Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá

Chương 22: Hối Hận

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đáng tiếc, tôi lại không chết, đây là lần cuối cùng bị em gài bẫy!" Anh cởϊ qυầи cô ra, máu tươi bên mặt xơ xác mà lạnh lùng: "Đáng đời em phải làm đồ chơi bên cạnh tôi!"

Tề Thiên Ngạo hung hăng cắn răng, đôi mắt anh tràn ngập sự tức giận, đối với người phụ nữ này, anh không muốn dịu dàng với cô nữa! Cơ thể của cô vẫn rất khô khốc, nỗi đau đó không thể tưởng tượng được! Mà anh lại giống như phát điên đâm mạnh vào cơ thể cô, Lạc Tư Mạn cắn chặt môi không cho phép mình kêu đau, thế nhưng sự đau đớn khó có thể chịu đựng được vẫn khiến cô phải than nhẹ!

"Nhớ kỹ rồi chứ? Lạc Tư Mạn em hãy nhìn cho kỹ bây giờ ai đang ở trên em!"

Sắc mặt Tề Thiên Ngạo dần dần tái nhợt, vết thương bị toác ra do động tác mạnh mẽ của anh, máu tươi chảy ra, bởi vì mất máu quá nhiều nên giọng anh dần yếu ớt, khi anh thở hổn hển mềm nhũn trên người cô, dĩ nhiên cũng không còn sức lực để thay đổi vị trí cơ thể mình!

Không biết qua bao lâu, Lạc Tư Mạn bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô dùng lực xốc người đàn ông cao lớn trên người lên, mất máu quá nhiều anh ta đã hôn mê rồi, Lạc Tư Mạn bỗng nhiên giật mình!

Nếu bây giờ cô lái xe trốn đi, không quan tâm đến chuyện gì nữa, không quan tâm sự sống chết của anh, cho dù Tiêu Quang Triệt có đồng ý hay không, cô và anh cùng nhau trốn thoát, vĩnh viễn biến mất, như vậy cô vẫn có thể hạnh phúc bên Tiêu Quang Triệt chứ?

Cái ý niệm này vừa xuất hiện giống như là lưỡi rắn độc lượn lờ không tiêu tan, Lạc Tư Mạn sửa sang lại quần áo lộn xộn, nhìn người đàn ông bên cạnh...

Mặt anh trắng như giấy, sự ngang ngược, sự cao ngạo và kiên định hoàn toàn biến mất, anh giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa nằm ở đó, ánh mắt rơi vào vết thương trên người anh, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, cả nửa cơ thể anh dường như ngâm trong vết máu!

Lạc Tư Mạn cắn chặt răng, muốn khiến cho mình không chú ý đến anh, sự hận thù đối với anh đã thay đổi trong đêm nay, cái ôm ấm áp đó, khoảnh khắc dịu dàng đó, có lẽ tồn tại ba phần chân tình!

Lạc Tư Mạn nhanh chóng xé áo sơ mi anh ra, thuần thục băng bó vết thương, Tề Thiên Ngạo, từ giờ khắc này, chúng ta vĩnh viễn không nên gặp lại nhau nữa, tôi sẽ không để anh chết, coi như để trả lại chút tình cảm vừa rồi của anh.

Lạc Tư Mạn chỉnh lại quấn áo cho anh, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đưa người đàn ông to lớn gấp đôi cô ra khỏi xe, cô suy nghĩ một lát, cô tìm được điện thoại của anh, báo án, có lẽ sự xuất hiện của cảnh sát còn có thể cản trở thời gian của anh ta!

Nói vị trí hiện tại của bọn họ, nhân tiện nhờ cảnh sát liên lạc với xe cứu thương của họ, Lạc Tư Mạn đặt điện thoại vào tay anh, từng bước một xoay người, mỗi bước đi giống như nặng nghìn vạn cân, chắc là anh sẽ hận cô, ngay cả một người ngốc như cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm của anh trong khoảnh khắc đó, thế nhưng...

Cô dứt khoát cho anh một dao, như vậy cũng hoàn toàn phá hủy sự ấm áp duy nhất giữa bọn họ, cứ hận đi, Tề Thiên Ngạo, người bá đạo như anh, tôi không thể chịu đựng được, có thể cả đời này cũng không thể chịu đựng được!

