Tại nhà Triệu Nhã Nam, TV trong phòng khách vừa rồi đang chiếu cảnh Sở Vũ Hiên quậy trên chương trình, mặc dù đã chuyển sang quảng cáo nhưng vị bác sĩ †âm lý vẫn cười nghiêng ngả trên sô pha.
Triệu Nhã Nam ở trong phòng ngủ bị tiếng cười phát rồ của cô ấy đánh thức, cô dụi mắt, yếu ớt bước ra khỏi phòng ngủ, u oán nói: "Này, cậu chăm sóc bệnh nhân như vậy sao?”
Sau một ngày nghỉ ngơi, trên mặt vị tổng giám đốc xinh đẹp này cuối cùng cũng có chút hồng hào, nhưng môi lại hơi khô, có lẽ là do sốt.
“À! Đánh thức cậu rồi à?” Chu Tiểu Nhược xỏ dép vào, vội vàng đi tới, quan †âm hỏi: "Sao rồi, khá hơn chút nào chưa?”
Triệu Nhã Nam khó khăn nuốt nước miếng, cô vừa đi về phía sô pha, vừa nói: "Nhờ phúc của cậu nên tớ còn chưa chết.”
Thấy bạn thân mở ngăn kéo tìm thuốc, Chu Tiểu Nhược vội rót ly nước: "Nào. nào, uống thuốc đi.”
Triệu Nhã Nam uống thuốc xong, cô đặt ly nước lên bàn trà, nhìn chằm chằm vào TV một lúc rồi nghi ngờ nói: 'Cậu đang xem gì mà cười như kẻ ngốc vậy.”
"Phụt... Hahaha!" Chu Tiểu Nhược lại không nhịn được cười: "Nam Nam, tớ cảm thấy cậu nhất định sẽ hối hận vì để cho tên khốn nạn nhà cậu đi tham gia chương trình thay cậu, anh ta... Ha ha ha! Anh ta không chỉ mắng người dẫn chương trình, mà còn cãi nhau với tên trí thức kia, tiết lộ mọi thông tin bẩn thỉu về tên đó, cuối cùng, trực tiếp cầm giày da đập vào mặt anh ta, mẹ ơi! Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao? Bây giờ chương trình đã bị gián đoạn, cậu xem, đổi thành quảng cáo rồi.”
Nghe xong lời này, Triệu Nhã Nam đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Buổi sáng cô mới bảo anh phải bình tĩnh khiêm tốn, khiêm tốn thế này à?
Sau khi chuẩn bị tinh thần xong, Triệu Nhã Nam cầm lấy máy tính bảng trên sô pha, vừa tìm kiếm video trực tiếp tối nay, vừa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, trong lòng thấp thỏm bất an.
Chu Tiểu Nhược nói: "Nam Nam, cá nhân tớ cảm thấy, đêm nay vị này nhà cậu làm không sai, cậu còn không biết? sao Cái người tên là Ngải Đạt Cảnh kia, bình thường ra dáng tự cho mình là người đọc sách, kết quả bị Sở Vũ Hiên vạch trần là phần tử R, kẻ phản bội! Đừng nói Sở Vũ Hiên, tớ cũng muốn đá vào mặt anh ta!”
Triệu Nhã Nam vẫn giữ dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi tìm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy đoạn video có người cắt rồi đăng lên mạng.
Bấm vào video, ngay từ đầu chương trình, Sở Vũ Hiên vẫn ít nói, ngược lại tên trí thức kia ở bên cạnh lại thỉnh thoảng sẽ nói móc anh vài câu, nhưng anh vẫn không phản ứng lại, nhìn giống như là không thèm để ý, có bình luận còn đang nói: "Giả bộ cái gì thế? Anh Ngải là người đọc sách, người có học, hẳn là xem thường tên nhà giàu mới nổi như anh ta mới đúng!”
Triệu Nhã Nam nhìn ra được, Sở Vũ Hiên không bình luận về diễn xuất bởi anh không am hiểu lĩnh vực này.
Điều này khá khéo léo, nếu không thì hãy xem hậu quả của một nữ diễn viên mới khi chê bai một ca sĩ tài năng có tiếng là gì - chỉ đơn thuần là vô tri mà tự chuốc lấy sự chỉ trích vào mình.
Nhưng có vẻ Ngải Đạt Cảnh cố tình muốn làm khó Sở Vũ Hiên.
Nhắc tới cũng thật tức giận, lúc trước tên này lấy danh nghĩa hợp tác muốn phương thức liên lạc của cô, e ngại địa vị và mạng lưới quan hệ của anh ta ở trong giới nên Triệu Nhã Nam cũng không tiện từ chối.
Nhưng từ sau khi thêm wechat, Ngải Đạt Cảnh này lại bắt đầu không đứng đắn, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, khoe khoang tài văn chương, cảm giác giống như là đang nói: "Tôi khá giỏi văn chương, chúng ta ra ngoài hẹn hò nhé.”
Đối với việc này, Triệu Nhã Nam trực tiếp coi là "bệnh thần kinh”, tuy rằng không tiện mắng anh ta, nhưng căn bản cũng lười mở tin nhắn anh ta gửi tới.
Thành thật mà nói, nếu một người phụ nữ muốn xây dựng sự nghiệp, dọc theo đường đi gặp phải yêu ma quỷ quái sợ là đều đánh không lại, trừ phi có thể có xuất thân mà người khác đều trêu không nổi.
