Phương Nguyên sinh bệnh, tâm trạng Tưởng Khâm lập tức không yên lòng.
Thiếu niên Tưởng Khâm hồi xưa ưu việt như thế, sau khi lớn lên gia đình yên ổn, chưa bao giờ chủ động làm người ta khó xử, tuy rằng thời khắc then chốt có thể ra tay ngoan độc với Phương Nguyên, nhưng sau đó vẫn cảm thấy hối hận.
Lúc anh còn ở trại tạm giam từng hỏi luật sư, nghe nói Phương Nguyên bị triệu về S thị, không nhận loại xử phạt hành chính nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra. Sau anh còn hỏi thăm qua Quan Phong, nghe nói Phương Nguyên bị điều tra một thời gian, nhưng nhà họ Phương ở cục công an có căn cơ thâm hậu, không bị người ta quá phận làm khó.
Giờ nghe nói Phương Nguyên sinh bệnh, lại không biết là bệnh gì – Tưởng Khâm liền định mang Lê Mông về S thị thăm cha mẹ, thuận tiện thăm Phương Nguyên.
Đúng lúc Lê Mông vừa hoàn thành một trận đấu, rảnh rỗi nhàm chán, mỗi ngày đều ôm Tiểu Mị đến sân chơi cờ, thiếu chút nữa bị người ta cầm chổi lông gà đánh. Nhóc vừa nghe thấy có thể đến S thị ăn bánh chưng, ăn xôi thập cẩm, ăn bánh bao hấp, vì thế không hề nghĩ ngợi đáp ứng, thậm chí mỗi tối còn làm bộ thẹn thùng lại đầu giường cha mẹ hỏi: “Chúng ta lúc nào thì đến thăm ông bà ngoại a?”
Cận Viêm cả giận nói: “Không đi! Cùng ta ra ngoài đi ăn kem ly đi! Đi!”
Tưởng Khâm nghe đến ‘ông bà ngoại’ liền thấy đau rằng. Anh vẫn có chỗ khó mở miệng với Lê Mông, tuy Lê Mông vẫn còn tính khí cẩu thả của trẻ con, nhưng nhóc đã 15 16 tuổi, đang trong thời kì trưởng thành, ai biết có ý niệm trung nhị(phản nghịch thời dậy thì) trong đầu không.
Cho đến bây giờ nhóc vẫn là bảo vật trong bàn tay của Cận Viêm, đột nhiên có một ngày nói cho nhóc biết Cận Viêm không phải là ba ba nhóc, nhà họ Cận và nhóc không có quan hệ gì, nhóc có thể bình tĩnh chấp nhận được không?
Tưởng Khâm nói băn khoăn này cho Cận Viêm, Cận Viêm cũng hiểu được chuyện này rất đáng lo lắng. Nhưng không nói cho con là không thực tế chút nào, chờ nhóc trưởng thành, lúc nhìn vào gương, không chừng lại nghĩ ra chuyện tình máu chó gì đó.
Vì thế hai phu phu chọn ngày lành, đưa Lê Tiểu Mông đi ăn ở nhà hàng nhóc thích nhất, một trái một phải đút cho nhóc mấy khối bánh ngọt (‘Một miếng bánh vị xoài nữa!’ Lê Tiểu Mông nói). Đợi đến khi cơm no rượu say, không khí cũng kém đi nhiều, Cận Viêm mới khụ một tiếng, bi thương nói: “Lê Mông a, ta có chuyện vẫn không nói cho con…”
Lê Mông nháy mắt cảnh giác: “Ba với Tử Hiểu Tuyền sinh con?”
Cận Viêm: “…”
“Muốn cùng con phân chia tài sản?”
