Người dịch: LC
Sáng sớm Liễu Sầm vừa dậy thì tâm trạng đã không yên. Bà ta luôn cảm thấy như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.
Liễu Sầm đã qua tuổi bốn mươi, trên mặt lộ ra vài phần gian xảo. Sau khi được đầy tớ hầu hạ mặc đạo bào vào xong, Liễu Sầm nói: “Chuyện làm cho Diệp phu nhân, đáng ra hôm qua nên có hiệu lực rồi. Tần vương phi không phải là nhân vật tầm thường. Nàng vừa chết, cả kinh thành đều sẽ biết mới đúng.”
Đầy tớ nói: “Có lẽ là vừa thành thân nên còn đủ hỉ khí, tiên sinh kiên nhẫn đợi thêm chút nữa xem.”
Liễu Sầm giỏi nhất là thấy tiền là sáng mắt. Vì bạc, chuyện hại người nào bà ta cũng đồng ý làm. Hai năm trước, vì để có được năm nghìn lượng bạc của vợ một phú thương nào đó, Liễu Sầm đã mua rất nhiều bé gái của những gia đình nghèo khổ, làm thành thuốc bổ bán cho vợ của phú thương kia. Lần này, Ô thị hứa cho bà ta ba nghìn lượng, trước khi xong việc thì chỉ cho một nghìn, sau khi chuyện thành công sẽ đưa cho bà ta hai nghìn lượng bạc còn lại.
Bởi vậy Liễu Sầm mới cấp bách mong Diệp Ly Châu có thể sớm bị khắc chết đến như thế.
Bà ta thở dài, nói: “Nghe nói mệnh cách của Tần Vương tốt vô cùng, tuổi còn trẻ mà đã làm tới chức quan cao nhất. Nói không chừng là bị hắn làm ảnh hưởng rồi. Buổi tối ta lại tới Diệp gia một chuyến, dùng thuật câu hồn để Tần vương phi ngã bệnh trước.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đạp ra.
Năm gã thanh niên mặc áo bào tối màu đứng ở trước cửa, bên hông một gã cầm đầu có treo ngọc bài, hắn nói: “Dẫn người đi!”
Liễu Sầm không biết mình đã đắc tội nhân vật tai to mặt lớn phương nào, tức thì trán đổ mồ hôi lạnh: “Các người muốn làm gì? Ta muốn báo quan!”
Người đàn ông dẫn đầu cười nhạt: “Đã đắc tội Vương gia nhà ta, đừng nói là báo quan, chính là báo hoàng đế cũng vô dụng! Nói thêm một từ nữa, thì lập tức khâu miệng ngươi lại! Kéo người đi!”
Đề Kiêu cũng dậy trễ.
Tối hôm qua Diệp Ly Châu ngoan ngoãn hơn nhiều, ban đêm không quấn quít lấy hắn đòi hỏi. Có điều nàng ôm hắn rất chặt, một mực phải ngủ trong lòng hắn. Đêm qua hắn không hề ngủ, cứ nhìn xem nàng còn có dị trạng gì khác hay không.
Nàng ngủ rất sâu, lông mi thật dài khép lại, cực kỳ trêu người.
Đề Kiêu lấy ngón tay gẩy gẩy lông mi của nàng.
Diệp Ly Châu không tự chủ mà phát ra tiếng nũng nịu bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn.
Trong phòng ấm áp, nàng ngủ cũng không an phận, cẳng chân cùng với mắt cá chân đều ở ngoài chăn, trắng muốt mà mảnh mai.
Đề Kiêu nhét vào lại cho nàng.
Tiếng động có hơi lớn, Diệp Ly Châu mở mắt ra. Vừa trông thấy là Đề Kiêu, nàng liền sáp tới bên cạnh hắn: “Sao đã mặc quần áo rồi?”
Đề Kiêu giữ chặt lấy tay nàng: “Đừng kéo, lát nữa ta phải đi làm việc.”
Diệp Ly Châu cọ mặt vào cằm hắn. Gò má nàng rất mịn màng, mềm mại tinh tế, cho người cảm giác rất tuyệt.
Vừa tỉnh dậy, giọng nàng còn mang theo chút ngái ngủ: “Không cho chàng đi.”
Đề Kiêu lấy chăn bọc nàng lại, rồi nhéo mặt nàng: “Ta sẽ về nhanh thôi. Đừng làm nũng.”
Diệp Ly Châu lại ngủ tiếp.
Trong thủy lao, Liễu Sầm đã bị đánh đến thương tích đầy mình. Bà ta vốn là một phụ nữ, thân thể cũng không cường tráng, bị người dưới tay Đề Kiêu tra tấn, đã thoi thóp một hơi tàn rồi.
Trong nhà lao là mùi máu tanh tưởi, lúc tiến vào, Diệp Phụ An nhịn không được cau mày, thoáng liếc nhìn Đề Kiêu.
