Bên trong Kiến Ninh Cung, Thọ Mi đang giúp Lục Chân Nhan xử lý miệng vết thương, bất quá chỉ là bị móng tay Tiêu thái hậu xượt qua, không nghiêm trọng lắm.
Lục Chấn Nhan ngược lại càng lo lắng cho Tiêu Thanh Quy: “Trưởng công chúa có bị thương ở đâu không? Hôm nay tất cả đều tại Chấn Nhan làm sai, Thái hậu xưa nay không vui vẻ……”
“Thật sự tất cả điều sai là do ngươi chăng?” Tiêu Thanh Quy nằm trên giường, xuyên qua khe hở cửa sổ tựa hồ thấy được trăng tròn, cảm xúc khẽ biến chuyển, “Bổn cung muốn ngắm trăng trong viện, Thọ Mi, chuẩn bị chút điểm tâm, bữa tối cũng không dùng nữa.”
Thọ Mi không dám nói không, tỉ mỉ chuẩn bị riêng mấy món điểm tâm thường ngày Tiêu Thanh Quy thích ăn, lại sai người làm một chén bánh trôi nhân đậu đỏ, Tiêu Thanh Quy mới ăn hai muỗng liền buông một câu “Quá ngọt” rồi đặt chén xuống không chịu động nữa.
Thọ Mi trong lòng biết chén bánh trôi đó không hề thêm nhiều đường hơn, chỉ là tại nàng uống quá nhiều dược đắng, vị giác cũng dần thay đổi theo.
Lục Chấn Nhan túm gọn hết tóc lại phía sau, một lần nữa ôm đàn bước ra, nói là có một khúc nhạc mới phổ, muốn đàn tặng cho Tiêu Thanh Quy nghe.
Trăng tròn treo cao trên nền đen, chiếu sáng khắp nơi trong đình viện, Tiêu Thanh Quy tâm sự phiền muộn, nhìn lướt qua cung nữ đứng gác gần đó, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đều lui xuống cả đi, không cần tiếp tục đứng đây nữa." sau đó mới đáp lại Lục Chấn Nhan: "Ngươi cũng biết ta không thích những thứ tục vật ngoài thân, không bằng đem đoạn nhạc này làm thọ lễ sinh thần, hảo hảo đàn cho ta nghe."
Lục Chấn Nhan nghe vậy trong chớp mắt hoảng hốt, phần lễ vật được chuẩn bị kỹ giấu trong ngực, cuối cùng cũng không có lấy ra, đầu ngón tay đặt lên dây đàn, chuyên tâm tấu khúc.
Đoạn nhạc vừa qua một nửa, trong viện tuy chỉ để lại mình Thọ Mi hầu hạ nhưng nàng ta lại đi tới đi lui không hề nhàn nhã, đầu tiên là đem cho Tiêu Thanh Quy lò sưởi tay, cảm thấy tiết trời ban đêm thực lạnh, tiếp tục đem đến thêm lò sưởi chân, vậy mà cảm giác còn chưa đủ ấm, lại vào trong tẩm điện lấy thêm thảm da chồn, đắp nhẹ lên người Tiêu Thanh Quy.
Tiêu Thanh Quy đột nhiên bắt lấy tay Thọ Mi đang bận lo trước lo sau, tay của nàng ấy cũng không có chút hơi ấm nào.
Hai bàn tay lạnh băng nắm lại một chỗ, Thọ Mi cúi người bên cạnh Tiêu Thanh Quy, mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi: "Trưởng công chúa?"
Tiêu Thanh Quy nhẹ nhướng cằm hướng Lục Chấn Nhan đánh đàn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cứ bận rộn không chịu đứng yên, khúc đàn này bản cung còn nghe thế nào được?"
"Nô tỳ chỉ là lo lắng..."
