“Sếp Triệu, Bên A vừa gọi cho chúng ta về ba quảng cáo mà chúng ta đã đàm phán vài ngày trước, nói tạm thời nên dừng hợp tác, cần suy nghĩ lại...”
“Sếp Triệu, chương trình thực tế đã đàm phán vào tháng trước, ekip chương trình cũng gọi điện thoại tới, nói sẽ chấm dứt hợp tác với chúng ta..."
“Sếp Triệu, vì quảng cáo này mà tôi đã từ chối hai thương hiệu cùng loại khác, bây giờ lại thành ra thế này, cô có nên giải thích cho tôi không?”
"Đúng vậy, Sếp Triệu, tôi đã đăng thông báo trên tài khoản cá nhân về chương trình thực tế này rồi, bây giờ lại bảo chấm dứt hợp tác? Đùa à?”
Trong văn phòng tổng giám đốc, một trưởng phòng và các nghệ sĩ liên quan tụ tập quanh bàn làm việc, tiếng ồn khiến Triệu Nhã Nam chóng mặt.
“Sếp Triệu, tôi nghĩ việc này nhất định có người đứng sau chơi chúng ta!" Giám đốc tiếp thị trầm tư nói: "Chẳng lẽ là người hôm qua... Giám đốc Cao? Hay là để sếp Sở xử lý đi!"
Trên thực tế, Triệu Nhã Nam đã nghĩ đến Cao Ninh từ lâu, ngoại trừ anh ta ra, không có ai nhàm chán như vậy cả.
"Các người ra ngoài trước đi, tôi sẽ lo liệu.” Triệu Nhã Nam nhíu mày, sau khi mọi người đi ra ngoài, cô ấy lần lượt gọi điện cho những đối tác liên quan.
Tuy nhiên, khi đối phương nghe nói là cô ấy, về cơ bản họ chỉ đáp lại một cách chiếu lệ, mới nói vài lời đã cúp máy.
Cuối cùng cô ấy gọi điện cho đạo diễn của chương trình thực tế.
“Đạo diễn Tống, có chuyện gì vậy? Chúng ta đã đồng ý hợp tác, bây giờ nói chấm dứt là chấm dứt à? Có phải ông cần giải thích với tôi không?”
Trước đây đạo diễn Tống cũng có chút quan hệ với nhà họ Triệu nên không chiếu lệ, mỉm cười nói: “Sếp Triệu, cô là người thông minh, tôi sẽ không vòng vo nữa. Suy cho cùng, tất cả đều là đối nhân xử thế, tôi cũng không thể làm gì được... Cho. nên, tối nay tám giờ chúng ta ăn cơm ở quán Tử Dương, có người muốn gặp cô... À, nhân tiện dẫn theo vị sếp Sở của mấy người đi nữa nhé.”
Triệu Nhã Nam cảm thấy bất lực, xem ra đạo diễn Tống không phải là người quan tâm đến mối quan hệ cũ.
"Có phải là nhà họ Cao không?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Haha... Đúng vậy." Đạo diễn Tống mỉm cười nói: “Sếp Triệu, tôi khuyên cô, đều ở trong vòng tròn này, địa vị của nhà họ Cao thì tôi không cần nói nữa, oan gia nên giải không nên kết, cúi đầu không khó."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Sở Vũ Hiên.
"Nhà họ Cao gây rắc rối."
Sở Vũ Hiên ở đầu bên kia điện thoại đùa giốn: "Tìm cô hay Tìm tôi?"
Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: “Anh chính là ngòi nổ."
Sở Vũ Hiên im lặng một lát: “Xin tôi.”
Triệu Nhã Nam trực tiếp ngắt cuộc gọi, suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhản WeChat khác cho Sở Vũ Hiên: "Tám giờ, quán Tử Dương.”
Một lúc sau, Sở Vũ Hiên vẫn trả lời bằng hai chữ đó: Xin tôi.
Triệu Nhã Nam xoa xoa thái dương, lặp đi lặp lại trong lòng: "Đừng giận, đừng tức giận..."
Nhưng cuối cùng, ngón tay ngọc mảnh khảnh vẫn gõ lách cách ra mấy câu, gửi cho Sở Vũ Hiên: "Đồ khốn nạn hèn hạ, vô liêm sỉ, chết tiệt hôi hám! Xuống địa ngục đi!"
Sở Vũ Hiên: Nghe chán quá, không đủ vui.
Triệu Nhã Nam:!!I
Cả đời cô ấy chưa bao giờ thấy một người trơ trến như vậy!
Không thể trông cậy vào tên đàn ông chó má này được, mỹ nhân băng sơn tức giận rời khỏi WeChat, tìm được số điện thoại của Sở Trì Khanh trong danh bạ.
Nhưng sau khi do dự một lúc, cô ấy vẫn không gọi.
Nhà họ Triệu đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Sở Trì Khanh, chưa nói đến việc bảo vệ Truyền thông Thanh Nhã, vào. ngày cưới, ông Sở không xuất hiện, thậm chí còn nhờ quản gia cảnh cáo Sở Vũ Hiên, rõ ràng là ông ta coi thường cô ấy, áp lực đối với Sở Trì Khanh có thể tưởng tượng được.
Bây giờ, đối mặt với những thăng trầm này, nếu vẫn đi tìm Sở Trì Khanh, cô ấy thật sự không thể nhặt liêm sỉ lên được. nữa.
Cuối cùng, nữ tổng giám đốc xinh đẹp quyết định đi đến nơi gặp mặt một mình.
Nếu chỉ cúi đầu và thừa nhận sai lầm của mình, thế thì nhận sai cũng được.
Nhưng nếu nhà họ Cao có bất kỳ ý định quá mức nào thì lúc đó tìm Sở Trì Khanh cũng không muộn.