Ngày thứ bảy sau khi rời kinh trong oán hận, Yến Thừa Khải nhận được một mật chỉ triệu gấp hắn quay về thượng kinh. Người nhận lệnh thay thế xử lý dịch bệnh là hoàng thúc của hắn, đương kim Nghị vương.
Ý chỉ đổi tới đổi lui khiến Yến Thừa Khải trở nên mông lung, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy may mắn. Cuối cùng hắn cũng không cần phải tiếp tục mạo hiểm đi tới vùng dịch bệnh nữa.
Ngày ấy, sau khi hắn uống say mèm ở Uyển Nguyệt Tạ liền bắt đầu luyên thuyên với Bạch Liễn: “Thái phó! Ngài không biết tên…tên Sở Minh của Hàn lâm viện đó lạnh lùng thế nào, thay đổi thất thường như thế nào đâu!”
Bạch Liễn lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau vết rượu trên khóe môi Yến Thừa Khải, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, chú ý tai vách mạch rừng.”
“Trong phủ thái phó còn sợ cái gì?!” Có lẽ bởi vì say, khuôn mặt Yến Thừa khải đã đỏ ửng một mảng. Hắn cười rộ lên, dường như đang nhớ tới chuyện trước kia, “Lúc nhỏ không ít lần ta tới đây nói xấu phụ hoàng với thái phó, cũng chẳng có việc gì đấy thôi!”
Bạch Liễn lắc đầu, khuôn mặt thanh tú trắng nõn dưới ánh trăng càng tăng thêm nét dịu dàng, dáng vẻ này so với mười năm trước cũng chẳng khác biệt mấy.
Yến Thừa Khải ôm bình rượu, mơ hồ nhớ về lúc nhỏ.
Khi đó, hắn đã sớm được phụ hoàng sắc phong làm Thái tử. Ngày càng lớn, bọn nhỏ cũng dần hiểu ra sự khác biệt giữa hoàng tử và thái tử. Mặc dù tất cả đều là con trai của hoàng đế, đều thuộc hoàng tộc cao quý, nhưng bản chất vẫn rất khác nhau. Cho dù là tiếp nhận giáo dục hay vị trí ngồi trong các bữa tiệc, thậm chí đến tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung đều đã sớm phân rõ tôn ti.
Vì thế, các hoàng tử còn lại bắt đầu xa lánh Yến Thừa khải, khiến hắn vô cùng cô đơn trong khoảng thời gian dài. Hắn không thể hòa nhập cùng với huynh đệ, cũng không thể suốt ngày làm nũng với mẫu hậu, dần dà tính cách Yến Thừa khải ngày càng lầm lì hơn, gần như luôn phảng phất sự tự ti cô độc.
Thẳng đến khi thái phó mới của hắn xuất hiện.
Đó là một nam tử cực kỳ trẻ tuổi, so với những tiên sinh già trong trí nhớ của hắn không hề giống nhau. Nam tử mặc một thân bạch y, chỉ có phần cổ tay và vạt áo được thêu thêm vài cây trúc tinh xảo. Khuôn mặt của y thanh tú, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, giống như có ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù chiếu thẳng tới đáy lòng, đẩy lùi đi bóng tối đang bao trùm lên hắn.
“Tại sao điện hạ lại ngồi một mình ở đây?”
Tiểu Thái tử hất mặt, lạnh lùng nói: “Bọn họ không ai chơi với ta.”
“À… Nhưng cũng không cần phải ngồi phơi nắng như vậy. Ngài xem, người đổ đầy mồ hôi như thế này, nếu đợi lát nữa gió thổi tới, không may nhiễm phong hàn thì phải làm sao?” Thanh niên nói xong liền lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán Yến Thừa Khải.
Cho đến tận bây giờ, Yến Thừa Khải vẫn còn nhớ rõ hương thơm nhàn nhạt trong tay áo kia quyến rũ đến nhường nào.
“Ngươi…ngươi tên là gì?”
“Thần là Bạch Liễn, là thái phó của Thái tử điện hạ, bắt đầu dạy Thái tử học từ hôm nay.” Bạch Liễn tủm tỉm cười, “Điện hạ, Bạch Liễn nguyện ý làm bằng hữu của ngài. Là Bạch Liễn, không phải thái phó.”