Cô khởi động động cơ, đáy lòng vô cùng hoảng loạn, nghĩ đến cuộc bỏ trốn sắp tới, nhìn thế nào cũng thấy giống như ánh trăng nấp sau đám mây, mơ hồ, lại không chạm đến được... Chạm vào khóe mắt, lại thấy một mảng ẩm ướt, Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, mà thôi, hãy dùng giọt nước mắt này của tôi đổi lấy cái ôm khi nãy của anh...

"Triệt, không phải lúc nãy anh nói không đi rồi sao?" Lạc Vi Mạn kéo tay anh ta, kinh ngạc mở miệng hỏi!

Tiêu Quang Triệt hung hăng hất tay cô ta ra, chán ghét người phụ nữ trước mặt giống như độc xà mãnh thú vậy: "Tôi không đi cùng Mạn nhi là bởi vì tôi có lỗi với cô ấy, tôi rời khỏi nơi này, là bởi vì, cô thực sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"

Anh ta nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, rút ví da, thẻ tín dụng, tiền mặt của mình ra, ném tất cả xuống dưới chân Lạc Vi Mạn: "Tiền của Lạc gia cô, tôi không cầm một đồng nào cả!"

Anh ta hung hăng trừng cô, xoay người không chút do dự xuống lầu!

"Tiêu Quang Triệt, anh không phải đàn ông!"

Giọng nói tuyệt vọng của Lạc Vi Mạn chợt vang lên, cô ta lảo đảo đuổi theo nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta, Lạc Vi Mạn kéo lan can yếu đuối ngã trên mặt đất, đôi mắt nhỏ dài oán hận như lửa độc thiêu đốt: "Tiêu Quang Triệt, đây là do anh tự lựa chọn, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, tôi sẽ cho anh biết, rời khỏi tôi anh chẳng là cái thá gì cả!"

Cô ta hung tợn nguyền rủa, cuối cùng cười như điên, nếu anh ta không cần cô, vậy thì Lạc Vi Mạn cô cần gì phải mềm lòng với anh ta? Là do chính anh ta không cần, cơ hội cuối cùng này, cô đã bố thí cho anh ta rồi!

...

"Các anh muốn làm gì..." Vừa mới đi đến con đường nhỏ bên ngoài trang viên Lạc gia, Tiêu Quang Triệt khϊếp sợ phát hiện trước mặt mình xuất hiện mấy người đàn ông cao to mặc áo đen, giọng nói hoảng sợ còn chưa kịp thốt ra, từng nắm đấm nặng nề đã nện lên đầu khiến anh ta hôn mê chóng mặt, trước mặt Tiêu Quang Triệt bỗng nhiên lóe sáng...

"Mạn nhi..."

Anh ta thì thầm gọi, máu tươi như từng đóa hoa nhỏ rơi trên ngực anh, lúc mềm nhũn ngã trên mặt đất, hình như anh nghe thấy tiếng kêu gào đau lòng của cô, anh Triệt... Anh Triệt...

Lạc Tư Mạn như là người điên lao về phía anh, vì sao? Giữa cô và anh luôn luôn trễ một bước? Vì sao bọn họ luôn không có cách nào cầm tay nhau được?

"Triệt..." Lạc Tư Mạn khàn giọng kêu gào, cô nằm trước ngực Tiêu Quang Triệt, mặt đầy nước mắt, bỗng nhiên một bàn chân dẫm nát gò má cô, cô không phòng bị ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt nhẵn bóng rơi trên mặt đất thô ráp... Cô không tiếng động rơi lệ, hai mắt trống rỗng, tất cả hy vọng đều tan vỡ, cô nên sớm biết rằng cô sao có thể đấu lại Tề Thiên Ngạo?

Người đàn ông như anh ta, sao có thể dễ dàng để cô đâm bị thương như vậy? Tất cả mọi việc tại sao lại xảy ra trùng khớp như vậy? Anh đang thử thăm dò cô, từng bước một cài bẫy cô, trơ mắt nhìn cô rơi vào bẫy!

"Lạc Tư Mạn, thật đáng tiếc..." Giọng nói yếu ớt của Tề Thiên Ngạo chậm rãi vang lên, buổi tối tiêu điều mang theo sự u ám đáng sợ, anh khom lưng nâng má cô lên, đe dọa nhìn hai mắt cô: "Em khiến tôi quá thất vọng!"

