Chương 36
Sue đậu xe phía trước nhà Maggie và đặt một tay lên cái bụng đang nhộn nhạo của mình. Mặc bộ vét màu hồng, trang điểm hoàn hảo, cô đã sẵn sàng để ký sách và sẵn sàng đối diện với mẹ Jason. Hay ít nhất cô đang giả vờ rằng mình sẵn sàng. Sau khi cha cô qua đời, Sue đã học được rằng giả vờ mạnh mẽ là bước đầu tiên để thực sự trở nên mạnh mẽ. Cho đến khi cô quên được Jason, cô sẽ giả vờ rằng bên trong mình đang không chết dần chết mòn.
Khi Maggie gọi tới sáng nay và đề cập đến việc Sue quên ký sách cho bà, Sue đã gợi ý rằng sẽ ghé qua trước khi cô tới buổi ký sách thực sự của mình.
Maggie nghe có vẻ thực sự vui mừng trước ý tưởng đó và bà đồng ý ngay, Sue không có tâm trạng đâu mà hủy bỏ chuyện đó. Vậy nên giờ cô ở đây, nhà Maggie, để giả vờ rằng mọi thứ đều cực kỳ mỹ mãn trong khi thực tế thì chẳng có gì mỹ mãn cực kỳ cả.
Vươn thẳng vai, cô bước tới hiên nhà. Maggie mở cửa với một nụ cười tươi rói và chiếc đầm màu vàng của bà thật hợp với căn bếp. Người phụ nữ ôm chầm lấy Sue và kéo cô qua phòng ăn sáng trong nhà nghỉ tới nhà riêng của bà. “Đến đây nào, ngồi xuống và uống trà nhé. Hay cháu có thời gian dùng trà không? Bác có thể chuẩn bị nhanh thôi. Có vị cam hoặc vị chanh. Sách ở ngay đây rồi.”
Bà dẫn Sue tới phòng khách. “Bác có cả bánh quy nữa.”
Sue buộc mình phải mỉm cười. “Cháu có thời gian dùng một tách nhanh ạ. Cảm ơn bác. Cháu uống loại nào cũng được.”
“Tốt quá.” Maggie bước vào bếp, và Sue nhình quanh căn phòng, ánh mắt cô nhìn kỹ những bức ảnh. Cổ họng cô thít lại cô trông thấy một phiên bản trẻ tuổi của Jason đang cắt cỏ. Khi ngón tay Sue chạm vào bức ảnh, tim cô siết lại.
“Cậu bé của bác đã cư xử không phải rồi đúng không?” Maggie đặt hai chiếc tách lên bàn cà phê. Mùi chanh cay cay tỏa ra cùng làn hơi nước. Sue siết chặt tay quanh người. “Anh ấy... xử sự tốt...cực kỳ.”
“Cực kỳ?” Maggie nhìn cô, và Sue quyết định cô thật sự cần biện hộ cho lời nói đó. Nó luôn gây ra những phản ứng trái chiều. “ Anh ấy tốt ạ,” cô giải thích, mặc dù đó là câu nói dối to đùng.
Maggie ra hiệu về phía bức ảnh Sue đang nghiên cứu. “Cháu có muốn xem bức ảnh yêu thích của bác không?”
Cũng như nỗi đau Sue biết nó sẽ thế nào, cô vẫn nói sự thật. “Cháu rất thích ạ.”
Maggie bước tới bên bàn cà phê. Bà mở cuốn Kinh Thánh và lôi ra một bức ảnh dài nhỏ, kiểu ảnh chụp ở gian hàng trong những trung tâm mua sắm. Hình ảnh những cô bạn gái đang cười khúc khích ập đến trong tâm trí Sue.
Khi mẹ Jason nhìn chằm chằm vào dải ảnh nhỏ, nước mắt dâng lên trong đôi mắt bà. Sau đó bà đưa chúng ra.
Sue nhìn xuống và cô quên cả thở. Bức ảnh chụp Jason đang trong độ tuổi teen cùng Maggie. Tuy nhiên, không phải họ cùng cười khúc khích. Đôi mắt đen và khuôn mặt họ đều bầm tím. Tuy nhiên, trên mặt Maggie, trông còn tệ hơn.