"Bản cung không phải vẫn rất tốt đấy thôi?" Tiêu Thanh Quy biết Thọ Mi lo lắng cho nàng, nàng không nhìn tới ánh mắt dè dặt của Thọ Mi, chỉ nhìn lên ánh trăng trên cao, giọng có chút yếu ớt: "Ngươi có lời gì muốn nói mà không dám nói ra?"
"Trưởng công chúa rõ ràng ngay từ đầu người chưa nói cái gì, nhưng Thái hậu lại tức giận đến như vậy, nếu không phải nhờ có vương gia đem Thái hậu ngăn lại, bà ấy chắc hẳn cũng muốn động thủ với trưởng công chúa." Thọ Mi đang nói, nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Quy có chút không đúng, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ phạm phải sai lầm, không nên tùy tiện vọng ngôn chuyện Thái hậu."
Tiêu Thanh Quy ra sức nắm chặt tay nàng ấy, không để nàng quỳ, đột ngột hỏi một câu: "Ngươi còn nhớ đến Nguyên Hy Thái tử là năm nào hoăng*?"
*Hoăng: Chết, qua đời… Từ này thường được dùng cho người hoàng tộc như Vua chúa, Hoàng hậu, Thái tử, Công chúa, Phi tử…*
Thọ Mi không hiểu được ý Tiêu Thanh Quy, chỉ biết đáp: "Mùa xuân năm Nguyên Huy thứ 18."
"Vậy bản cung từ khi nào bắt đầu bệnh?"
" Mùa xuân năm Nguyên Huy thứ 18."
Dứt lời, Thọ Mi mới ý thức được không đúng, sự tình Nguyên Hi Thái tử hoăng chính là điều tối kỵ cung trong, những người biết được chuyện xưa phần lớn là cung nhân đã chết không chết thì cũng già yếu, cung nữ thái giám có độ tuổi như Thọ Mi lại không dám suy nghĩ đến chuyện này, nàng xưa giờ cũng không phát giác hai chuyện này phát sinh cùng một thời gian như thế.
Tiêu Thanh Quy chậm rãi nâng bàn tay xương khô gầy gò lên, lật ngược lòng bàn tay lại, tỉ mẩn quan rát rồi tự lẩm bẩm: "Bàn tay này của ta từng giương cao cung tiễn, từng chạm qua màu vẽ cũng đã từng dính qua máu huyết của Thân huynh."
Thọ Mi hoảng hốt, thậm chí cho là nàng bệnh tình nghiêm trọng đến mức đang nói mơ, vội vàng phủ định nói: "Trưởng công chúa sao lại nói ra lời ấy? Trưởng công chúa sở dĩ trở nên yếu đuối chính là bởi lấy thân gánh chịu âm sát thiên phạt*, sự việc phát sinh ngay trong Thiên nữ tự, vương gia còn cứu người, trưởng công chúa quên rồi sao?"
Thọ Mi càng nói càng thêm kiên định, giống như thể nói như vậy thì Tiêu Thanh Quy sẽ thu hồi câu nói mê sảng hồi nãy: "Từ sau cái chết của Thiên nữ, triều ta hơn năm mươi năm qua mới lại có thêm một vị công chúa, trưởng công chúa là ngàn vạn chúng sinh mong chờ hạ thế, cùng Nguyên Hy thái tử là long phượng thai. Âm sát thiên phạt về sau, dân gian đều tôn xưng trưởng công chúa chính là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, đầy lòng từ bi, xây dựng nên chùa Thiên Khâu, làm rất nhiều việc thiện, bây giờ chùa Thiên Khâu hương hỏa cực thịnh, rất được dân tâm..."
Tiêu Thanh Quy nghe vậy phát ra một tiếng cười giễu, chợt dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu Thọ Mi im lặng, quay đầu nhìn về phía Lục Chấn Nhan vẫn còn gảy đàn, cứ như là thực muốn toàn tâm toàn ý thưởng thức khúc nhạc này, nhưng thực tế lại đem suy nghĩ càng thêm bay xa.