"Nếu vậy thì hãy gϊếŧ tôi đi, gϊếŧ cả Triệt, hãy để chúng tôi cùng chết!" Lạc Tư Mạn chật vật mở miệng, không né tránh hành động của anh!

"Gϊếŧ em? Tất nhiên tôi không nỡ, gϊếŧ anh ta? Quá dễ dàng cho anh ta rồi..." Tề Thiên Ngạo đứng lên, ra hiệu cho đám người kéo Tiêu Quang Triệt vào xe!

"Anh muốn làm gì? Anh sẽ làm gì anh Triệt?" Lạc Tư Mạn kinh hoảng hô lên, cô có dự cảm, kẻ ma quỷ này nhất định sẽ hành hạ anh Triệt!

"Nhìn em đau lòng..." Tề Thiên Ngạo hung hăng kéo lấy mái tóc dài của cô, đôi mắt âm trầm như có lửa đốt: "Người phụ nữ này, lúc em thiết chút nữa thì gϊếŧ tôi, tại sao không thấy em mềm lòng? Em có thể ra tay với tôi, tất nhiên tôi cũng có thể ra tay với người đàn ông của em! Tôi sẽ khiến anh ta trở thành người đàn ông thấp hèn nhất, chắc là em không biết, người đàn ông thanh tú như anh Triệt của em sẽ rất được những người đàn ông khác yêu thích..."

Anh vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc đến ngây người của cô: "Thế nào? Có muốn nhìn thấy cảnh anh ta hầu hạ một đám đàn ông không? Em chưa từng chứng kiến đàn ông với đàn ông làʍ t̠ìиɦ thế nào đúng không?"

Anh vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc đến ngây người của cô: "Thế nào? Có muốn nhìn thấy cảnh anh ta hầu hạ một đám đàn ông không?

"Khốn nạn! Tề Thiên Ngạo, anh biếи ŧɦái, vô sỉ..." Lạc Tư Mạn miệng không ngừng chửi rửa như phát điên, chưa bao giờ mắng người khác nhưng hiện giờ cô lại có thể phun ra một chuỗi những từ ác độc như vậy, cô thực sự rất hận, hận tại sao khi nãy cô không dùng một dao kết liễu mạng sống anh ta!

"Thế nào, có phải em đang rất hối hận vì khi nãy không gϊếŧ chết tôi?" Tề Thiên Ngạo cười nhạt, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn có chút tiều tụy, anh cúi người, ẩn dưới lúm đồng tiền dịu dàng là sự căm hận thâm thúy!

Mười đầu ngón tay không kìm được siết chặt, "Đưa người đàn ông đó đến quán ăn đêm cho tôi! Chỉ cần có người muốn, thì cứ để họ chơi hắn! Càng nhiều người càng tốt!"

Anh hung hăng ra lệnh, đám đàn em lập tức khởi động xe, nghênh ngang rời đi!

"Anh!" Lạc Tư Mạn tức giận giơ tay lên tát về phía khuôn mặt khiến cô buồn nôn kia, Tề Thiên Ngạo dễ dàng chế trụ cô, khóe môi mê người cong lên: "Em là người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng dám đánh tôi!"

Anh nắm cổ tay cô kéo về phía xe, cửa xe đóng sầm lại, Tề Thiên Ngạo nặng nề thở dài, mềm nhũn tựa vào chỗ ngồi phía sau...

Nhẹ nhàng đè lại vết thương, trên băng vải dày cộp đã thấm vết máu, anh vụng về cởi từng vòng băng gạc xuống, băng gạc ướt đẫm dính chặt lên vết thương, chỉ cần khẽ động cũng vô cùng đau nhức!

Tề Thiên Ngạo hít một hơi khí lạnh, trên trán lập tức rịn lên từng lớp mồ hôi, Lạc Tư Mạn mắt lạnh nhìn anh: "Đáng đời!"

"Bảo bối... Em của bây giờ ngang tàng khiến tôi muốn cắn răng!" Giọng nói của Tề Thiên Ngạo có chút uể oải nhưng vẫn trêu đùa bóp nhẹ ngực mềm mại của cô...

"Cút ngay!" Lạc Tư Mạn hung tợn hất tay anh ra: "Nếu bây giờ tôi có dao trong tay, nhất định sẽ không chút do dự đâm anh một nhát!"
« Chương TrướcChương Tiếp »