Sue chạm ngón tay vào môi, hy vọng ngăn chúng khỏi run rẩy. Nhìn lên cô hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
Magie chớp chớp mắt. “Chồng bác Ralph. Ông ta không phải lúc nào cũng tồi tệ - không phải là người tốt, nhưng không phải luôn xấu. Tuy nhiên, ông ta nghiện rượu, và khi uống vào, ông ta lại trở nên hèn hạ.” Bà hết nằm vào lại duỗi bàn tay mình. “Ông ấy cai được gần ba năm. Trong phần lớn cuộc hôn nhân của chúng ta, ông ấy đi công tác liên miên, và bác thường cảm thấy rất cô đơn. Chúng ta không thể sinh con, và bác nghĩ nếu chúng ta nhận một đứa con nuôi thì chúng ta có thể trở thành một gia đình.”
Úp tay lên sofa, Maggie ngừng lời trước khi nói tiếp. “Chương trình nhận con nuôi đòi hỏi chúng ta phải tới gặp Jason. Bác muốn một đứa nhỏ hơn, nhưng khi bác gặp thằng bé bác đã trông thấy thứ gì trong nó. Có lẽ là sự cô đơn.” Bà do dự. “Bác được biết nó được đưa đi khỏi mẹ mình khi được tám tuổi trong khi cô ta phải vào trại cai nghiện. Cô ta được cho là sẽ đến đón lại thằng bé khi đã đủ khỏe. Nhưng cô ta đã thay đổi ý định.”
Mặc dù Sue đã nghe nhiều về chuyện này, cô vẫn đau đớn cho Jason như lần đầu. “Cán bộ xã hội nói với bác là Jason rất khó gần, nhưng... nó như thể mọi người đều đã từ bỏ thằng bé. Vậy nên bác thử.”
Maggie ngồi xuống ghế sofa và ra hiệu cho Sue tới ngồi cạnh bà. Sue tới ngồi cạnh Maggie, cảm thấy những cảm xúc ồ ạt thi nhau dội vào ngực mình. Mạnh nhất luôn là câu hỏi: Làm sao ai đó lại có thể từ bỏ Jason được chứ?
“Họ đã đúng về điều gì đó,” Maggie nói tiếp. “Jason đang cố gắng trở thành một người đàn ông trẻ tuổi. Bác cứ lập ra quy tắc. Thằng bé lại phá vỡ chúng. Bác đặt lệnh giới nghiêm, và nó chống lại chúng. Và bất cứ khi nào bác cố gắng nói chuyện với nó, nó trông như thể đang mong đợi bác gọi ai đó đến để đưa nó đi vậy.” Maggie nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. “Bác đã bị cám dỗ làm vậy một hay hai lần. Nhưng bác không thể.”
Khi người phụ nữ lớn tuổi cuối cùng cũng nhìn lên, Sue trông thấy trong mắt bà những cảm xúc tương tự mà dường như chúng đang nhảy nhót quanh ngực Sue.
Sue cảm thấy mắt cô bắt đầu ướt. Câu hỏi cô chỉ có thể hỏi chính mình, Ai lại có thể từ bỏ Jason được chứ? cứ chạy vòng vòng quanh trái tim đau nhói của cô. Cô có phải cũng từ bỏ anh không?
Maggie tiếp tục. “Khi bác mang Jason về, Ralph không ở nhà. Ông ta về nhà sáu tuần một lần, và mỗi lần vài ngày. Bác nhận ra ông ấy lại uống rượu nữa.” Bà lắc đầu. “Ông ấy và Jason gần như rất khó tiếp nhận nhau. Và cũng như thể chẳng ai muốn tìm hiểu về người kia cả.” Bồn chồn vuốt phẳng chiếc váy, Maggie nói tiếp. “Sau đó, lần cuối Ralph về nhà, ông ta.... ông ta trở nên điên cuồng.” Bà chỉ vào bức ảnh Sue đã quên mất là cô đang cầm trên tay.
“Tất cả những gì bác nhớ là Ralph lao vào và đánh bác. Hết lần này đến lần khác. Và rồi Jason chạy lại, hét lên với Ralph để bác yên. Ralph quay về phía thằng bé. Họ đánh nhau. Nó thật sự rất tồi tệ. Cuối cùng, Jason ném Ralph ra khỏi cửa, quăng chìa khóa của ông ấy đi, và nói với ông ấy là nếu ông ấy còn trở lại, nó sẽ gϊếŧ ông ta.”