Nàng có lẽ giống như lời Thọ Mi nói tới, ngàn vạn chúng sinh chờ mong hạ thế, nhưng từ sau khi nàng sinh ra, bởi vì mang theo tai họa mà trở thành phiền toái lớn nhất trong toàn bộ hoàng cung này.
Thế gian mọi việc đều có tương sinh tương khắc, thế sự vô thường.
Tiền triều, Hoàng đế ngu ngốc vô năng, nịnh thần một lòng lũng loạn triều chính, Tây Ly thừa cơ liên hợp với Nam Vinh, Đông Di, ba bên đồng thời tấn công giành đất. Hoàng đế vì muốn bảo đảm thái bình, đành lòng cắt Giang Nam giàu có đưa cho Đông Di, lại đem ba trong số năm kho lương trù phú chia cho nam vinh. Chỉ có Tây Ly binh lực mạnh mẽ nhất, chậm chạp không chịu đáp ứng nghị hòa, sau một trận đánh đoạt được một châu ở gần biên giới, bọn chúng ra sức cướp bóc trắng trợn, đồng thời liên tiếp tiến công, hướng thẳng đến kinh đô.
Một châu ở biên giới bị Tây Ly chiếm cứ gần trăm năm, sau gọi là Lan Không thành hiện tại.
Ngày thành Vĩnh An bị công phá, Hoàng đế cùng nịnh thần Trữ Quốc Lộc chạy trốn đến Lạc Châu, để lại Vĩnh An không chút bố trí phòng vệ. Tây Ly nam nhiều nữ ít, tập kết hai vạn lính tinh tráng, thiện chiến nhất cùng xuất binh, trên đường đi không chỉ một mực mở rộng lãnh thổ, mà thứ quang trọng nhất là cướp bóc tài phú ——trong đó bọn chúng lại coi nữ nhân là thứ tài sản có giá trị lớn nhất.
Công chúa, phi tần, cung nữ, toàn bộ bị bắt đến Tây Ly, nữ nhân hoàng thất cùng nữ tử dân đen tử thương vô số kể, toàn thành yên chi huyết lệ*.
>
Tây Ly thắng lợi trở về, qua một thời gian sau, Hoàng đế thuận thế dời đô đến Lạc Châu, tiền triều kéo dài hơi tàn thêm mấy chục năm, cuối cùng cũng bị Trữ Quốc Lộc soán ngôi, quốc gia từ đó mà đổ nát.
Thẳng đến lúc Tiêu Phục gây dựng lại giang sơn, tại Vĩnh An xây nên thái miếu Thiên nữ tự dùng để thờ cúng các nữ tử đã bỏ mạng, những người có thể lưu lại tên họ có tổng cộng một trăm lẻ ba người, đặt trên kệ thờ một trăm lẻ ba bài vị.
Theo lý mà nói, một đoạn quá khứ nhục nhã như thế nên vĩnh viện bị chôn vùi đi, nhưng kỳ lạ là từ sau năm xảy ra thảm kịch đó, toàn bộ nữ nhân Hoàng ở tiền triều hay Tiêu thị cũng không thể nào sinh ra một nhi nữ, dân chúng xôn xao bàn tán, tự xưng đó là trời phạt, Tiêu Phục nghe được lời đồn lan truyền khắp nơi liền đích thân mời Thiên sư Hạ Lan Thế Kính chủ trì việc tu sửa Thiên nữ tự.
Cuối năm Nguyên Huy thứ 2 Thiên nữ tự xây xong, cùng lúc đó hoàng hậu Tiêu Ngọc Hoa bất ngờ được thái y chuẩn ra hỉ mạch, nghi ngờ là mang long phượng thai.
Trung thu năm Nguyên Huy thứ 3, Tiêu Ngọc Hoa đến ngày hạ sinh. Nam hài là Tiêu Nguyên Hi rất nhanh được sinh ra, Thanh Quy lại chậm chạp không chịu hạ thế, hại Tiêu Ngọc Hoa suýt nữa khó sinh mà chết, chật vật đến tận đêm khuya mới coi như đã qua hung hiểm.
