Triệu Nhã Nam sững sờ một lúc lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Sở Vũ Hiên, như thể không quen biết người đàn ông hoàn hảo trước mặt, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền tài có tiền tài, cất bước đi thẳng về phía thang máy.
Sở Vũ Hiên bước lên phía trước, đút một tay vào túi, hơi nhếch khóe môi, đứng bên cạnh Triệu Nhã Nam.
“Vợ à, thấy chồng mà không biết chào hỏi sao? Ở xã hội phong kiến, sẽ bị đánh đòn đấy.”
Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh, tức giận nói: “Đừng không tự trọng như thết”
Sở Vũ Hiên không biết xấu hổ: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể coi là không tự trọng được.”
“Sở Vũ Hiên!” Vẻ mặt Triệu Nhã Nam rất lạnh lùng: “Tôi không quan tâm anh định làm gì, cũng không muốn biết tại sao anh lại chuyển đến đây, nhưng tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ral”
“Nếu em muốn có những ngôi sao trên bầu trời, anh sẽ cố gắng hái cho em. Nhưng yêu cầu này của em... nô tỳ không thể làm được.”
“Mới sáng sớm ra anh đã nổi hứng cái gì thế? Không thấy ghê tởm à?”
“Nổi hứng là một liều thuốc tốt để tăng cường mối quan hệ giữa các cặp đôi."
Triệu Nhã Nam trợn tròn mắt: “Chưa tỉnh ngủ thì đi ngủ một lát đi. Chuyện giữa chúng ta đều là giả, anh đừng có nhập vai như thế.”
Sở Vũ Hiên không chút do dự nói: “Anh không ngại diễn giả làm thật.”
Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, biết da mặt của tên khốn kiếp vô liêm sỉ này có thể so sánh với kính chống đạn, dù nói lời tử tế hay nói lời xấu xa đều sẽ không gây tổn hại gì cho anh, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy đòn tấn công tâm lý chắc chắn sẽ có tác dụng nên quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy châm chọc, nói: “Sở Vũ Hiên, bây giờ anh trở mặt như thế này có phải là do bị Hạ Trúc làm tổn thương không? Hai năm làm tên dại gái, anh kìm nén đến mức sắp phát điên rồi đúng không?”
Trên thực tế, cô không biết rằng đòn tấn công tâm lý mà cô nghĩ có thể có tác dụng vi diệu đối với Sở Vũ Hiên một thời gian trước, nhưng bây giờ, nó hoàn toàn giống như: nước khoáng có nhãn hiệu thuốc trừ sâu trên đó, vô dụng thôi.
“Ghen à?”
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái và tự tin của Sở Vũ Hiên, Triệu Nhã Nam gần như rơi vào tuyệt vọng, cô không còn sức chiến đấu tranh cãi nữa chứ đừng nói đến những cách ảo tưởng khiến tên đàn ông chó này có ý thức rút lui, cô mím môi mặc kệ anh.
“Đinh...”
Cửa thang máy mở ra, cặp đôi trên danh nghĩa lần lượt bước vào thang máy.
Triệu Nhã Nam cố ý giữ khoảng cách an toàn, giữa hai người dường như bị ngăn sông cách núi.
“Vợ này, anh chuyển đến đây thật ra là để bảo vệ em, nghĩ xem, một phụ nữ sống một mình như em không an toàn đến mức nào chứ?”
“Đừng gọi tôi như vậy, anh thật sự rất phiền phức đấy!”
Sở Vũ Hiên tự động loại bỏ sự phản kháng của Triệu Nhã Nam, nói tiếp: “Mặc dù việc quản lý an ninh của nước. †a cũng là hạng một hạng hai trên toàn thế giới, nhưng chúng ta không thể đảm bảo rằng những kẻ biếи ŧɦái sẽ bị diệt sạch, phải không?”
“Đúng là chưa bị diệt sạch.” Triệu Nhã Nam liếc mắt nhìn anh: “Trong thang máy có một tên.”
“Cái này có tính là... lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không?”
Triệu Nhã Nam:... Thang máy đi đến tầng hầm thứ hai.
Triệu Nhã Nam sải bước đi về phía xe của mình, từ xa nhìn thấy chiếc GTR của Sở Vũ Hiên đậu bên cạnh xe của mình.
“Nam Nam, bây giờ mọi người đều chủ trương tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường. Hay là em đừng lái xe nữa, để anh tiện đường chở em đi nhé?”
Người đàn ông chó này thế mà cũng nghe lời, không gọi "vợ" nữa mà quay đầu bắt đầu gọi “Nam Nam” à?