái mạng .

Cô thật không nghĩ tới , người Bạc gia đều không nghe cô giải thích , liền trực tiếp để Bạc Mộ Niên lôi cô đi từ đường !

Thẩm Sơ nhìn gò má người đàn ông đang dắt mình đi ở đằng trước này , khung xương rõ rệt, thật là một khuôn mặt dễ nhìn , nhưng khuôn mặt này , từ lúc cô gả tới Bạc gia , thì chưa từng cho cô sắc mặt tốt ! .

Sốt cao khiến cô đau khổ, nhưng lại chẳng có ai để ý tới .

Lâm Tương Nhã xảy ra chuyện , Bạc Mộ Niên và người nhà Bạc gia , bây giờ có phải hận tới lỗi muốn lột da cô xuống hay không ?

Khoé môi Thẩm Sơ thoáng giật giật một chút " để em tự đi " .

Bạc Mộ Niên nhìn cô một cái , trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng với tức giận , nửa điểm cảm thông cũng không có.



" Nhanh lên "

Hắn ném một câu, sắc mặt cũng không thay đổi , đi về phía từ đường Bạc gia .

Thẩm Sơ nhìn bóng lưng của hắn , chợt nhận ra bản thân ở Bạc gia ba năm thật đáng buồn cười .

Phía trước từ đường, đèn đóm đỏ bừng , Thẩm Sơ biết , người Bạc gia đang chờ cô .

" Quỳ xuống"

Thẩm Sơ vừa tới, Bạc lão gia tử liền ném cốc trà qua .

Thẩm Sơ đứng đó " tại sao tôi phải quỳ ? "

Cô không có sai , thì tại sao lại phải quỳ .

Nhìn bộ dạng này của cô , Bạc lão gia tử tức tới độ tím tái mặt mày

" Nhìn đi , đây là người cháu lấy về đó hả! "

Cô vừa muốn mở miệng , nói rằng cô không có sai , thì Bạc Mộ Niên ở bên cạnh lấy tay ấn xuống vai cô .

" Quỳ xuống"

Hắn vừa dùng lực , Thẩm Sơ vốn còn đang đứng thẳng tắp, liền bị ấn quỳ xuống

" Muốn quỳ xuống, hay muốn ly hôn " .