Tiêu Phục vui mừng khôn xiết, trong đêm đến từ đường thắp hương cảm tạ tổ tông, cũng hạ chỉ đại xá thiên hạ, ban thưởng tiệc rượu ăn mừng trong ba ngày.
Tiêu nguyên Hi lúc này bị phát hiện khí lực không đủ, sinh ra ngày thứ hai suýt nữa đã chết yểu, Thanh Quy thì ngược lại rất khoẻ mạnh, ban đêm tinh lực dồi dào không chịu ngủ yên, một bên nằm thoi thóp, một bên là sinh long hoạt hổ, Tiêu Ngọc Hoa từ lúc đó cũng bắt đầu oán hận nữ nhi này của nàng.
Ngay khi thái y còn chưa biết phải chuẩn trị làm sao, Thiên sư Hạ Lan Thế Kính tinh thông quỷ thần, đoán trước tương lai, bấm quẻ suốt đêm, hướng Tiêu Phục góp lời, vốn dĩ Tiêu Thanh Quy ra đời không phải là trời cao ban ân mà chính là hình phạt, ngày đó sinh ra được ban phong hào Cảnh Sơ công chúa Tiêu Thanh Quy, nàng mang theo âm sát mà đến, bởi vậy từ lúc ở trong bụng mẫu thân đã hút đi long khí của hoàng huynh, nếu hai huynh muội tiếp tục lớn lên cạnh nhau, Nguyên Hi nhất định sẽ sớm bỏ mình.
Tiêu Dực sinh ra năm Nguyên Huy đầu tiên, mặc dù được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, Tiêu Ngọc Hoa cũng hết mực thương yêu nhưng trong ngoài triều đều biết đó không phải là con ruột của bà, Tiêu Phục đặt tên hắn là "Dực", mong muốn hắn sẽ hết lòng phò tá quân vương tương lai – thái tử Nguyên Hi.
Liên quan đến nền tảng lập quốc, Hạ Lan Thế Kính lúc này đề nghị tạm đưa Thanh Quy nuôi dưỡng tại cấm cung, phái mấy vị cô cô đến hầu hạ, chờ xem thái tử tương lai có tiến tiển ra sao rồi lại tính tiếp.
Lương Thu cung được ví là lãnh cung tiền tiều, nơi giam cầm nữ nhân phạm tội trong cung, các cô cô nghe nói phải đến chỗ này tránh còn không kịp, không có một ai tự nguyện muốn đi. Chỉ có mình nhũ mẫu của Tiêu Dực, tại cung của hoàng hậu Tiêu Ngọc Hoa làm cung nữ chủ quản, nhiều năm thành tâm hướng phật, thấy thế không đành lòng liền chủ động nhận lấy Thanh Quy còn đỏ hỏn trong tã lót, một mình chuyển vào Lương Thu cung.
Ở tại Lương Thu cung 14 năm, Thanh Quy chỉ gặp qua duy nhất một "ngoại nhân", chính là Tiêu Dực.
Nguyên huy năm thứ 9, nàng sáu tuổi, vừa vặn độ tuổi tò mò phá phách.
Câu đầu tiên hắn nói với nàng chính là: "A Bồ từng nếm qua nho Phỉ thúy của Tây Ly chưa?"
Trên trán nàng có nốt rồi son Quan Âm, cũng bởi cô cô Bính Niệm từ lâu có ý định xuất gia hướng phật nên đã đặt cho Tiêu Thanh Quy nhũ danh A Bồ, hi vọng Bồ Tát có thể phù hộ nàng khỏe mạnh lớn lên, sớm rời khỏi cấm cung trở lại bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu.
Lần thứ hai gặp mặt, hắn mang theo một chùm nho Phỉ Thúy, kể nàng nghe vì sao nho có tên này.
