Rất nhanh sau đó, một phần thịt cừu nóng hổi được bưng lên.
Người bưng thức ăn lên chính là vợ của Trần Cường, cô ấy cũng có xuất thân nghèo khó, nhưng khá là xinh đẹp, cơ mà có hơi trầm tính, kiệm lời ít nói, Sở Vũ Hiên là khách quen mà cô ấy chỉ cười một cái cho có lệ.
Lão Ngũ bận rộn cả ngày, bụng đã sớm kêu ọt ọt, sau khi gắp một miếng thịt cho vào miệng, anh ta mơ hồ nói: "Đại ca, đây là món mà lão tam thích ăn nhất, hay là anh cũng gọi anh ấy đến đây đi."
Sở Vũ Hiên khẽ cười một cái: "Cậu cho rẵng bây giờ anh ta tiện đến đây sao?"
Anh vừa nói xong, ở ngoài lầu, có một đám người đang ồn ào đi đến đây, Sở Vũ Hiên biết người dẫn đầu đám người đó là ai, chính là lớp trưởng cũ thời ấp ba của anh.
Gã lớp trưởng này hình như đã uống chút rượu, mặt anh ta hơi đỏ, vừa vén rèm lên đã hét lớn: "Trần Cường! Mấy anh em chúng tôi đến đây để ủng hộ cậu này!"
Một người khác bên cạnh anh ta cũng hô to: "Mau đến nhìn một chút đi, Hạ nữ thần cũng ở đây để cổ vũ cậu đó!"
Sở Vũ Hiên cúi đầu ăn, vẫn im lặng như cũ.
Lão Ngũ ngước mắt lên, khi nhìn thấy Hạ Trúc trong đám người đó, anh ta cũng có hơi sững sờ một lát, sau đó anh ta nhìn Sở Vũ Hiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, nhưng cũng không dám nói gì.
Khi Trần Cường nghe thấy động tĩnh, anh ta vội vàng chạy. ra chào hỏi, sau nhìn qua bảy tám bạn học cũ, đặc biệt là nữ minh tinh chói mắt kia, anh ta sợ hãi nói: "Ôi chao! Ngọn gió nào đã đưa mọi người tới đây thế! Mau mau, vào ngồi đi, vừa văn bên trong cũng đang trống một cái bàn lớn!"
Mọi người nhao nhao trêu ghẹo: "Ông chủ Trần, dạo này việc làm ăn phát đạt quá nhỉ!"
"Phát tài rồi thì cũng đừng quên những bạn học cũ là chúng tôi đấy!"
Người đại diện của Hạ Trúc lúc này cũng hơi say, cô ta trêu chọc Trần Cường vài câu, lúc cô ta quay đầu lại kéo tay Hạ Trúc thì phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Trúc đã trở nên cứng đờ, cả người có hơi cứng ngắc, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía vị khách đang ngồi ở gần cửa.
"Hạ Trúc, cậu..."
Người đại diện nói được nửa câu thì nhận ra được ánh ánh mắt của Hạ Trúc, cô ta nương mắt nhìn theo thì thấy được Sở Vũ Hiên đang ngồi ăn như gió cuốn ở đó.
Dù sao thì họ cũng là bạn thân, cô ta hiển nhiên sẽ biết về hôn nhân bí mật của Hạ Trúc và Sở Vũ Hiên, cô ta cũng biết là bây giờ hai người đang ở trong trạng thái ly hôn.
"Chết tiệt... Thật xui xẻo!" Cách đây không lâu, người đại diện này đã về quê thăm người thân, ở lại đó cũng hơn một tuần, đương nhiên cô ta sẽ không biết được sự thật, cho nên cô ta đã buông lời trêu chọc không hề nao núng: "Sao lại đυ.ng phải một con cóc ở đây rồi?"
Lớp trưởng khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chúng ta vào ăn đi, đi thôi đi thôi..." Người đại diện đẩy lớp trưởng cũ đi vào trong, tay còn lại kéo theo Hạ Trúc.
Hạ Trúc cẩn thận bước từng bước, muốn nói rồi lại thôi.
Đột nhiên, một bạn học có mắt sắc bén nhận ra Sở Vũ Hiên, ngạc nhiên nói: “Ø? Đó là ai vậy nhỉ? Gì gì đó... Sở Vũ Hiên đúng không?”
Lớp trưởng cũ nhìn về phía Sở Vũ Hiên, anh ta cũng rất ngạc nhiên: "Sở Vũ Hiên? Trùng hợp vậy? Ôi chao, đã lâu không gặp, đến đây đến đây, cùng ăn đi!"
Sở Vũ Hiên mỉm cười lịch sự, xua tay nói: "Không cần, mọi người cứ ăn đi, tôi đang ngồi cùng bạn."
Lớp trưởng cũ vỗ vỗ đùi: "Thêm một đôi đũa nữa, nào, mọi người đều là bạn học cũ, chúng ta cùng tâm sự nào!"
Trước khi Sở Vũ Hiên kịp nói lời từ chối lân nữa thì mọi người đã nghe thấy người đại diện của Hạ Trúc nói một cách kỳ quái: "Quên đi, cũng chỉ học chung có hơn một năm, chúng ta không quen cậu ta."
Vừa dứt lời, cô ta chỉ chỉ vào chiếc Skoda rách nát bên đường ngoài cửa, ánh mắt đầy khinh thường: "Bây giờ người ta đang kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào việc chạy Didi, chúng ta cứ uống đi, đừng trì hoãn anh ta làm giàu, ha ha..."
"Chạy Didi ư?"
"Hay là tối nay chúng ta cũng chiếu cố việc làm ăn của anh ta luôn đi? Ha ha..."