Cận Viêm: “…”
“Nằm mơ!” Lê Mông đại nghĩa nói một cách đương nhiên, “Ba cùng mẹ Tưởng Khâm đều là của con! Gia sản cũng là của con! Trát Tây và Tiểu Mị đều là của con! (Trát Tây: “Ai?”) Ai dám đến đoạt thì đánh một gậy chết tươi! Tiểu Mị, lên!”
Tiểu Mị lập tức làm ra vẻ tiến công, mắt lộ ra hung quang, còn nhếch lên cái đuôi ngắn ngủi.
“…” Vẻ mặt Cận Viêm biến hoá khôn lường, run rẩy nói: “Có quan hệ với ả kia cái khỉ gì, kì thật ta muốn nói con không phải con trai ruột của ta, Tưởng Khâm mới là…”
Tưởng Khâm một phen che miệng của hắn lại, đáng tiếc đã không kịp rồi.
Lê Mông không hề phát tác, cũng không hề phát nổ, khó tin nhìn đi nhìn lại hai người: “Ba mẹ nói gì, con không phải con ruột?”
“Ưm, Tưởng Khâm mới là…”
“Nói giỡn hả?”
“Không không không, kỳ thật…”
“Tưởng Khâm cùng với người phụ nữ khác sinh ra con?”
“Tuy rằng nghe có chút thiếu đánh nhưng nói như vậy cũng không sai…”
“Vì sao hai người muốn gạt con, con trông giống thằng ngốc lắm sao?”
Tưởng Khâm bị ánh mắt bạn học Lê Tiểu Mông lên án một giây lập tức làm phản, chỉ vào Cận Viêm tố giác: “Không có quan hệ với ta, con hỏi ba con ấy.”
“Lê Tiểu Mông con nghe ta giải thích! Ta vẫn xem con là con ruột mà đối đãi!…”
“Đủ lắm rồi!” Lê Tiểu Mông cả giận nói, “Hai người làm gia đình quan (cách nhìn nhận về gia đình, ví dụ như nhân sinh quan là cách nhìn về thế giới nhân sinh) của con đảo lộn hết! Người con nghĩ là mẹ kỳ thật là ba! Người con nghĩ là ba kỳ thật lại là mẹ! Hai người bắt con phải dùng ánh mắt như thế nào đối mặt với bộ sách thời kỳ trưởng thành x giáo dục con vụиɠ ŧяộʍ mua hôm qua hả?”
Những lời này của nhóc sinh ra hiệu quả kì tích: Tưởng Khâm và Cận Viêm đều tỏ ra khó chịu, thậm chí Trát Tây vẫn canh giữ ở ghế bên cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Con quyết định rời khỏi chỗ khiến người ta hít thở không thông này!” Lê Mông bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Hôm nay con muốn làm một thiếu niên bị tổn thương vì gia đình tan vỡ! Con muốn đi uống rượu! Đi hút thuốc! Ôm chị gái mềm mại! Đả đảo kiếp học sinh!”
Cận Viêm: “…”
Tưởng Khâm: “…”
“Mấy người cứ chờ xem!” Lê Mông rơi nước mắt chạy đi.
Sau đó đang rơi nước mắt chạy được một nửa, vội vàng quay trở lại lấy khối bánh ngọt trên bàn ăn, rồi lại chạy đi không quay đầu lại nữa.
Lê Mông nghĩ rằng ba mẹ sẽ ngay lập tức chạy đi tìm nhóc, vì dỗ nhóc về nhà mà đưa ra đủ loại điều kiên, ví dụ như sẽ đi mua một bé cừu cái về (như thế nhóc có thể nuôi dưỡng thế hệ con cháu của Tiểu Mị), ví dụ như sau này sẽ không bắt nhóc học bài làm việc nhà nữa (vì Tưởng Khâm nói chỉ số IQ có cao tới đâu mà không bắt tay làm việc thì sau này cũng ăn không đủ no), ví dụ như cho phép nhóc cả ngày ăn bánh ngọt xem phim hoạt hình (vẫn cho phép nhưng mà không tán thành việc nhóc xem phim hoạt hình hành động, nhưng lại ngồi cùng cùng nhóc xem)…
Nhưng Lê Tiểu Mông thất vọng rồi, ba mẹ dù một người cũng không đuổi theo.
