Chương 40

Những lời nói xuyên thấu mà cô đã mong là sẽ nhẹ nhàng hơn lại một lần nữa làm tổn thương cô. Chỉ nghĩ đến việc Tae Wan đã trải qua chuyện này mà không có cô ở bên cạnh thôi là đã khiến tầm nhìn của cô trở nên u ám rồi.

Khi Ha Yeon không nói lời nào, bố cô tiếp tục.

"Rồi sao? Cậu ta đã trở nên vô dụng hơn rất nhiều so với ba năm trước. Cậu ta nói với ta rằng mình sẽ thành công trong ba năm nữa. Cuối cùng, phiên bản thành công của cậu ta lại là thế này. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình? Tiền bạc? Cuối cùng, tất cả những gì cậu ta làm là rao bán khuôn mặt của mình mà thôi. Chậc."

“...”

Khi bố cô chặc lưỡi, ông không hề tỏ ra hối lỗi chút nào. Trên thực tế, nó chứa đầy sự khinh thường không che giấu. Ha Yeon cắn môi.

Đó là lý do tại sao anh ấy đã như vậy.

Ba năm trước, Tae Wan chưa bao giờ nói rằng anh đã gặp bố cô. Thay vào đó anh bắt đầu thay đổi. Tae Wan không từ chối bất kỳ lời đề nghị nào và bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc. Giống như một câu thần chú, anh ấy chỉ lặp lại câu nói: "Chúng ta sẽ chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn".

“Anh sẽ làm cho em hạnh phúc hơn nữa.”

Chỉ một lần, anh bất an mà nhìn cô nhưng nói với giọng bình tĩnh.

Thì ra đó là lúc bắt đầu tất cả. Đó là lúc anh bắt đầu dùng hết sức lực của mình để…

Ha Yeon cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại và cắn môi.

“Vẫn chưa muộn đâu, nên…”

Bố cô tiếp tục nói với giọng nghiêm khắc.

“Con sẽ không đưa ra thông báo cũng như không chia tay với anh ấy, thưa bố.”

Ha Yeon ngắt lời ông bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Sao?"

Bố cô cau có.

“Con sẽ không chia tay với Tae Wan.”

“Đừng cứ cứng đầu như vậy nữa! Con định tiếp tục cư xử như này bao lâu nữa hả?”

“Đối với bố điều này là bướng bỉnh sao?”

Ha Yeon chán nản nhìn ông ấy. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng bố cô vẫn coi cô là một đứa trẻ cứng đầu.

“Nếu đây không phải là cứng đầu thì là gì?”

“Chúng con đã hẹn hò hơn mười năm rồi. Trong thời gian đó, chúng con đã trải qua đủ mọi chuyện. Tae Wan bây giờ là gia đình đối với con. Không, anh ấy còn hơn thế nữa. Nhờ Tae Wan mà con mới có thể dũng cảm theo đuổi nghề người mẫu. Con đã có thể trở nên độc lập. Mỗi khi con do dự, Tae Wan lại đẩy con tiến về phía trước. Nếu anh ấy không làm vậy thì con đã không đứng ở đây lúc này.”

“Con thật sự đứng về phía thằng nhãi đó và đối đầu với ta, gia đình của con sao? Và con nói cái gì? Hơn cả gia đình sao? Vậy con thực sự đang chọn thằng nhãi đó thay vì ta, gia đình thực sự của con sao?"

Ha Yeon không trả lời ông ấy. Mặt bố cô đỏ bừng vì tức giận.

“Cuối cùng, con lại phản bội ta như thế này sao? Ta đã cho con ăn học và nuôi nấng con… Ta làm tất cả những điều đó vì lợi ích của con. Một người con rể tốt. Một người chồng tốt. Tình hình tài chính tốt để con có thể sống thoải mái. Ta đã sắp xếp tất cả những điều này cho con, vậy con còn ý kiến gì nữa?!”

“Có thực sự chỉ vì lợi ích của con không? Một người con rể đáng kính trọng. Không phải bố mới là người cần một người con rể như vậy hay sao?”

“Na Ha Yeon!”

Bố cô không thể nhịn được nữa và la lên.

“Bố ơi, con rất hạnh phúc.”

Bất chấp sự khiển trách của bố cô, Ha Yeon vẫn bình tĩnh.

"Hạnh phúc sao?"

Bố cô hỏi lại như thể điều đó chẳng có ý nghĩa gì với ông.

“Con rất vui vì có người mong muốn con được hạnh phúc mà không hề có ý xấu nào. Dù con có làm gì, dù con là người như thế nào, anh ấy vẫn nghĩ con đáng yêu. Người đó chính là Tae Wan.”

“...”

“Đó là lý do tại sao con không thể chia tay với Tae Wan. Trên đời chỉ có một người như vậy, làm sao con có thể để anh ấy rời đi được?”

“...”

“Vậy nên… đừng bảo con phải chia tay với Tae Wan nữa. Con không thể làm điều đó được. Càng không phải vì bố không thích anh ấy ”.

Ha Yeon bình tĩnh nói.

“Vậy con đang nói với ta là con chọn cậu ta thay vì bố của con đúng không?”

Giọng bố cô trầm xuống. Ha Yeon vẫn im lặng. Khuôn mặt của bố cô nhăn lại khi nhận được câu trả lời.

"Đồ ngu. Tôi tưởng cô sẽ nhận ra sự thật khi đến tuổi này… Cậu ta đã hoàn toàn hủy hoại cô. Cậu ta đã tác động để cô bắt đầu làm người mẫu, và cuối cùng, cậu ta thậm chí còn đã hủy hoại cuộc đời cô. Cho dù hai người có kết hôn cũng không cần phải mời tôi. Hãy cứ sống mà không có gia đình đi! Cho dù cô có khóc lóc bò về, tôi cũng không nhận cô!”

Bố cô gầm lên khi ông lao ra khỏi chỗ ngồi.

"Tạm biệt."

Ha Yeon thờ ơ lên tiếng trong khi tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Bị choáng váng bởi phản ứng không hề lay chuyển của cô, bố cô trừng mắt nhìn cô. Ông không ngoảnh lại mà rời khỏi nhà cô.

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại. Một sự im lặng chói tai tràn ngập căn phòng. Cô muốn khóc nhưng nước mắt không thể chảy ra. Nó cuối cùng đã kết thúc. Cô cảm thấy thật kỳ lạ.

Còn lại một mình, cô ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cô quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy những cành cây mỏng manh. Khi gió thổi qua, cành cây lung lay. Sở dĩ cô chọn căn hộ này là vì một nhận xét của người môi giới bất động sản.

“Những cái cây ngoài cửa sổ là cây hoa anh đào. Vào mùa xuân, hàng trăm bông hoa anh đào sẽ nở rộ. Khung cảnh khá đẹp.”

Khi nghe điều này, Ha Yeon đã không ngần ngại và ký hợp đồng thuê nhà.

Sau khi lá rụng hết, những cành cây vươn thẳng lên trời. Nó làm cô nhớ đến trái tim của chính mình. Nếu những cành cây mỏng manh đó có thể nở hoa thì trái tim cô cũng có thể nở hoa. Cô đã nghĩ nếu như vậy thì cô có thể quên anh.

Lúc đó, cô nghĩ chỉ có mình cô là chịu đau khổ.

Nhưng anh đã phải chịu đựng từ rất lâu mà em lại không hề để ý.

Nhìn những cành hoa anh đào mỏng manh, đôi mắt cô đẫm lệ.