"Muội nhìn xem màu xanh mơn mởn, giống như ngọc lục bảo, giá trị so với phỉ thúy thật còn đắt hơn, chẳng thìm thấy được nơi nào có bán. Tây Ly chậm chạp không chịu cùng chúng ta nghị hòa, nho này là từ Bắc Sóc tiến cống, có chút không được tươi mới. Nếu như có người đem Tây Ly đánh bại thì thật tốt, sau này chúng ta còn sợ không đủ nho phỉ thúy để ăn sao, A Bồ thấy ta nói đúng không?
Dù hắn có nói thế nào thì nàng nghe cũng chẳng hiểu, liếc thấy chỉ còn hai trái nho liền nhanh tay nhét vào miệng, dùng lưỡi đẩy qua bên má hòng giấu đi, lại từ chậu cây Bồ Đề bên cạnh hái được hai trái đem qua đưa cho hắn, vui vẻ nói: "Đây là “A Bồ”"
Hắn ngẩn người, khóe miệng mang theo ý cười nói: "A Bồ thật không biết xấu hổ."
Nàng lúc ấy suýt nữa bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, kết quả một giây sau hắn liền nhào tới, thật sự là muốn từ trong miệng nàng đem hai trái nho kia lấy ra, trốn không thoát, Thanh Quy vội vàng nói: "Chờ ca ca lớn lên mang ngươi đi Tây Ly đánh họ không phải là được rồi sao?"
"Muội sao không mong thân huynh của mình đi đánh? Phụ hoàng đối với hắn ký thác nhiều kỳ vọng, nào đến phiên ta?"
Lần này tới lượt Thanh Quy sững người, ngơ ngác nói: "Chẳng lẽ huynh không phải là ca ca của ta à."
"Đương nhiên rồi, ta cả đời này đều là ca ca của muội!"
Một người phụ hoàng không công nhận, một người thuở nhỏ bị thân mẫu vứt bỏ, bọn họ số mệnh sắp đặt nên ở cùng một chỗ với nhau.
Hắn từ hậu viện leo tường mà vào, vốn là muốn tới gặp nhũ mẫu Bính Niệm xa cách nhiều năm để thổ lộ hết nỗi cô đơn và vắng vẻ hàng ngày, không nghĩ tới lại cùng nàng kết bạn chơi chung.
Lương Thu cung canh phòng nghiêm ngặt, hắn cũng không thể thường xuyên tới, nhưng lần nào tới nhất định đều mang cho nàng đồ ăn cùng với đồ chơi giấu trong vạt áo trước ngực. Món đồ chơi đầu tiên, trâm hoa đầu tiên, hộp son đầu tiên, cuốn sách đầu tiên và rất nhiều thứ khác, kể cả những chuyện bên ngoài Lương Thu cung từ ngày bé đều có nguồn gốc từ Tiêu Dực.
Cô cô Bính Niệm dù nhớ thương hắn nhưng vẫn luôn khuyên nhủ để hắn đừng đến đây, lo đọc sách luyện võ cho tốt. Hắn theo lệ cứ ít hôm lại xuất hiện, cô cô cũng không có cách nào ngăn hắn được.
Thứ tưởng niệm duy nhất nàng có với Lương Thu cung chính là có Tiêu Dực làm bạn trong những ngày tháng đó. Nhưng hắn chỉ cùng nàng bầu bạn ngắn ngủi mấy năm mà thôi, thời gian cạnh nhau cũng coi như là trọn vẹn.
Nguyên Huy thứ 13, nàng mười tuổi, gặp hắn một lần rồi từ đó về sau, Tiêu Dực không còn đến Lương Thu cung nữa.
Cuối mùa hè Nguyên Huy thứ 17, nàng mười bốn tuổi, trước ngày sinh thần được đưa ra khỏi Lương Thu cung. Cô cô Bính Niệm xuống tóc đi tu, rời bỏ Vĩnh An. Tiếp theo chính là Tiêu Phục chỉ hôn, tể tướng Trịnh Quang Phúc vui vẻ tiếp chỉ.