Maggie đặt một bàn tay lên miệng như thể bà đang cố kìm lại cảm xúc. Với Sue thì quá muộn. Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, làm lem mascara của cô, và hoàn toàn cuốn trôi lớp trang điểm – lớp trang điểm cô đã thực hiện một cách hoàn hảo để dành cho buổi ký sách. Nhưng cô không quan tâm.
“Jason lái xe đưa bác đến bệnh viện. Bác đã nói với bác sĩ là mình bị ngã, nhưng Jason không chịu nghe, và nó nói ra sự thật. Cảnh sát đến bệnh viện đêm đó, bằng cách nào đó anh ta đã gây ấn tượng với Jason. Họ nó chuyện rất lâu. Họ giữ bác lại bệnh viện đêm đó.” Thêm nhiều nước mắt hơn dâng lên trong mắt Maggie. “Jason sẽ không rời bỏ bác. Thằng bé nói bác cần nó và nó sợ là Ralph sẽ quay lại. Ngày hôm sau, trên đường về nhà, nó nói bác rẽ vào quầy chụp ảnh trả xu này. Nó nói mỗi khi bác có ý định quay lại với Ralph bác sẽ nhìn những bức ảnh này và xem ông ấy đã làm gì với chúng ta.”
Maggie nhìn lên. “Chúng ta. Nó gọi chúng ta là chúng ta, như thể bọn bác là một gia đình vậy.” Bà ngừng lời. “Sau lần đó, Jason thay đổi. Ồ, thằng bé vẫn khó gần, nhưng bác không bao giờ phải nói nó bỏ rác vào thùng hay đi xén cỏ đi nữa. Nó ít khi phá vỡ lệnh giới nghiêm hay bỏ học. Như thể tất cả những gì thằng bé cần là... là...”
“Là được cần đến.” Sue hoàn thành câu nói của Maggie và tự hỏi làm sao cô lại có thể bỏ lỡ sự thật như vậy được chứ. Cô rút khăn giấy từ trong túi xách ra. “Anh ấy sợ phải yêu ai đó, nhưng nếu họ cần anh ấy, vậy thì mọi việc ổn cả. Bởi vì họ sẽ không rời bỏ anh ấy.”
Chỉ ngay khi đó, Sue nhớ Jason đã buộc tội cô quá độc lập. Và cô tự hỏi... Có phải chính bản thân cô cũng đã có chút sợ hãi rằng mình sẽ cần đến anh? Có phải cô đã để cho quá khứ của mình giữ cô không dám mở cửa trái tim mình không?
Cô có thể bám víu lấy sự giận dữ bao lâu nữa với những cảm xúc bí mật khi cha cô mất? Đổ lỗi cho Collin bao lâu nữa vì anh ta đã là chính mình? Cha cô không định chết, và rồi cô đã trông thấy nỗi đau trong mắt Collin đêm đó, cô nên biết anh ta sẽ không bao giờ lựa chọn con đường đó nếu anh ta được chọn lựa.
“Chính xác,” Maggie nói. Bà chạm vào tay Sue. “Thằng bé là một người đàn ông tốt. Bác biết nó có thể thỉnh thoảng đang gắng sức, và bác cảm thấy một phần nguyên nhân bởi vì bác đoán bác không biết làm sao để dạy nó khác đi. Vậy nên bác chỉ đảm bảo rằng bác cần nó, để nó sẽ để bác yêu nó và nó sẽ yêu lại bác. Và bác biết điều đó thật không đúng, nhưng bác không biết làm sao để nó hiểu được.”
Sue nhìn xuống đôi giày hồng của mình và tự hỏi nếu hiểu được Jason liệu có là đủ không. Có lẽ là không, một giọng nói thì thầm trong đầu cô, nhưng đó sẽ là sự khởi đầu.
Và đó cũng là lúc để cô bắt đầu lại chính mình.
Hy vọng xua đi sự trống rỗng trong cô kể từ khi anh bước khỏi nhà cô đêm qua. Cô nhìn đồng hồ. “Ôi khỉ thật. Cháu bị trễ buổi ký sách rồi. Cháu phải đi đây. Cháu sẽ quay lại và ký sách vào ngày mai liệu có được không ạ?” Cô lẽ ra nên quay lại ngay sau khi kết thúc buổi ký tặng, nhưng giờ cô đang có kế hoạch khác. Kế hoạch vô cùng quan trọng.
