Âu Thừa Duẫn mở hai
cúc áo trên ra, nới lỏng cà-vạt, gật đầu tiếp nhận văn kiện trong tay
thư kí, lơ đễnh liếc mắt nhìn người phụ nữ đứng phía sau, khoé miệng nở
nụ cười: “Vu Nhuế, bộ đồ này rất hợp với em.”
Vu Nhuế nghe câu
nói của Âu Thừa Duẫn, cúi đầu nhìn lại bộ váy màu lam trên người, mặt
cũng đỏ lên, dáng vẻ vui sướиɠ đắc ý. Cô thừa nhận là mình đã giấu diếm
tình cảm đối với Âu Thừa Duẫn khá kỹ, cũng biết rõ nếu muốn được ở bên
cạnh Âu Thừa Duẫn chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp thì vẫn chưa đủ, cho nên cô
có thể ở bên cạnh anh một thời gian dài như vậy, cũng đã là một kỳ tích.
Trước cô, Âu Thừa Duẫn thay đổi thư ký với tốc độ chóng mặt,
nguyên nhân chủ yếu là vì những người đó đều công khai có tình ý với
anh. Vu Nhuế không tỏ ra như vậy. Ở điểm này, Âu Thừa Duẫn cảm thấy rất
hài lòng với Vu Nhuế.
“Hãy từ chối bữa tiệc tối nay đi, tôi đã
có dự tính khác rồi.” Thừa Duẫn ngồi vào cái ghế quen thuộc, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, lười biếng nói.
“Vâng.” Vu Nhuế gật đầu, đi ra ngoài. Lúc trở lại, trong tay bưng một tách cà phê, đặt trước mặt Âu
Thừa Duẫn, có thể bởi vì mới xuống máy bay cho nên thần sắc của anh có
vẻ mệt mỏi. Nhưng mà anh như vậy lại toát ra một sự thu hút khác.
Một tay chống lên trán, anh bắt đầu phê duyệt công văn. "Chuẩn bị tài liệu
trước đi, một lát nữa sẽ họp.” Nhìn thời gian, Âu Thừa Duẫn bưng tách cà phê lên, đôi chân mày cũng dần dần giãn ra.
“Còn Dương tiểu thư và Ngải tiểu thư thì sao?” Vu Nhuế hỏi thăm dò, Dương thị và Khải Đông
ngẫu nhiên cũng có hợp tác với SK, những người phụ nữ này trên danh
nghĩa là muốn hợp tác nhưng thật ra tất cả đều vì hâm mộ danh tiếng của
Âu Thừa Duẫn mà tìm đến.
“Uhm, Quý Lam đi, từ chối hết những
người khác.” Âu Thừa Duẫn đối với những người phụ nữ này không có chút
ấn tượng gì, chỉ nhớ mang máng là Quý Lam không giống với những người
phụ nữ khác, là một người nhu mì ngoan ngoãn. Thừa Duẫn luôn cho rằng
phụ nữ là phải như vậy.
Nhưng mà khi tưởng tượng đến Vận Nhi,
một cô bé con bướng bỉnh, trong lòng Thừa Duẫn lại lăn tăn một cơn sóng
nhỏ. Từ lúc nào cuộc sống của anh lại đã chịu ảnh hưởng của cô bé đó?
“Đã rõ, thưa tổng giám đốc.” Trong lòng Vu Nhuế có chút thất vọng, những
người khác anh đều cự tuyệt, nhưng lại gieo hy vọng cho người phụ nữ đó.
Lúc Vận Nhi về, chỉ có một mình Hạ Uyển Như ở nhà. Tô Viễn Hàng còn đang ở công ty, biết cô trở về, chỉ gọi một cú điện thoại nói buổi
tối sẽ về ăn cơm.
Hạ Uyển Như thân mật nắm tay Vận Nhi, xoay tới xoay lui đánh giá: ” Con gái, xinh đẹp ra nhiều rồi. Đi Đức chơi có vui không?”
“Vui lắm.” Sau đó cô kể chuyện mình cùng Âu Dương đi tham quan rất nhiều
nơi, không có cái tên Âu Thừa Duẫn chướng mắt kia ở đây, Vận Nhi rất vui vẻ.
Hạ Uyển Như nhạy bén nhận ra khi Vận Nhi trả lời những câu
hỏi của bà, trên mặt cô có chút mất tự nhiên. Cuộc hôn nhân này của con
bé cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới Vận Nhi lại thay thế cho Ân Huệ.
“Vận Nhi, con có oán trách chúng ta không?” Hạ Uyển Như vuốt ve khuôn mặt
nhỏ bé của Vận Nhi, lộ vẻ khó xử. Bà có thể nhẫn tâm với Ân Huệ, nhưng
đối với Vận Nhi thì lại không đành lòng.