Vận Nhi ngước lên
nhìn, nhưng hình bóng kia đã biến mất trong đám đông, vừa rồi là do cô
nhìn lầm sao? Nhìn quanh bốn phía, dòng người đông đúc, hoàn toàn không
có bóng dáng anh ta. Phạm Tu Vũ, là anh sao? Vận Nhi dáo dác nhìn xung
quanh, lại nghe thấy giọng nói ồn ào của Hứa Tâm Lam : "Cái con bé chết
tiệtnhà cậu có đang nghe tớ nói gì không thế?”
“Tớ đang nghe mà, cậu nói tiếp đi.” Vận Nhi nhìn thêm một vòng nữa, vẫn không thấy gì,
chắc là cô đã nhìn lầm rồi, có lẽ cô nên gọi cho anh Tu Vũ để xác nhận
lại xem sao. Xác định được tình hình hiện tại của chị Ân Huệ cũng khiến
cô có thể yên tâm hơn.
“Cô gái kia nói, “mẹ em bảo rằng: người
chồng tương lai của em nhất định phải là xử nam.” , ha ha ha ,thật sự là buồn cười chết người.” Hứa Tâm Lam tưởng tượng đến sự giận dữ của anh
hai khi nghe xong câu nói đó,là lại không nhịn được một trận cười
nghiêng ngả. Anh hai của cô tính tình gian xảo, từ lúc nghe cô gái đó
nói không thích trai không còn là xử nam, thì giống như bị đấm một cú
vào mồm vậy. Vận Nhi nghe xong lời này mặt chuyển từ đỏ sang trắng, trời ạ, con bé kia chỉ giỏi học chuyện xấu.
“Ê, Vận Nhi tại sao cậu lại không cười?” Hứa Tâm Lam cười đến chảy cả nước mắt, nhìn sang vẻ mặt tỉnh bơ của Vận Nhi.
“Có cái gì buồn cười đâu. Đàn ông đều là như vậy mà, hừ.” Vận Nhi hất mặt,
rùng mình khi nghĩ tới việc đàn ông đều là cùng một loại như thế này,
đều là cái loại lợn giống. Nhớ lại lúc nãy Âu Thừa Duẫn làm chuyện đó
với cô, còn dùng thái độ như vậy, Vận Nhi tức hận nghiến răng nghiến
lợi. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ chết người, cô nhất định sẽ băm vằm anh nát như tương. Đúng là cái đồ biếи ŧɦái.
“Này này, có biết mình đang nói cái gì không thế? Vậy học trưởng Lam Hạo của cậu thì sao?”
Nghe Tâm Lam nói, Vận Nhi đứng khựng lại, đập tay lên trán, trời ạ, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao nhắc đến Âu Thừa Duẫn là cô lại
quên khuấy đi mất học trưởng của cô, đương nhiên học trưởng là người đàn ông tốt, bằng không cô cũng sẽ không thầm thích anh ấy. “Học trưởng Lam Hạo của nhà tôi đương nhiên là ngoại lệ.” Vận Nhi bướng bỉnh xoay người nói với Tâm Lam, để làm nổi bật quyền sở hữu cho riêng mình.
“Gớm, Lam Hạo của nhà tôi, haizz, được được, Lam Hạo là của cậu, không ai
giành với cậu đâu.” Hứa Tâm Lam cười nói trêu chọc đuổi kịp bước chân
Vận Nhi, hai người cùng nhau bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp.
Có một thay đổi nho nhỏ trong lòng Vận Nhi, nhưng vẻ tươi cười trên mặt
vẫn y như cũ.
Trên hàng ghế sa lông sang trọng, màn ân ái kia
vẫn còn đang tiếp tục. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo rắt vang
lên giữa trận mây mưa, làm gián đoạn giây phút cao trào giữa hai người
bọn họ. Người đàn bà gợϊ ȶìиᏂ nằm dưới thân Âu Thừa Duẫn, ve vãn lôi kéo sự chú ý của anh trở lại, anh lại bực bội đẩy cô ta ra, đứng dậy nhặt
quần áo rải rác trên mặt đất mặc vào, nhận cuộc gọi, sau đó chỉ nói ngắn gọn một câu: "Được, tôi đã biết, chút nữa quay về công ty sẽ nói sau.”
“Duẫn…..” Giọng nói khàn khàn câu hồn từ sau lưng Âu Thừa Duẫn vang lên. Người
đàn bà trên ghế sô pha với tư thế khêu gợi vẫn còn muốn tiếp tục chuyện
vừa rồi chưa làm xong, hoàn toàn không biết người đàn ông trước mặt đã
không còn chút hứng thú với cô ta. Âu Thừa Duẫn viết một tấm chi phiếu
ném tới trước mặt Quý Lam: “Chỉnh trang lại một chút sau đó tự mình về
đi.” Nói xong liền lạnh lùng xoay người rời đi.