Maggie mỉm cười qua làn nước mắt. “Bác đã khiến cháu điếc tai rồi.”
“Ôi không đâu.” Sue nắm lấy tay người phụ nữ lớn tuổi. “Cháu không thể bắt đầu nói với bác cháu cần nghe tất cả chuyện này đến nhường nào.”
“Được rồi, bác hy vọng...”
“Bác cứ hy vọng đi ạ.” Sue tặng bà một cái ôm chóng vánh và chạy ra ngoài xe.
Khi lái xe, cô định sẽ gọi cho Jason, nhưng cô muốn – cần – phải nói điều này. Sau buổi ký tặng, Jason Dodd sẽ được nghe nó từ chính cô.
***
Cô đến trễ năm phút, và xin lỗi rối rít. Giám đốc dự án dẫn cô vào khu vực quân riêng tư được dựng lên nơi có một chiếc bàn được đặt ở đó và một nhóm người đang đứng quanh thưởng thức snack. Đôi khi, Sue thề là mọi người đến đây để ăn chứ không phải vì những cuốn sách của cô.
“Mẹ đang bắt đầu lo lắng rồi đấy,” một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Ồ, chào mẹ.” Sau khi hôn lên má mẹ mình, Sue đi men đến chỗ ngồi phía sau chồng sách của cô. “Chuyện với chú Bill và ông ngoại thế nào sau khi con ra về hôm trước ạ?”
Mẹ cô bước lại gần hơn. “Ông con cho Bill lên mức ba rồi. Ông thật sự đã hỏi anh ấy định làm gì trong mười năm tới.”
Sue mỉm cười. “Chú Bill nói sao ạ?”
“Anh ấy nói anh ấy hy vọng vẫn bán dứa và đá hông như Elvis. Và đó là anh ấy hy vọng sẽ có mẹ ở đó cùng.”
Sue mỉm cười. “Mẹ yêu chú ấy đúng không mẹ?”
Mẹ cô hít sâu một hơi. “Ông ấy là the King – thế con nghĩ sao?” Peggy Finley nhìn chằm chằm mặt Sue. “Con khóc.”
“Không có gì đâu,” Sue nói. “Giờ thì... mẹ sẽ không quyết định vội vàng và kết hôn sớm đúng không ạ?”
“Không quá sớm đâu.” Mẹ cô nắm lấy tay cô. “Nhưng giờ con ổn với nó chứ - chuyện Bill và mẹ ấy?”
“Còn hơn cả ổn ạ. Con mừng là mẹ thấy hạnh phúc.” Sue cười toe. “Mặc dù con vẫn không thể thảo luận chuyện tìиɧ ɖu͙© với mẹ được đâu.”
Mẹ cô cười toe toét. “Bill đã đề nghị mẹ hỏi con là anh ấy thực sự muốn con cùng tới Gracelan với bọn mẹ trong vài tháng. Anh ấy muốn kỷ niệm việc đính hôn.”
Sue cười khúc khích. “Nó sẽ khiến mẹ hạnh phúc chứ?”
“Cực kỳ,” mẹ cô nói. “Mẹ biết nó thật điên rồ, nhưng anh ấy thực sự yêu Elvis.”
“Jason cũng đi cùng được không ạ?”
“Mẹ nghĩ nó sẽ thật tuyệt vời.”
“Vậy thì con đoán chúng ta sẽ tới Graceland.”
Mẹ cô hôn cô. “Gần đây mẹ đã nói mẹ tự hào về con thế nào chưa?”
Sue giơ tay lên. “Mẹ làm con khóc tiếp bây giờ.”
“Vậy thì mẹ nên dừng lại thì hơn.” Peggy cười toe. “Bởi vì con, cũng giống mẹ, đừng mít ướt đấy.”
Sue cười khi một người bước tới và cầm một cuốn sách. “Chào!” Sue nói, chuyển sự chú ý của mình lại như một tác giả. Người phụ nữ lướt qua những cuốn sách. “Cô viết những cái này à?”
“Phải, thưa cô,” Sue nói.
“Cái đó nhiều chữ quá.” Người phụ nữ gật đầu trong khi nói.
“Vâng, tôi bị quy kết là người dài dòng,” Sue thừa nhận.