Tháng giêng năm Nguyên Huy thứ 18, vừa qua khỏi giao thừa, nàng thân là công chúa duy nhất của hoàng tộc, mỗi ngày sớm tối phụng mệnh đến Thiên Nữ tự dâng hương. Cảnh tượng hôm đó trở thành cơ ác mông khủng khϊếp nhất hành hạ nàng suốt mười năm qua.
Ngày đó nàng lập chí, ôm mộng quyết tâm trở thành một nữ tướng quân, một ngày kia sẽ dẫn quân san bằng Tây Ly, vì yên chi huyết lệ* mà rửa nhục. Nàng yêu thích nhất là màu đỏ, thích mặc kỵ trang, công phu kỵ xạ tuyệt đỉnh, nơi nàng thường lui tới nhất là chuồng ngựa trong hoàng cung, khi đó nàng vẫn là một nữ tử hoạt bát sinh động.
Trong cung sớm lan truyền tin đồn vào đêm hoàng hậu sinh ra công chúa, đứng gần chỗ Thiên nữ tự nghe được tiếng khóc thê lương, đám cung nữ sợ nhất chính là đến Thiên nữ tự vào buổi tối, cho nên nàng mỗi lần đều chỉ đến dâng hương một mình.
Thẳng đến hôm đó nghe được ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh quỷ dị, nàng không hề sợ hãi nhưng cũng chẳng biết nguy hiểm đang cận kề.
Cửa sổ đột nhiên đóng chặt, ánh nến chớp giật liên hồi, vô số vệt khói màu đen quấn quanh trên xà nhà, sinh động giống như đang ở trong mộng cảnh, nàng dụi dụi con mắt, phát hiện khói đen từ lúc nào đã ngưng kết thành đám mây đen khổng lồ, so với bầu trời ngày mưa khủng bố hơn nhiều, nhưng là mây thì làm sao xuất hiện trong phòng?
Nàng muốn gọi người tới nhưng mở miệng ra căn bản nghe không được thanh âm của mình, khói đen càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng hạ thấp hướng nàng mãnh liệt đánh tới, ngọn đèn rơi lả tả trên đất, nàng vô thức kêu to "Ca ca", Tiêu Dực vậy mà thật sự lập tức liền vọt vào.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, chỉ một khắc trước khi ác linh nuốt chửng, làm khói đen đó đột nhiên đánh ập vào người nàng, áo quần rách nát tả tơi, da thịt bỏng rát, nàng vừa đau đớn vừa sợ hãi, nằm trong ngực Tiêu Dực chật vật kêu khóc.
Cung nhân nghe tiếng chạy tới căn bản không dám đến gần Thiên nữ Tự, cả căn phòng khói đen bao trùm tràn ra cả gạch ngói, bầu trời đêm không một ánh sao, cảnh tượng hãi hùng chưa ai từng thấy qua.
Mãi cho đến khi Tiêu Dực ôm nàng hôn mê đi ra, âm sát thiên phạt mới dần dần tiêu tán.
Nàng cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng thật ra tất cả chỉ mới bắt đầu.
Lúc ấy nàng còn ở tại Nguyệt Hoa cung, trong hoa viên có một cái hồ dẫn nước từ sông hào bên ngoài, xây dựng thành hồ Thanh Phong, nơi có cảnh nổi tiếng vang danh khắp hoàng thành. Năm đó Trịnh quý phi là phi tần được Tiêu Phục sủng ái nhất, mấy lần thổi gió bên gối muốn vào ở Nguyệt Hoa Cung nhưng Tiêu Phục cũng không đồng ý.
Nàng thích đứng cạnh hồ ngắm cảnh, Tiêu Nguyên Hi lại hay đến cung Nguyệt Hoa cố gắng thân cận với bào muội là nàng, còn đề nghị trung thu năm đó sẽ tổ chức gia yến bên hồ Thanh Phong. Hắn ngày thường vô cùng tốt, mặc dù không bằng Tiêu Dực có thể chinh chiến sa trường, nhưng bù lại thông minh từ nhỏ, Tiêu Phục rất tán thưởng, đã sớm sắc phong hắn làm Thái tử, có thể tự mình chủ trì gia yến.