Yến Thừa Khải ngơ ngác nhìn Bạch Liễn, trong ánh mắt như lấp lánh ánh sáng. Đột nhiên hắn cảm thấy người này quả đúng là quân tử như ngọc được miêu tả trong sách, thật sự ấm áp.
Trở lại thực tại, nhìn người trước mắt khiến hắn cảm thấy ngày tháng này trôi qua thật yên bình. Một làn gió mát khẽ lướt qua, vài chiếc lá vàng yếu ớt bị thổi rụng, nhẹ nhàng xoay vòng theo hướng gió.
Yến Thừa Khải chậm rãi nằm sấp trên bàn, hốc mắt dần đỏ lên. Hắn vùi mặt giữa hai khuỷu tay cố kìm lại nước mắt, tự bản thân gặm nhấm nỗi đau như cắt sâu vào tim, chôn vùi đoạn tình cảm này xuống tận đáy lòng.
Thái phó của hắn làm sao biết được, từ lâu người này đã mang một loại tình cảm sâu nặng trái luân thường đạo lý như vậy với mình.
Nếu y biết, có lẽ sẽ không bao giờ muốn gặp hắn nữa…
Nỗi buồn này, ngàn ly cũng không thể giải.
Ngày hôm sau Yến Thừa Khải còn chưa tỉnh rượu, khi vẫn đang mơ màng ngủ ở phòng cho khách tại phủ thái phó, hắn bất ngờ nhận được ý chỉ phải dắt theo đại phu đi tới Tuy thành ổn định dịch bệnh. Mệnh lệnh viết rất rõ ràng, muốn hắn lập tức lên đường không được kéo dài.
Vô cùng gấp gáp đuổi hắn đi. Lại còn muốn đưa hắn tới vùng tâm dịch? Quả thật muốn hắn đi tìm chết đây mà…
Hắn còn chưa được chào buổi sáng với thái phó.
Nghĩ mà ức.
…
Nhưng hiện tại, ý chỉ này lại muốn hắn lập tức trở về. Yến Thừa Khải tiếp chỉ, nhìn hoàng thúc có lẽ bởi vì gấp rút lên đường mà tiều tụy đi không ít, hắn chắp tay hành lễ với ông: “Làm phiền hoàng thúc.” Dứt lời, Yến Thừa Khải lập tức quay ngựa chạy về phía kinh thành.
Lần này một mình trở về, không cần phải trông nom mấy vị đại phu yếu ớt kia nữa, hắn liền phi ngựa như bay, không đến 5 ngày đã về đến kinh thành.
Yến Thừa Khải không biết, trong ngự thư phòng sớm đã đặt sẵn một thánh chỉ, ấn cũng đã đóng.
Chỉ còn chờ hắn trở về.
Sở Minh được hoàng đế đặc cách cho nghỉ phép nửa tháng, mỗi ngày ở phủ Tĩnh Quốc công đều bị Lương đại phu ấn nằm trên giường, rót cho cơ man không biết bao nhiêu chén thuốc an thai dưỡng thần. Hoạt động nhiều nhất mỗi ngày là đi đến đình viện phơi nắng.
Từng ngày một trôi qua, ý thu cũng càng thêm nồng đậm.
Sở Minh vuốt nhẹ vật nhỏ đang vẫy đạp trong bụng, cười thầm, thật đúng là một đứa nhỏ hoạt bát.
Vài ngày trước Sở Du có tới đây một chuyến, hắn nói cho y biết hoàng thượng đã gấp rút triệu Thái tử quay về kinh thành, lúc này Sở Minh mới cảm thấy yên tâm. Mấy ngày nay y thành thật an phận nghỉ ngơi, không thèm quản cái gì nữa, mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã.
Sau khi Yến Thừa Khải về tới Đông cung, ly trà rót ra còn chưa uống xong đã bị hoàng đế triệu vào cung.
Nói đến đây, lần này lòng hắn đối với phụ hoàng cũng không giấu được tức giận. Yến Thừa Khải không biết tại sao phụ hoàng lại không quan tâm tới an nguy của hắn, phái hắn đi tới nơi đầy rẫy dịch bệnh như vậy. Yến Thừa Khải không hiểu, chẳng lẽ tính mạng Thái tử của mình lại có thể tùy tiện quyết định như vậy ư?