Người phụ nữ cười toe toét và rồi đưa cuốn sách ra xin chữ ký. “Tôi đoán là nếu cô có thể viết được quá nhiều chữ như thế, tôi nên đọc chúng. Và chỗ rau bina kia ngon thật đấy.”
“Vậy cô đến đây vì chỗ rau bina sao?”
“Một dịp tốt mà,” người phụ nữ nói. “Nhưng tôi yêu việc đọc.”
Sue mở trang đầu sách và ký tên cô.
Ba mươi phút sau, Sue vẫn đang ký và trò chuyện với đám đông. Họ thảo luận mọi thứ từ chuyện sát hại ai đó bằng ga trải giường thì có liên quan gì với chất độc trong nhà vệ sinh. Đôi khi, Sue thấy lo lắng cho những người đã đọc sách của mình.
Dòng người thưa dần, và điều đó thật tuyệt bởi vì cô đang muốn gọi cho Jason và yêu cầu anh đến dự một bữa tiệc gấu-bông-đen. Cô cầm lấy một cuốn sách khác và ngước lên nhìn người tiếp theo trong dòng người... và tim cô ngừng đập.
Jason.
Trên tay phải của anh là một bó hoa hồng đỏ, kẹp dưới cánh tay anh là một hộp sô-cô-la. Nhưng bên tay kia là... một cái túi đựng mèo sao?
Anh nhìn chằm chằm cô, và cô thấy sự lo lắng hiển hiện trong mắt anh. Anh đặt túi mèo lên bàn và đưa cô những bông hoa. “Tặng em. Và ừ, anh biết hoa hồng đỏ mang ý nghĩa gì. Anh chưa kịp hỏi điều đó vào hôm trước.”
Cô mở miệng định nói, nhưng anh giơ tay lên để chặn cô lại. Đám mèo kêu ầm ĩ từ trong túi đựng, và ánh mắt cô liếc nhìn xuống sau đó trở lại với anh.
“Để anh nói nốt.” Anh đặt chỗ sô-cô-la trước mặt cô. “Em thích sô-cô-la, và anh thực sự muốn thấy em có được thứ em thích. Và...” Anh cúi xuống, mở túi ra, và thò tay vào trong. “Anh muốn em gặp Tabitha.” Anh lôi ra một con mèo con màu đỏ và trắng quấn một cái nơ màu hồng trên cổ.
Sue nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé, con vật có đôi mắt đang mở thật to. Nó uốn người một cách ngọt ngào trong bàn tay Jason. Cô cắn môi. “Jason, em –”
“Để anh nói nốt.” Anh nhìn con mèo và nói đầy tự hào. “Nó là con cái đấy.”
Sue cảm thấy mũi cô bắt đàu đau nhói khi Jason cẩn thận đặt con mèo lại trong túi. “Đây” – anh lôi ra một con mèo mướp xám – “là Tom. Nó là con đực.” Con mèo bé nhỏ, đeo một cái nơ xanh lam, đang kêu meo meo đáng thương. “Bác sĩ thú y đã phải thật sự nhìn nó để đảm bảo đấy. Vậy nên không phải có mỗi anh là có khoảng thời gian khó khăn để nói chuyện về giới tính đâu.”
Được rồi, Sue sắp khóc đến nơi rồi. Cô sụt sịt.
“Đây là Pistol – một con cái khác. Anh nghĩ nó sẽ lớn lên thành một khẩu súng lục[45].”
Từng con một, anh lôi từng con mèo ra, và cuối cùng là Mama. “Đây là Taco. Lần đầu anh trông thấy nó, nó đang ăn tacos từ rác của anh trong sân căn hộ của anh. Ồ, và bác sĩ thú y cũng đảm bảo nó là con cái.”
Sue quệt mũi bằng mu bàn tay. Ai đó đằng sau bàn đặt một hộp khăn giấy trước mặt cô. “Giờ thì em được nói chưa?”
“Chưa. Chưa được.” Jason phẩy tay để ai đó đã đưa hộp giấy ăn rời đi. Sue rút một tờ ra lau mũi trong khi anh quay quanh và đưa giỏ mèo cho Chase, anh cầm lấy nó và rời đi.
Khi tầm nhìn của cô rõ ràng hơn, cô trông thấy Kathy và Lacy đang đứng bên cạnh chiếc bàn phục vụ rau bina – những người tài trợ khăn giấy bí ẩn.
