- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
- Chương 136: Tôi hiểu!
Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
Chương 136: Tôi hiểu!
Rất nhanh sau đó, nhóm của Lý Bân đã thay đổi hai chiếc xe con, dẫn theo Cao Ninh và Kim Thiên Lượng đến tòa nhà còn dang dở, lão Tứ cũng theo sát họ tới đó.
Lão Ngũ lười biếng ngồi trên bậc thềm, trong ngực anh ta ôm máy tính, sắp xếp lại những chứng cứ thu được từ người đại diện.
Cách đó không xa là người đại diện đang bị trói gô lại, người phụ nữ này khá ngoan ngoãn, cô ta ngồi im dựa vào tường, nhưng khi nhìn thấy lão Tứ trở về, trong ánh mắt của cô ta lập tức tràn đầy sự hoảng sợ, có thể tưởng tượng ra được là trước đó vào lúc cô ta bị chặn lại, thủ đoạn chết người của lão Tứ đã để lại cho cô ta một cái bóng tâm lý rất lớn.
Khuôn mặt poker đó liếc nhìn cô ta, sau đó quét qua khuôn mặt của Cao Ninh và Kim Thiên Lượng, anh ta như dạo chơi đi về phía lão Ngũ, hỏi: "Tại sao cậu vẫn chưa công khai chứng cứ vậy?”
Lão Ngũ cười nói: "Chờ một chút... OK, xong rồi, tôi đã tải xuống một phần mềm phát sóng trực tiếp để cô ta học theo Thanh Lộ, ôi Chúa ơi... Hôm nay, mạng lưới Internet sẽ bị tê liệt, tôi cam đoan, ha ha... Chuẩn bị thu lưới thôi, cuộc phản công bắt đầu!"
Lão Tứ không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, anh ta bước ba bước đi đến trước mặt người đại diện, bình tĩnh nói: "Ngoan ngoãn hợp tác, hiểu chưa?"
Người đại diện điên cuồng gật đầu: "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
Cách đó không xa là Cao Ninh, miệng anh ta bị băng dính dán chặt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy trên khuôn mặt của người đại diện tràn đầy sự tuyệt vọng.
Mặc dù anh ta không biết những người này là ai, nhưng đến tám chín phần họ là người của Sở Môn rồi? Chắc là đúng rồi, trước kia anh ta đã từng nhìn thấy tên nước ngoài đang ôm máy tính một lần, tại quán ăn của Trần Cường, lúc đó, người này đang đi bên cạnh Sở Vũ Hiên.
Mặc dù biết cơ hội sống sót của mình rất mong manh, nhưng Cao Ninh vẫn cầu xin sự thương xót theo bản năng, chỉ là miệng anh ta đã bị bịt kín cho nên anh ta chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm ưm và không ngừng cầu nguyện trong lòng: "Cha! Mau tới cứu conl"
So với anh ta, Kim Thiên Lượng vừa mới tỉnh lại có vẻ cứng rắn hơn rất nhiều, ông ta nhổ nước bọt về phía đám người Lý Bân, đồng thời còn la hét là mình có người chống lưng như thế nào, cái gì mà ăn sạch trắng đen, nói rất nhiều chuyện rác rưởi.
Lão Tứ cởi trói cho người đại diện, anh ta quay đầu nhìn Kim Thiên Lượng đang gào thét không ngừng, sau khi khẽ chớp mắt, anh ta sải bước đi về phía chiếc GTR.
Hai đàn em của Lý Bân lẩm bẩm, thì thầm bàn luận về cỗ máy gϊếŧ người không thể coi thường thông qua vẻ bề ngoài này: "Hình như lần trước tôi không nhìn thấy người này đúng không?”
"Tôi có cảm giác là không làm được gì, chỉ là vẻ bề ngoài đẹp mắt mà thôi... Cũng không được tích sự gì."
Trong khi họ đang nói chuyện, lão Tứ mở cốp xe ra, lấy ra một cái búa tạ, kéo lê nó xuống đất và đi về phía Kim Thiên Lượng.
Mí mắt lão Ngũ run run, anh ta ngạc nhiên nói: "Này, Phác Phổ Thành, anh... Cái búa tạ này từ đâu ra vậy?"
Lão Tứ liếc nhìn anh ta và bình tĩnh nói: "Tôi đã mua nó khi đang trên đường tới đây, tôi nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ cần dùng đến nó."
"Mẹ kiếp...' Lão Ngũ lắc đầu nhìn người đại diện: "Tôi nghĩ, trước tiền cô nên nhắm mắt lại với cả bịt tai lại luôn, nếu không cô sẽ gặp ác mộng, tôi thề."
Người đại diện run rẩy và vội vàng làm theo lời anh ta nói.
Hai tay Kim Thiên Lượng bị trói ra sau lưng, nằm nghiêng trên mặt đất, ông ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn lão Tứ: 'Má nó, bớt hù dọa tao đi! Xương cốt ông đây rất tốt! Có gan thì mày chơi chết tao đi! Mẹ kiếp, nếu mày không đánh chết tao, tao sẽ..."
Ông ta còn chưa kịp nói xong, lão Tứ đã trực tiếp vung búa tạ lên, dùng sức đập vào lòng ngực ông ta!
"Bộp!"
"Bộp!"
"Bộp!"
Ba búa liên tiếp!
Kim Thiên Lượng bị đánh đến nỗi phun ra máu tươi, choáng váng đến nỗi trợn tròn mắt, lão Tứ bình tĩnh nói một câu: "Ông thật ồn ào."
Sau đó, một búa tạ khác lại rơi xuống, trực tiếp đánh cho Kim Thiên Lượng bất tỉnh nhân sự.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, Cao Ninh ở bên đó sợ muốn vỡ mật rồi, làm gì còn dám phát ra tiếng "Ưm ưm ưml" nữa? Cơ thể anh ta không ngừng run rẩy, anh ta cũng không dám nhìn lão Tứ dù chỉ là một chút.
Đám người Lý Bân cũng bị dọa sợ, lộ ra dáng vẻ hoảng sợ và khϊếp đảm. Họ là đám người cặn bã tiêu chuẩn của xã hội, đã quen nhìn cảnh đánh nhau, rốt cuộc thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường và phổ biến, nhưng làm gì có ai lại hạ tử thủ như vậy? Rõ ràng, mục đích chạy đến đây là gϊếŧ người mà!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?
- Chương 136: Tôi hiểu!