Chương 38

“Cái thằng khốn này.”

Jae Won trừng mắt nhìn Tae Wan, người đang đứng trước mặt mình, trong khi cắn điếu thuốc. Sau khi kết thúc buổi quay phim ngày hôm nay, ông ấy đã gọi Tae Wan đến. Và đây là những lời đầu tiên ông ấy nói. Bình thường, điều đó lẽ ra phải khiến Tae Wan cảm thấy khủng khϊếp, nhưng vẻ mặt của anh cho thấy anh dường như không bận tâm.

“Tôi đang chửi cậu đấy. Cậu không thấy khó chịu sao?”

“Trong tình huống này, anh hoàn toàn có quyền tức giận với em,.”

“Ồ vậy hả?”

Khi nghe thấy lời nói của Jae Won, Tae Wan không để tâm đến điều đó mà chỉ cười nhẹ.

“Đừng có cười, đồ khốn. Cậu thực sự… Ha.”

Jae Won trông vô cùng bực bội. Ông ấy trừng mắt nhìn Tae Wan từ trên xuống dưới. Bởi vì Tae Wan quá cao nên phải mất một lúc mắt ông mới có thể nhìn hết người anh.

Cảnh quay hôm nay chính là cảnh mà Tae Wan đã không thể thực hiện được.

Trong cảnh chia tay, nam chính đã bật khóc.

Nếu Tae Wan lại diễn xuất kém cỏi, Jae Won đã lên kế hoạch hạ nhục anh và đuổi anh ra khỏi trường quay. Như thể họ có cùng suy nghĩ, các nhân viên cũng trừng mắt nhìn Tae Wan .

Anh vừa nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và thậm chí còn đang hẹn hò. Không đời nào anh có thể diễn thành công cảnh khóc sau khi chia tay này.

Mọi người đều nghĩ anh sẽ thất bại, và họ sẵn sàng chế nhạo anh. Tuy nhiên, bầu không khí đã thay đổi sau khi đạo diễn hô bắt đầu.

Khi đứng ngây người trên phim trường, đôi mắt của Tae Wan dần mơ hồ. Khi nhìn vào khoảng không, anh nghiến răng. Nỗi đau lan khắp khuôn mặt anh khi anh cố gắng kìm nén nó.

Chẳng mấy chốc, nước mắt bắt đầu rơi từ mắt anh. Một lúc sau, một tiếng kêu bật ra từ môi anh. Kang Tae Wan khóc như một người đã mất tất cả.

Như thể không thể tự bảo vệ mình trước cơn đau sâu sắc đang tràn ra, cơ thể anh rung lên khi anh khóc nức nở. Đắm chìm trong diễn xuất của Tae Wan, Jae Won đã quên mất phải hô “cắt”.

Mái tóc run rẩy, khuôn mặt đau khổ, những giọt nước mắt vô tận, thậm chí cả những đầu ngón tay cũng run rẩy… Không thừa cũng không thiếu.

Cuối cùng sau khi tỉnh lại, Jae Won hét lên "Được rồi!". Lúc này Tae Wan mới ngừng khóc.

Các nhân viên nhìn nhau.

Chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày qua vậy?

Khi Jae Won nghe thấy tiếng thì thầm của họ, ông ấy kìm lại những lời chửi rủa sắp trào ra khỏi miệng mình. Sau đó, việc quay phim tiếp tục diễn ra suôn sẻ.

Tae Wan đã không mắc một sai sót nào và hoàn thành việc quay phim trong ngày. Các nhân viên bắt đầu lẩm bẩm, "Đáng lẽ anh ấy nên làm điều này ngay từ đầu. Khi đó chúng ta sẽ không phải trải qua tất cả những điều này.” Họ cũng nói thêm, "Nhưng anh ấy vẫn rất tuyệt vời. Anh ấy là Kang Tae Wan là có lý do.”

Vì điều này mà Jae Won không thể từ bỏ Tae Wan. Nó xuất phát từ mong muốn ích kỷ của ông ấy với vai trò là một đạo diễn. Không có diễn viên nào có thể đảm nhận vai diễn này tốt như Kang Tae Wan.

Đó là lý do tại sao ông ấy rất bực bội. Ông ấy đã định mắng Kang Tae Wan vì đã đối xử với nhân viên và quay phim theo ý mình, nhưng giờ đến lượt ông ấy phải giữ chặt anh.

“Đừng kiếm diễn viên khác. Từ bây giờ em sẽ làm việc chăm chỉ hơn.”