Hắn gọi thái giám tới thay cho mình một bộ mãng bào tứ trảo, hông thắt đai vàng nạm ngọc và đá quý, lộ ra vòng eo thon thả rắn chắc do quanh năm luyện võ mà thành. Mang trên người phục sức Thái tử càng làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn lãng, tư thế xuất chúng của Yến Thừa Khải. Nhìn qua hệt như nửa tháng bôn ba ngoài kia đối với hắn nhẹ tựa lông hồng, không hề mang chút mệt mỏi nào.
Hắn bước lên cái liễn được phái tới, một đường thẳng tới ngự thư phòng.
“Cạch” một tiếng, cửa được một thị vệ hông đeo trường đao mở ra. Đáy lòng Yến Thừa Khải trầm xuống, xem ra lần này phụ hoàng gọi hắn đến là có đại sự.
Yến Thừa Khải đứng trước cửa suy nghĩ kỹ càng một hồi, gần đây ngoài chuyện xảy ra với Sở Minh thì bản thân cũng không làm gì khác thường, mỗi ngày đều bàn bạc chỉnh lý công việc, tự cảm thấy bản thân rất tận tâm, mọi việc đều chu toàn. Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, đạp cửa bước vào.
Cánh cửa phía sau hắn lập tức đóng sầm lại, không chừa một kẽ hở nào.
Yến Thừa Khải cảm thấy sự việc ngày càng trở nên kỳ quái, nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi vào trong.
Hắn quỳ xuống, cúi đầu hành lễ trước hoàng đế đang ngồi bên trên: “Tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế cũng không cho hắn bình thân, chỉ nhàn nhạt nói: “Tuyên chỉ.”
Lâm công công bên cạnh tuân lệnh, chậm rãi đọc lên.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đại công tử Tĩnh Quốc công phủ, Hàn lâm viện Đại học sĩ Sở Minh, độ hiền lễ phép, thanh cao tao nhã, có tài trị nước an dân, có cốt cách chi lan ngọc thụ, vượt trên vạn người. Nay đương lúc Thái Tử đến tuổi thành gia, tuyển chọn giai nhân hiền tài cùng nhau kết tóc. Trẫm ban hôn cho Sở Minh cùng Thái tử Yến Thừa Khải, sắc phong Sở Minh làm Thái tử phi. Toàn bộ lễ nghi giao cho Lễ bộ và Khâm thiên giám đồng xử lý, chọn ngày tốt thành hôn, không được chậm trễ.”
Yến Thừa Khải quỳ trên mặt đất, hắn cảm thấy cái lạnh cuối thu đang xuyên qua nền gạch ngọc bích dưới mặt đất truyền thẳng vào thân thể, máu toàn thân cũng sắp bị đông cứng lại. Mỗi khi nghe công công đọc to lên một chữ, trong đầu hắn càng đau nhói thêm một phần, lửa giận trong lòng cũng cao hơn một tấc. Yến Thừa Khải cắn răng, hoàn toàn không có ý định tiếp chỉ.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng gằn từng chữ nói: “Phụ hoàng gấp rút triệu nhi thần trở về chỉ vì chuyện này sao?”
Hoàng đế trầm mặt nhìn hắn, thần sắc xanh xao đầy mỏi mệt: “Thái tử, tiếp chỉ.”
Cả người Yến Thừa Khải run lên.
Hắn sớm đã qua tuổi phải thành thân nhiều năm. Trong thời gian đó, Yến Thừa Khải luôn cẩn trọng nghĩ đủ biện pháp để kéo dài chuyện này với phụ hoàng, bởi trong lòng hắn vẫn lưu luyến bóng hình bạch y và nụ cười ấm áp rạng rỡ kia. Thậm chí ở Đông cung đừng nói là Thái tử phi, ngay cả một tiểu thϊếp cũng không có.
Mỗi năm Yến Thừa khải đều thoái thác, viện cớ bản thân nguyện cống hiến cho quốc gia, giúp phụ hoàng thống trị thiên hạ, không muốn phân tâm vào chuyện gia đình. Năm nào hắn cũng đều vắt óc suy tính, cắn răng kiên cường vượt qua ngần ấy năm.
Vậy mà hôm nay, hết thảy những nỗ lực này, những kiên cường này, đều hóa thành bọt nước!
“Phụ hoàng, nhi thần không muốn!”