Jason xoa lòng bàn tay lên mặt trước quần jean của anh. “Anh không giỏi ăn nói.”
Sue giật lấy một tờ giấy khác, lau sạch hết nước trên mặt, đứng đậy, và di chuyển quanh chiếc bàn để đến đứng trước mặt anh. Người đàn ông cô yêu đang nhìn cô, trông thật lo lắng.
“Jason –”
“Anh chưa nói xong,” anh ngừng lời, hít một hơi thật sâu. “Anh đang ở đâu nhỉ?” anh dừng lại. “À phải,” Anh giơ cánh tay phải ra. “Em là cánh tay phải của anh. Anh không thể để mất cánh tay phải của mình được.”
“Gì cơ?” Sue nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chìa ra của anh.
Một bàn tay vuốt tay qua mặt một cách lo lắng. “Điều đó nghe thật tuyệt khi Chase là người nói.” Anh nuốt nước bọt, sau đó bật cười khi đưa ra lời giải thích. “Sue. Anh sợ. Em làm anh sợ. Từ lần đầu tiên anh để ý đến em anh đã sợ hãi. Em thật hoàn hảo. Và rồi khi anh hôn em, anh biết anh cần phải tránh xa khỏi em. Bởi vì anh muốn em quá nhiều. Đó là lý do tại sao anh không gọi lại.” Anh hít vào. “Anh chưa bao giờ có ngày nghỉ lễ. Chúa biết Maggie đã từng cố gắng, nhưng anh đoán là mình sợ sẽ không thể có được nó. Giờ thì tất cả những gì anh có thể nghĩ là được trang trí một cái cây cùng em. Anh đã đặt những chiếc tất và giỏ trứng Phục sinh cho em trên Internet tối qua. Anh đã tra Google tìm cả trang trại cây thông Giáng sinh nữa.” Giọng anh nghe có phần rụt rè hơn. “Anh muốn chúng ta cùng chặt cái cây của riêng mình. Anh muốn... kỳ nghỉ lễ. Anh muốn đếm chúng. Anh muốn trải quá chúng cùng em.”
Sue lại quệt mũi lần nữa. “Đã ai từng nói với anh là anh nói quá nhiều chưa?”
Anh trông như thể tổn thương. “Anh xin lỗi. Anh muốn làm điều này thật đúng. Anh muốn –”
“Jason!” Cô đặt tay lên cánh tay anh, để ngăn anh lại. “Anh đã làm đúng rồi.”
Anh chạm tay vào mặt cô. “Anh nghĩ em thật đẹp, ngay cả khi em đang khóc lóc. Anh nghĩ những bộ đồ ngủ hình các con vật tập thể dục của em cực kỳ quyến rũ. Em khiến anh cười, và em là nhà văn giỏi nhất anh từng biết.” Anh liếc nhìn xung quanh và hạ giọng. “Em sẽ không cũ đi. Em là miếng bánh mì nóng nhất anh từng được nếm. Và” – anh cười toe toét – “điều em làm với cái bánh MoonPie nên bị cấm. Anh nghĩ là ở vài bang.”
Sue bật cười.
“Em sẽ lấy anh chứ?” Giọng anh nghe thiếu chắc chắn đến nỗi làm tim cô tan vỡ.
“Vâng.”
“Vâng,” anh nhắc lại, như thể không tin.
“Và anh biết tại sao không?” cô hỏi.
“Bởi vì anh thật giỏi trên giường à?” Anh kéo cô lại gần hơn.
“Không. Đó là bởi vì em cần anh, Jason Dodd. Không chỉ vì sự bảo vệ, không phải chỉ vì anh khiến em cười, không phải bởi tìиɧ ɖu͙© hay bởi anh thích công việc viết lách của em, mà bởi vì...” Cô đặt tay lên trên nơi tim anh. “Bởi vì thức dậy mỗi sáng không có cảm giác đúng đắn nếu anh không ở đó. Đồ ăn không còn vị ngon. Ngay cả sô-cô-la cũng không. Và chẳng còn ai ở đó để ăn khoai tây chiên kiểu Pháp của em nữa.” Sue có thể thề rằng cô trông thấy chút ẩm ướt trong mắt anh. “Em cần anh bởi vì em yêu anh, Jason Dodd. Và em sẽ yêu anh mãi mãi. Và có lẽ còn lâu hơn thế nữa.”