Lê Tiểu Mông thương tâm muốn chết lang thang trên đường, hoàn toàn không chú ý phía sau mình mười thước Trát Tây đang trầm mặc đi theo. Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn đường đã lên, quán bar đường xá nơi nơi tràn ngập khí tức xa hoa đồi truỵ lãng phí. Lê Mông tò mò nhìn chằm chằm cửa vào xanh vàng rực rỡ của một quán bar, rốt cuộc nhịn không được đi về phía trước một bước, thò đầu vào bên trong xem.
Lúc trước tuy rằng nhóc đã đi vào câu lạc bộ đêm của anh hai Cận, nhưng độc đinh của Cận gia có thân phận quan trọng như thế nào chứ, anh hai Cận quyết đoán để người ta mở cửa hông đi vào mấy quãng đường nhỏ thanh tĩnh, để tránh cho Lê Mông tiếp xúc trực tiếp với câu lạc bộ đêm.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có lòng hiếu kỳ rất lớn, Lê Mông là loại người nếu ngươi không để ta làm, ta lại càng phải làm. Nhìn quán bar loáng thoáng bóng người lẫn âm nhạc, nhóc có chút không kiềm chế được, muốn đi vào xem sao.
Không ngờ mới bước lên bậc thang đã bị bảo vệ ngăn cản: “Bạn học nhỏ, nơi này không cho phép người chưa đầy 18 tuổi vào, nhóc đã trưởng thành chưa?”
Lê Mông: “…”
“Nhìn bộ dạng của nhóc, vẫn còn đang học cấp 2 hả?”
Lê Mông lập tức nói: “Em đã tốt nghiệp cấp ba rồi!”
“…”
“Chẳng qua em nhìn nhỏ con vậy thôi! Thật ra năm nay đã 18 rồi!”
Lê Mông cố sức ưỡn ngực – tuy rằng nhóc đã rất cố gắng, nhưng thân thể nho nhỏ kia vẫn rất đáng thương, người ta vừa thấy trong lòng đã muốn đùa giỡn với cái đuôi, chọt chọt cúc hoa nhỏ của nhóc.
Bảo vệ dở khóc dở cười, đang muốn đuổi nhóc đi, đột nhiên một chiếc Bentley màu đen chạy đến cửa quán bar, im lặng dừng lại. Hellen mặc váy ngắn đen với giày cao gót xuống xe, cung kính mở cửa xe, Quan Phong mặc một bộ đồ đen đi ra.
Quan Phong mặc áo sơ mi Dior đen, da trắng bệch, mặt lạnh băng, nhìn như một con dơi lớn bay từ lâu đài ra để ăn thịt người. Không biết có phải Lê Mông ảo giác hay không, nhóc nhìn thấy Quan Phong, xúc động mãnh liệt chỉ muốn tìm cái vỉ đập ruồi, một đập đem đại khắc tinh PIA về hành tinh Namek. (chắc là giống như đánh bay về)
Quan đại lãnh chủ nghiêng mắt nhìn Lê Mông vài giây, hỏi: “Nhóc ở trong này làm gì?”
“… Chơi.”
“…”
Lê Mông nghiêng mắt hỏi: “Chú tới nơi này làm gì?”
“…Chơi.”
“…”
Hai người yên lặng nhìn nhau vài giây, Quan Phong cất bước đi vào quán bar, người giữ cửa kính cẩn mở cửa cho hắn.