“Câm miệng!” Hoàng đế cũng tức giận, nhưng thân thể của ông đã gần như suy kiệt, một tiếng thét này động tới phổi, ông chống bàn ho khan một lúc lâu mới dừng lại, “Yến Thừa Khải, ngươi cho rằng trẫm thật sự là một lão già hồ đồ rồi sao? Ngươi cho rằng trẫm thật sự không biết vì sao mấy năm nay ngươi lại khước từ chuyện hôn sự ư? Ngươi thật không biết xấu hổ! Uổng phận con cháu!”
Yến Thừa Khải bị phụ thân hung dữ dọa nạt, nhất thời sợ tới không mở miệng nói được nửa câu.
“Trẫm nói cho ngươi biết…khụ khụ… thiên hạ này bây giờ vẫn là của trẫm, bao gồm cả tính mạng của Bạch Liễn. Thứ trẫm quyết định…khụ…ngươi ngăn được sao? Đừng tưởng rằng ngươi là Thái tử thì có thể không coi ai ra gì! Khụ khụ… Chỉ cần trẫm muốn, vị trí Thái tử này sẽ lập tức giao cho ngũ đệ, thất đệ của ngươi!”
Hoàng đế ngồi trên cao, tuy rằng sắc mặt trắng bệch nhưng trong mắt lại toát ra ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.
“Phụ hoàng!” Yến Thừa Khải không nhịn được hét lên, “Phụ hoàng! Xin phụ hoàng đừng động tới thái phó!”
“Cái thứ khốn nạn nhà ngươi! Ngươi có biết trong bụng Sở Minh đang mang cốt nhục của mình hay không hả?” Hoàng đế tùy tiện cầm nghiên mực bằng đá kế bên ném xuống. Yến Thừa Khải cũng không né tránh, chỉ im lặng quỳ thẳng, cắn răng ăn nguyên cái nghiên vào đầu. Nghiên mực chọi trúng thái dương Yến Thừa Khải, một dòng máu đỏ thẫm lập tức trào ra, chảy dọc theo gò má.
Công công cầm thánh chỉ đứng bên cạnh hốt hoảng hô lớn: “Thái tử điện hạ!”
Hoàng đế nhíu mày nhìn khuôn mặt đẫm máu của hắn, lửa giận cũng hạ xuống không ít. Ông đè thấp giọng, chậm rãi nói: “Đoan Trạch, Sở Minh là con trai của Tĩnh Quốc công, là Đại học sĩ Hàn lâm viện mà trẫm tự tay đề bạt, con có biết nếu cưới được y sẽ có lợi cho con thế nào không? Hiện tại các huynh đệ đều đang mơ ước tới hoàng vị của con, ghen ghét con, chẳng lẽ con không nhìn ra chút nào?”
“Phụ hoàng…”
“Đệ đệ của Sở Minh là tổng quản phủ Nội vụ, là đại thần nhị phẩm, có thể nói trong tay nắm giữ tài lực hùng hậu. Nếu cưới Sở Minh, trên danh nghĩa con đã có thể danh chính ngôn thuận hơn chúng nó một phần rồi.”
“Có được sự trợ giúp của bọn họ, hoàng vị này mới mong ngồi vững được, con hiểu không? Nhưng dù con có không cần ngôi vị hoàng đế này đi chăng nữa, Sở Minh cũng đang mang thai cốt nhục của con. Trước nay thái phó dạy con thế nào? Nam tử phải đỉnh thiên lập địa, gánh vác trách nhiệm, chẳng lẽ những đạo lý này con đều quên hết rồi hay sao?”
Nghe những lời này, Yến Thừa Khải càng thêm tuyệt vọng. Hắn ngước đôi mắt nhuốm máu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của phụ hoàng, cổ họng giống như bị nhét đầy sỏi đá thô ráp, khô khốc đến phát đau.
Vì thế, trong lòng hắn càng thêm hận.
Hắn quỳ xuống, nuốt trở vào một ngụm máu tươi, nén nước mắt nói ra bốn chữ.
“Khấu tạ hoàng ân.”
Yến Thừa Khải đưa tay nhận lấy thánh chỉ trên tay Lâm công công.
Hắn rất không cam tâm, trong lòng tuyệt vọng gào thét đầy bi thương.
Nhưng đây cũng là nỗi khổ tâm của con cháu hoàng tộc. Cả đời đưa ra lựa chọn, nhưng luôn phải thõa hiệp trong sự lựa chọn đó.
Muốn tránh cũng không thể tránh.