Anh chớp mắt. “Anh không biết mình có thể nói gì nữa.”
“Vậy tại sao anh không chỉ im lặng và hôn em đi?” Cô kéo cổ áo anh cho đến khi mặt anh chỉ cách mặt cô có vài inch.
“Anh có thể làm thế,” anh nói. “Ăn nói thì anh dở tệ. Hôn thì anh làm được.” Anh bắt lấy miệng cô trong một nụ hôn ngọt ngào, thứ chỉ có thể trở nên ngọt ngào hơn nữa.
“Đừng có hôn kiểu Pháp với con bé,” một giọng nói quen thuộc cất lên ngay sau họ. Sue giật người lại và nhìn chằm chằm và Quý bà Dưa chuột ở cửa hàng tạp hóa. Ánh mắt cô bắn lên nhìn Jason và sau đó trở lại với người phụ nữ già cả. “Gì cơ? Làm thế nào?”
“Bảo hiểm của anh,” Jason thì thầm. “Anh mang bà ấy đến để nhắc nhở em rằng ngay cả nếu anh có là một cái nhọt ở mông thì anh cũng xứng đáng có được cơ hội thứ hai.”
“Hai cháu yêu nhau,” người phụ nữ nói. “Ta có thể thấy mà. Vậy thì kết hôn với cậu ta đi và thế là xong.” Bà ta nhìn quanh. “Và ta có thể lấy thêm rau bina quanh ở đây không?”
Jason quấy tay mình quanh người Sue và thì thầm. “Anh sợ là anh đã vô tình khiến bà ấy thành rắc rối của mình rồi.”
Sue bật cười. “Không sao đâu. Em nghĩ bà ấy thật ngọt ngào và vừa đủ điên rồ để thuộc về gia đình em. Mà nhắc mới nhớ, em đã sắp xếp để anh cùng đến Graceland với em cùng mẹ và chú Bill rồi.”
Jason mỉm cười. “Maggie sẽ ghen tị lắm đấy. Bà luôn muốn đến nơi ở của the King mà.”
“Vậy thì sao chúng ta không mời bác đi cùng luôn,” Sue đề nghị.
Jason trông có vẻ hơi sốc bởi lời đề nghị của cô, sau đó anh nói. “Một kỳ nghỉ gia đình.” Gần như có sự khao khát trong giọng nói của anh. Và rồi anh cúi xuống, miệng anh chạm vào môi cô.
“À, cậu bé,” Quý bà Dưa chuột lên tiếng. “Tiến lên và tặng cô ấy nụ hôn kiểu Pháp đi nào.”
Và Jason làm vậy.
---THE END---
Ghi chú:
* * *
[1] Một loại băng vệ sinh phụ nữ
[2] Khoảng 68kg
[3] Một thương hiệu sô-cô-la lâu đời
[4] Một dạng sô-cô-la tươi viên thành hình nấm
[5] Iowa là một tiểu bang thuộc miền Trung Tây Hoa Kỳ.
[6] Khoảng 1m83
[7] 3 Doors Down là một ban nhạc rock của Mĩ
[8] Một loại rượu nho
[9] This little piggie went to market,
This little piggie stayed home,
This little piggie had roast beef,
This little piggie had none,
And this little piggie cried, "Wee! Wee! Wee!"
All the way home.
[10] Kiểu tóc Lyle Lovett:
[11] 400 độ F tương đương khoảng 204 độ C
[12] Chứng hairballs phổ biến ở loài mèo và thường là hệ quả của việc mèo ta ưa liếʍ lông mình để tự làm vệ sinh bản thân. Chúng thường nôn ra những cụm lông ướt xoắn cục, to cỡ ngón tay cái.
[13] Ám chỉ anh Jason đó ạ :D
[14] Nhân vật hư cấu trong phim truyền hình Mỹ.
[15] Vua nhạc rock and roll, là một ca sĩ và diễn viên người Mỹ.
[16] Đoạn này là chơi chữ nhé, clog vừa là nghẹt mũi, tắc mũi vừa là bị mắc kẹt.
[17] Cái ông bạn mẹ Sue đó
[18] Vị thần cai quản địa ngục trong Thần thoại Hy Lạp
[19] Khó với cứng trong TA đều là ‘hard’. Dịch mấy đoạn thế này hại não ghê ta >.