Nhưng hắn căn bản là không sống được qua đầu xuân năm đó.
Khoảng nửa tháng trôi qua từ sau đêm bị ác linh tấn công, nàng không nhớ được rốt cuộc ngày đó xảy ra những chuyện gì, tựa hồ ngắn ngủi mất đi ý thức, sau khi tỉnh táo lại, thứ đập vào mắt nàng là đình viện hoang tàn, tường đá nhuốm máu, trong tay nàng cầm bảo kiếm sắc bén, thân thể Nguyên Hi lạnh ngắt nằm trong hồ.
Vô số cung nữ thái giám bị nàng chém bị thương kể lại chuyện phát sinh hôm đó, đều nói rằng nàng dường như biến thành người khác, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật. Hạ Lan Thế Kính nói, đây mới thật sự là ác linh trong người nàng.
Tiêu Phục cùng Tiêu Ngọc Hoa hốt hoảng chạy đến, Tiêu Phục mặt mũi tràn đầy bi thương ôm chặt thái tử trong lòng, Tiêu Ngọc Hoa khóc lớn, không ngừng kêu "Nguyên Hi".
Nàng ném kiếm trong tay, thanh âm sắc bén của vũ khí chạm xuống đất đến nay vẫn còn vang vọng trong đầu nàng, nàng không cách nào giải thích, dù giải thích cũng không có ai nguyện ý tin tưởng nàng. Tiêu Thanh Quy theo tiềm thức muốn từ trong đám người kia tìm kiếm thân ảnh Tiêu Dực, nhưng dù cố cách mấy nàng cũng không tìm thấy...
Trăng tròn mười năm vẫn ở trên cao không thay đổi, ánh sáng trong veo nhưng vô cùng lạnh lẽo, mây trôi đi từ từ, gió thổi qua cửa sổ, trong điện treo đầy chuông vàng reo vang ầm ĩ theo từng đợt gió lùa. Tiêu Thanh Quý trong lòng sinh ta một tia rung động không thôi, nàng đột nhiên đứng dậy quay đầu lại, tiếng đàn bỗng im bặt.
Tiêu Dực chẳng biết từ lúc nào xuất hiện tại cửa điện, hắn mặc y phục màu đen có họa tiết hoa sen đỏ sậm, đứng chắp tay sau lưng, vẻ đẹp tỏa sáng riêng một cõi*.
Hốc mắt của nàng có chút ẩm ướt, Tiêu Dực vẫn như lúc còn bé, trên môi nở nụ cười gọi nàng: "A Bồ, đi theo ta."
Nàng tiến lên đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, mặc cho Tiêu Dực kéo nàng đi, đem nàng đêm khuya xuất cung.
Chờ bên ngoài cung là con chiến mã Bàn Nguyệt của hắn, mặc dù đã tháo hộ giáp Tiêu Thanh Quy vẫn có thể dựa vào dấu vết như sao băng trên trán nó mà nhận ra. Tiêu Dực nhảy lên ngựa, cánh tay dài chụp tới liền đưa nàng kéo vào trong ngực, một đường phi nhanh.
Trái tim nàng tựa như cuối cùng cũng đã đập trở lại, đập càng lúc càng nhanh, quá lâu rồi nàng chưa ngồi trên lưng ngựa.
Nguyên huy năm thứ 18, sau khi Nguyên Hi qua đời, để ngăn nàng tiếp tục lạm sát người vô tội, Hạ Lan Thế Kính điều phối ra Hoán cốt chi dược*, biến nàng thành một phế nhân.
Cho dù ác linh lại lần nữa phát tác, cho dù trên tay cho nàng một thanh kiếm nàng cũng vô lực không tạo ra được sóng gió gì.