Cô biết thời gian vàng ngọc của anh mình rất quí giá, lần này miễn cưỡng lắm anh Thừa Duẫn mới sắp xếp để trở về đây.
“Không biết, phải hỏi anh của em đã.” Vận Nhi miễn cưỡng nói, vẻ mặt bực bội,
sau đó còn ấm ức nói thêm, là cô bị ép bức đến, bị thế này thế kia, anh
nói cái gì, nói như thế nào, ra sao, ……
“Berlin có rất nhiều
thành cổ, ngày mai chị đi chơi với em được không?” Âu Dương phấn khởi
khoe những danh lam thắng cảnh này nọ với Vận Nhi, so với Âu Thừa Duẫn,
Âu Dương quen thuộc với nơi này hơn. Năm năm trước, sau khi cô và Kiều
Sa trở về Đức, cũng chưa từng quay lại Trung Quốc, mặc dù cô vẫn rất lưu luyến nơi mà cô được sinh ra.
“Tốt quá.” Vận Nhi vỗ tay hoan
hô, thật khó khăn lắm mới được xuất ngoại một chuyến, nếu không hưởng
thụ thì thật có lỗi với chính mình. Chỉ khác chút là hành trình du lịch
đến Mỹ biến thành du lịch đến Đức.
“Âu Dương, em biến đi được
rồi đấy.” Trong lúc hai cô bé đang ríu rít bàn tán xem ngày mai đi đâu,
lúc nào thì đột nhiên một giọng nói đàn ông vang lên bên tai. Âu Dương
ngẩng đầu nhìn Âu Thừa Duẫn một cái, toét miệng cười mờ ám, sau đó lại
bày ra vẻ mặt nghiêm nghị vỗ vỗ vai Vận Nhi, gật gật đầu nói: “Hiểu rồi, anh trai, anh phải biết kiềm chế một chút, chị dâu của em đã mệt phờ
người rồi, ngày mai bọn em còn phải đi tham quan nhiều chỗ nữa đó.”
“Gì?” Tô Vận Nhi nhìn thấy Âu Dương nheo mắt với mình, còn chưa kịp tiêu hóa
được ý tứ trong lời nói của cô bé, bên kia giường đã có một cái đầu khác nằm xuống, kéo theo hơi thở đặc biệt đầy nam tính. Vận Nhi sợ tới mức
nhảy dựng lên, chạy tới một góc xa nhất, đôi mắt nai tơ sáng quắc mở
lớn, cảnh giác nhìn Âu Thừa Duẫn.
“Sao vậy? Không muốn ngủ sao?” Âu Thừa Duẫn buồn cười nhìn phản ứng của Vận Nhi, có cần đề phòng anh
như vậy không? Anh đâu phải dã thú, đổi lại là những người phụ nữ khác
thì đã sớm nhào vào lòng anh rồi.
“Vạy…vậy….chúng ta phải ngủ
chung sao?” Vận Nhi lắp bắp nói, tưởng tượng đến cảnh nằm chung giường
với anh, trên mặt liền nóng lên, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Chúng ta là vợ chồng, ngủ chung với nhau có gì không đúng sao?” Âu Thừa Duẫn
nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vận Nhi, tự dưng không nhịn được lại muốn
trêu chọc cô.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” Dù sao người ta vẫn
là cô gái thuần khiết nha, ngủ chung với một con sói như anh, nhỡ anh
nổi lên thú tính thì phải làm sao?
“Được, nếu em không thích ngủ ở đây, ngày mai đi nói với ông ngoại một tiếng, bảo ông chuẩn bị cho em một căn phòng khác đi.” Thừa Duẫn nói xong, thản nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo.
“Á . . . Lưu manh. . .” Vận Nhi nhìn thấy vậy,vội vàng đưa tay lên bịt mắt.
Có cần phải phản ứng quá đáng như vậy không? Khoé miệng Âu Thừa Duẫn cười
càng lúc rộng hơn, máu trong người cũng càng lúc càng chảy nhanh hơn,
càng lúc càng hài lòng với biểu hiện của cô.
“Anh. . . anh định
làm gì ?” Vận Nhi cảm giác hơi thở nóng hổi kia phả vào cổ mình càng lúc càng gần hơn, theo bản năng cô lại lui ra xa hơn, đến mức áp sát vào
trên vách tường trắng, hai cánh tay cũng che chắn đề phòng. Trái tim nhỏ đập điên loạn trong l*иg ngực, Vận Nhi mất bình tĩnh, ngại ngùng nhìn
người đàn ông chỉ mặc có cái áo ngủ trước mặt, anh thật sự rất đẹp trai. Nhưng mà ánh mắt đó của anh là có ý gì chứ, giống như là muốn ăn tươi
nuốt sống cô vậy.
“Ngủ.” Âu Thừa Duẫn giang hai tay ra kéo Vân Nhi vào lòng, hai người cùng ngã xuống giường.
A. . . tư thế hiện tại là…..nữ trên nam dưới a?