Hiện giờ tuy nói Triệu Nhã Nam dựa vào Sở Môn, nhưng rốt cuộc cô không phải là người có tính tình động một chút là đi tìm chỗ dựa vững chắc để phàn nàn, huống chỉ, trước mắt cô và Sở Vũ Hiên còn chưa thân quen, hơn nữa chỉ là bị quấy rầy wechat vài câu, thật sự không đáng gây chiến.
Nhưng điều làm cho cô không hiểu nổi chính là, tại sao Ngải Đạt Cảnh lại nhất định phải trêu chọc Sở Vũ Hiên? Còn nữa, sao Sở Vũ Hiên biết nhiều thông tin bẩn thỉu về tên tri thức này vậy? Cô lăn lộn trong giới này lâu như thế những còn chưa từng nghe nói qua.
Tám phần là do Sở Vũ Hiên chịu khó đi tra xét!
Vậy mục đích của anh là gì? Cũng bởi vì thấy Ngải Đạt Cảnh gửi tin nhắn wechat quấy râầy cô sao?
Không đến mức đó chứ...
Triệu Nhã Nam không khỏi nhíu mày, cô cảm giác được, dường như Sở Vũ Hiên có ý với mình, nhưng với tính tình phong lưu của anh, chỉ sợ thấy người phụ nữ nào anh cũng đều sẽ có ý, phải không?
Lúc trước Sở Trì Khanh đã nói với cô, bây giờ Sở Vũ Hiên quần là áo lượt đều là giả bộ để cho người khác xem, đối với chuyện này cô cũng bán tín bán nghi.
Sau đó cô lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai KOL, nói Sở Vũ Hiên "Không được ở phương diện kia", lúc ấy cô cũng nghi ngờ nghĩ thầm có phải Sở Vũ Hiên đang thật sự giả bộ hay không?
Nhưng nghĩ lại, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể có khả năng có chịu đựng tốt như vậy? Sau khi bị lột sạch đưa lên giường, còn có thể cầm cự được? Huống chỉ là trạng thái uống rượu... Cho nên, Triệu Nhã Nam cảm thấy Sở Vũ Hiên thật sự không được, mỗi ngày cũng chỉ có thể ôm ấp âu yếm cho đã nghiền.
Hoặc là say rượu nhưng có lòng mà không đủ lực.
Chu Tiểu Nhược thấy bạn thân của mình khi thì trầm tư, khi thì cau mày, cô ấy nghĩ thầm đoán chừng là bị chọc giận rồi? Mặc dù tên khốn kia đã làm một chuyện hả hê lòng người, nhưng nhất định sẽ có ảnh hưởng nhất định đến Thanh Nhã, chương trình đang yên đang lành bị làm thành như vậy, về sau ai còn dám dễ dàng hợp tác với cô nữa chứ?
Vì vậy, cô ấy cũng không dám cười nữa, an ủi nói: "Nam Nam, nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, cậu..."
Nhưng cô ấy vừa mới nói được một nửa, nào ngờ, Triệu Nhã Nam lại phá lệ cười ra tiếng, chỉ vào Sở Vũ Hiên trên màn hình, cười nói: "Có phải anh ta bị bệnh không? Sao ai cũng oán hận vậy? chuyện MC kể khổ thay diễn viên là hết sức bình thường, nhưng kết quả bị anh ta oán hận rồi tự chuốc xấu hổ rồi, ha ha..."
“Tại sao anh ta lại dùng giày đánh? Chỉ có cha đánh con trai mới đánh như vậy... Không đúng, cha đánh con trai cũng không đánh vào mặt đâu! Nhược Nhược, cậu nói xem có phải anh ta bị bệnh không? Giống như một tên du côn... haha.”
"Nhược Nhược, có nhớ lúc trước tớ đã nói với cậu, vào ngày tớ và anh ta tổ chức hôn lễ, anh ta đã oán hận khách mời có mặt, nhất là người của Sở Môn, thấy một người oán một người, cái miệng không chịu dừng lại..."
“Cậu nói xem trên đời này sao lại có kẻ không biết xấu hổ khốn nạn này chứ? Ha ha..."
Chu Tiểu Nhược ngây ra như phỗng, cô ấy nhìn chằm chằm vào người đẹp đã không biết bao lâu rồi chưa cười vui vẻ như vậy, lúng túng giơ tay lên, thăm dò trán, lẩm bẩm: "Hạ sốt rồi... Xong rồi, đầu óc nóng đến hỏng rồi à?"
“Đi chết đi!” Triệu Nhã Nam hơi thu lại ý cười, vỗ ngực ho khan vài tiếng, sau khi uống ngụm nước, cô cười nói: “Tớ cảm thấy, anh ta thật sự rất buồn cười... Sắp ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn tính trẻ con, còn giống như tuổi trẻ nông nổi, một lời không hợp thì ra tay, ai da, sao có thể có loại người này chứ... Thật sự là hao tổn tâm trí mà.”
Chu Tiểu Nhược kinh ngạc không thôi: "Tớ cảm thấy bây giờ cậu mới là người khiến tớ hao tổn tâm trí đấy! Nam Nam, cậu sẽ không có cảm tình gì với anh ta chứ? Bệnh của cậu... đã đỡ rồi sao?"
Triệu Nhã Nam đặt máy tính bảng sang một bên, lắc đầu nói: "Không có, tớ chỉ cảm thấy anh ta rất buồn cười thôi.”