Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 162: Cảm ơn anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Nhã Nam cảm nhận được ánh mắt của anh, thấy có chút ngượng ngùng nhưng cũng không nói gì. Hai người im lặng bên nhau, đi mua đồ xong trở về thì gặp nhóm Lý Bân.

"À, Sở đại cai"

Tên đàn em khoảng 30 tuổi, dẫn theo 7, 8 đứa nhóc bụi đời, tuy có vẻ hơi phô trương nhưng lại cung kính, nịnh nọt gọi Sở Vũ Hiên nhỏ tuổi hơn ông ta là "Sở đại ca'.

"Cậu ở đây à?"

Sở Vũ Hiên giật giật khóe miệng: "Ừm... Lý Bân, đừng gọi lung tung thế, ngượng lắm."

Lý Bân cười trừ, nhìn sang Triệu Nhã Nam bên cạnh Sở Vũ Hiên: "Đây là chị dâu phải không? Chị dâu xinh đẹp quái"

Đám đàn em phía sau đồng thanh: "Chị dâu xinh đẹp quá!" Triệu Nhã Nam:...

Sở Vũ Hiên cũng thấy ngượng, thấy Lý Bân có vẻ hơi say, nói: 'Khuya khoắt mà đến đây làm gì? Ông cũng ở đây à?"

Lý Bân liên tục phẩy tay: "Tôi đâu có tiền mua nhà ở chỗ này..."

Nói xong, ông ta chỉ về phía một quán nướng không xa: "Đi uống với anh em, rồi sang đây ăn thịt nướng, sếp... sếp Sở, cùng đi nhé?"

Sở Vũ Hiên: "Không đâu, các người cứ đi ăn đi, tôi phải đưa vợ về nhà rồi."

"Được được..."

Vừa bước vào khu chung cư, Triệu Nhã Nam liền hỏi: "Sao anh lại quen những người như vậy? Nhìn là biết không phải người tử tế rồi."

Sở Vũ Hiên thong thả đáp: "Quen nhau ở quán bar thôi."

"Vậy sao họ gọi anh là đại ca?" Triệu Nhã Nam hoài nghỉ hỏi: "Rồi cả ông béo kia cũng gọi anh như vậy."

Sở Vũ Hiên suy nghĩ một lúc rồi lấp liếʍ: "Chắc vì anh đẹp trai và giàu có đó mà."

Triệu Nhã Nam liếc anh: "Không biết xấu hổ." "Cảm ơn em, khen anh nhiều thế."

Triệu Nhã Nam thở dài, đi thêm một đoạn nữa thì dừng bước, ngước nhìn Sở Vũ Hiên mà nói: "Sở Vũ Hiên, anh có ý nghĩ gì với tôi phải không?”

Sở Vũ Hiên không phủ nhận: "Có ý nghĩ với vợ mình thì không quá đáng." Triệu Nhã Nam dừng lại, ngước nhìn anh, nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể được, đừng nghĩ ngợi gì về tôi nữa, cũng đừng quá tốt với tôi. Tôi cảm thấy, bây

giờ chúng ta giao tiếp như thế này là vừa đủ."

Sở Vũ Hiên cười nhẹ: "Không thử thì sao biết không thể?”

.." Triệu Nhã Nam có vẻ khó nói, suy nghĩ kỹ rồi mới nói: "Anh có thể nhận ra, tôi không thể tiếp xúc bình thường với người khác giới... Sở Vũ Hiên, tôi bị bệnh, một căn bệnh tâm lý rất nghiêm trọng."

Trong mắt Sở Vũ Hiên thoáng qua vẻ đau lòng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Cũng không phải ung thư giai đoạn cuối, không sao đâu."

Triệu Nhã Nam nhíu mày, lạnh nhạt: "Ngay cả khi tôi không bị bệnh, chúng ta cũng không hợp nhau... Sở Vũ Hiên, anh là người đàn ông trăng hoa, chỉ vì tôi xinh đẹp nên mới có ý định với tôi, chủ yếu là muốn chơi đùa thôi phải không?”

Sở Vũ Hiên hít một hơi sâu, đôi mắt lóe lên tia sáng lung linh, muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích thế nào, đành cười ha hả nói: "Em hiểu anh khá lắm..."

Hai người không nói thêm gì nữa, im lặng trở về nhà.

Triệu Nhã Nam mở cửa phòng, dừng lại rồi quay sang nhìn Sở Vũ Hiên đứng phía sau, vẻ mặt khó chịu nói: "Chúc ngủ ngon."

Sở Vũ Hiên đưa tay ra: "Chúc ngủ ngon."

Triệu Nhã Nam mím môi, khẽ nắm tay anh một cái: "Cảm ơn anh."

Rồi cô bước vào phòng, đóng cửa lại.

Sở Vũ Hiên thở dài, không định về nhà mà bước vào thang máy, ấn tầng 2. Đồng thời gửi tin nhắn cho lão Ngũ: "Đừng ngủ, tí nữa tôi xuống, có chuyện."

"Đing..."

Xuống tầng 2, cửa thang máy mở ra, Sở Vũ Hiên cho điện thoại vào túi, vừa ngẩng mặt lên thì giật mình phát hiện trước mặt có một nhóm đông đảo!

Ít nhất cũng 14, 15 tên, to cao khỏe mạnh, đội mũ và đeo khẩu trang, tay cầm dao bầu!
« Chương TrướcChương Tiếp »