“… Khoan đã! Chờ cháu với chú Quan! Mang cháu vào với cháu cam đoan sẽ nghe lời! Chỉ cần cho cháu rượu Rum bánh ngọt cháu làm gì cũng được…!!” Lê Mông nháy mắt nhào lên, một phen ôm chặt đùi Quan Phong khóc kêu: “Cầu xin chú đừng bảo chị Hellen đem cháu trói lại đưa về nhà chú phải biết là cháu đã rời nhà trốn trốn trốn trốn đi đi đi đi!”
Hellen tiếc nuối buông dây thừng.
“Đừng có mơ,” Quan Phong lạnh lùng nói, “Cô ấy muốn đem nhóc trói lại đi làm tiểu quan.” (tiểu quan: trai bao)
Lê Mông: “…”
Lê Mông tứ chi run rẩy, cái đuôi cuộn lại, bị Quan Phong ưu nhã xách cổ lên, giống như sủng vật tuỳ thân mà xách vào cửa.
Kết quả lúc ngoài cửa Lê Tiểu Mông khí phách ngút trời, vừa vào bên trong lập tức rụt lại. Nhóc chưa bao giờ ngây người ở quán bar, cũng không biết uống rượu, càng không biết Apple Martini và trà đá khác nhau chỗ nào. Nhóc ló đầu ra nhìn ly của Quan Phong, nhìn nửa ngày vẫn sợ sệt rút đầu về, từng ngụm từng ngụm uống lon Coca-Cola 80 đồng của nhóc.
Mang theo con ghẻ, không thuận tiện để nhóm mỹ nam mỹ nữ đến gần Quan Phong, hắn chỉ có thể lạnh mặt ngồi ở quầy bar uống rượu. Hellen ngược lại trước sau đều bị người vây lấy với chục loại lý do không thể tưởng được (‘Mỹ nữ, đến nhìn thủ tướng sao?’, ‘Mỹ nữ, biết bói bài Tarot không?’, ‘Mỹ nữ, biết vì sao hoa anh đào có màu hồng không?’) Nhưng nhóm ong bướm đều bị bảo vệ nhà họ Quan ném đi hết không có ngoại lệ.
Quan Phong thưởng thức đủ loại đàn ông ngu ngốc bắt chuyện với chị gái xinh đẹp, rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn, quay đầu lại, uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi Lê Mông: “Nhóc sao lại rời nhà trốn đi?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong trong lòng Lê Mông lập tức dấy lên oán hận: “Ba Cận Viêm không tôn trọng cháu!”
“Không phải rất bình thường sao, hắn cũng không tôn trọng ta.”
“Không giống! Chú cũng sống ở thế giới này 16 năm mới phát hiện ra mình không phải con ruột của ba Cận Viêm sao?”
Quan Phong: “…”
“Hơn nữa đến bây giờ mới nói cho cháu biết!” Lê Mông bi phẫn lên án: “Chẳng lẽ ông ấy tưởng có thể tuỳ ý điều khiển tình cảm của con trai sao? Cháu là một người độc lập! Cháu có quyền biết rõ mọi việc! Cháu muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với ba Cận Viêm!”
“…” Quan Phong quyết đoán nói: “Nhóc từ từ đã.”
Hắn xoay người nhanh chóng dùng điện thoại ấn vài dãy số, vài giây sau truyền đến giọng lười biếng của Đoạn Hàn Chi: “Quan Phong bệ hạ, hành tinh Namek cuối cùng cũng phái chiến hạm mẹ đến đón anh về sao?”
“Tôi với Lê Mông đang ở quán bar, có chuyện hay.”
“… Cái gì? Cận Viêm và Từ Hiểu Huyền có con với nhau?”
“Cũng gần như thế.”
Quan Phong quay đầu lại ngồi thẳng, cầm điện thoại mở âm thanh lớn hơn, sau đó ôn hoà nhìn Lê Tiểu Mông: “… Giờ nhóc có thể bắt đầu nói.”
Lê Mông: “…”
Lê Mông bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chú chờ một chút! Đầu tiên cháu phải đi tìm vỉ đập ruồi đã!”