Tae Wan nở một nụ cười dịu dàng với Jae Won khi nói. Jae Won trong lòng sôi sục nhưng không thể giận anh được.

Dù Tae Wan biết mình đã chuộc lỗi đầy đủ nhưng anh vẫn tỏ ra phục tùng và xin lỗi. Vì vậy, cho dù Jae Won có muốn ghét anh thì ông cũng không thể ghét được.

“Em sẽ không đến muộn. Em sẽ tiếp tục cống hiến hết mình. Và em cũng sẽ đãi các nhân viên một bữa ăn.”

Tae Wan nói thêm.

“Hừ, cậu nên làm như vậy. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cậu đúng là đã thực sự có ý định rời khỏi bộ phim sao?”

Jae Won hỏi với giọng bình tĩnh hơn một chút. Ông ấy ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời tối đen. Đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Cậu nợ tôi lần này. Nếu tôi gọi cậu đến làm việc cho tôi trong dự án khác, cậu không thể từ chối tôi. Hiểu chưa?"

"Vâng."

“Tôi nói rồi đấy. Dự án tiếp theo của tôi sẽ là thể loại hành động vì cậu. Cậu sẽ bị trúng đạn, bị nổ tung, phải lăn lộn và chạy trước đầu ô tô. Tôi thậm chí sẽ khiến cậu rơi từ trên cao xuống. Vì vậy hãy chắc chắn rằng cơ thể cậu sẽ sẵn sàng cho điều đó. Hiểu chưa?"

Tae Wan bật cười trước lời cảnh báo của Jae Won.

"Được."

"Tôi không có nói đùa đâu."

Vẻ mặt của Jae Won trở nên nghiêm túc.

“Em biết anh không nói đùa. Em sẽ tăng cường chế độ tập luyện tại phòng gym bắt đầu từ ngày mai.”

"Được rồi. Chuyện nhảm nhí của đạo diễn kết thúc ở đây. Cô gái trong vụ scandal tối qua… Cô ấy là người đã chia tay cậu sao? Bài báo nói cô ấy là người mẫu. Tôi nghĩ tên cô ấy là Na Ha Yeon.”

Jae Won liếc nhìn Tae Wan với vẻ mặt nhẹ nhàng hơn.

"Đúng vậy."

Khuôn mặt Tae Wan ngay lập tức giãn ra khi nhắc đến Ha Yeon. Jae Won chỉ mới nhắc đến cô thôi nhưng Tae Wan trông như một chàng trai trẻ đang chìm đắm trong mối tình đầu vậy.

Nghĩ đến việc Kang Tae Wan có thể làm được biểu cảm đó…

Anh rất hạnh phúc nhưng vẫn có thể khóc như vậy trong buổi quay phim ngày hôm nay. Kang Tae Wan là một diễn viên thiên tài. Jae Won thở dài.

“Tôi đã nhìn thấy bức hình rồi. Cô ấy rất xinh đẹp."

“Đúng vậy, cô ấy rất đẹp.”

“May mắn thay, cô ấy vẫn còn đứng ở nơi cậu đã đánh rơi cô ấy. Có vẻ như không có ai đón cô ấy cả.”

“Thật may mắn.”

Tae Wan nhớ lại sự việc tương tự của Jae Won và gật đầu.

“Thật là may mắn. Chuyện như thế không xảy ra thường xuyên đâu. Nhớ cẩn thận từ bây giờ. Nếu cậu thả cô ấy một lần nữa, đó sẽ là kết thúc đấy. Đừng trở nên giống tôi, đồ khốn.”

“Vâng, em sẽ cẩn thận.”

"Được rồi. Và dành thêm chút thời gian trước buổi chụp hình ngày mai. Con gái tôi muốn gọi video với cậu. Điều đó có được không?”

Tae Wan gật đầu đáp lại. Young Sik lái xe tới chỗ họ đang đứng. Tae Wan gật đầu tạm biệt Jae Won và bắt đầu bước ra xe. Khi Jae Won nhìn xe của Tae Wan lái đi xa hơn, ông ấy ném điếu thuốc xuống đất và bắt đầu dùng chân nghiến nát nó.

“Cậu ta đã trông khá hơn nhiều. Khiến mình càng khó chửi rủa cậu ta hơn. Trời ạ.”

Khi trút điếu thuốc cuối cùng, Jae Won quay trở lại khung cảnh hỗn loạn.

“Các cô cậu đang làm gì vậy?! Mau dọn dẹp đi!”

Jae Won hét lên như thể mọi chuyện đã quay trở về đúng vị trí của nó.