Không biết trong phủ của Đề Kiêu vì sao phải bố trí một nơi như vậy. Chẳng lẽ bình thường Đề Kiêu lén thẩm vấn gϊếŧ người?
Đề Kiêu mặc áo bào màu đen, trong sự tôn quý tao nhã lại mang theo chút lạnh lùng âm trầm.
Chờ tới lúc nhìn thấy người phụ nữ bị đóng đinh trên bức tường sắt, Diệp Phụ An mới lấy làm kinh hãi: “Tần Vương, sao ngươi có thể dùng thủ đoạn như vậy để hành hạ người khác hả?”
Dù là trong nhà lao chân chính, cũng rất ít khi sử dụng cực hình như vậy.
Trong con ngươi của Đề Kiêu là vẻ nặng nề, không mang theo một tia ấm áp nào, hắn nói một cách thản nhiên: “Thừa tướng, ngài vẫn nên nghe cho kỹ, người này rốt cuộc đã làm những chuyện gì.”
Chân tay Liễu Sầm đau buốt, khi bà ta nghe được “Tần Vương” và “Thừa tướng” thì đã rõ bản thân rơi vào trong tay của người nào rồi, cũng biết Tần Vương là vì cái gì mà đến.
Đã có người chuyển cái bàn tới, trà ngon vừa ngâm, mùi thơm bốn phía, trong nháy mắt làm giảm bớt đi mùi máu tanh.
Dưới tình huống thế này, Diệp Phụ An thực sự không uống trà nổi.
Đề Kiêu là người chém gϊếŧ từ trong chiến trường đi ra, cảnh tượng nào mà hắn chưa từng thấy qua. Hắn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà thơm, lướt qua khuôn mặt sưng tấy của Liễu Sầm: “Gần đây Vương phi của bản vương không khỏe, từ sau khi về kinh thì tai hoạ quấn lấy người. Liễu Sầm, ngươi muốn chết thế nào?”
Đã đến nước này, Tần Vương không hỏi Liễu Sầm đã làm gì, mà là hỏi bà ta muốn chết như thế nào, chắc hẳn là đã biết tất cả mọi chuyện. Trong lòng bà ta càng thêm sợ hãi, nhịn đau đớn mà hô lên: “Tần Vương điện hạ, là Ô thị, phu nhân của Diệp thừa tướng ép tôi hại Vương phi của ngài. Tôi là dân thường phố chợ, bà ấy là phu nhân của thừa tướng, tiểu nhân không dám không làm!”
Nghe xong lời này, sắc mặt của Diệp Phụ An rốt cuộc thay đổi: “Ngươi và Ô thị đều đã làm cái gì?”
Đề Kiêu lanh nhạt nói: “Nói cho Diệp thừa tướng nghe đi.”
Liễu Sầm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Diệp Phụ An còn chưa biết chuyện. Đã vậy, bà ta có thể đổ hết tất cả tội lỗi lên người Ô thị.
Liễu Sầm nói: “Nửa năm trước Diệp phu nhân đột nhiên dẫn người tới tìm tôi, nói rằng muốn tôi làm việc cho bà ấy, nếu tôi không làm, thì đừng nghĩ có thể sống tiếp ở kinh thành. Chờ đến lúc tới Diệp phủ rồi, tôi mới biết là Diệp tiểu thư trở về. Diệp phu nhân không thích Diệp tiểu thư, muốn để tôi mưu hại nàng. Bị ép buộc không biết làm sao, mỗi đêm tôi đành phải làm phép khiến cho Diệp tiểu thư rơi vào ác mộng. Hai ngày trước, Diệp phu nhân đưa ngày sinh tháng đẻ của Diệp tiểu thư cho tôi, ép tôi làm kẻ tiểu nhân hại Diệp tiểu thư. Đại nhân, đây đều là Diệp phu nhân bức bách. Nếu tôi không làm việc cho bà ấy, thì tôi không thể sống tiếp!”
Đề Kiêu nói một cách thản nhiên: “Mười năm trước ngươi đã làm việc cho bà ta rồi. Mẹ đẻ của Diệp Ly Châu khó sinh, suýt nữa thì một thi hai mạng, là ngươi làm chứ gì?”
Sắc mặt của Liễu Sầm lại biến đổi. Lần này sắc mặt Diệp Phụ An càng khó coi hơn: “Phu nhân của ta cũng là do ngươi hại chết?”
Nước mắt của Liễu Sầm cũng trào ra: “Là Ô thị ép tôi! Thừa tướng, là bà ta ép tôi! Lương tâm tôi khó yên, không dám hại quý công tử, nhưng quý phu nhân bạc mệnh, chỉ có thể ra đi.”
“Không phải là ngươi không dám hại, mà là bản lĩnh không đủ, không hại nổi. Diệp Gia Hữu là mệnh gặp dữ hóa lành, chạy thoát khỏi tay ngươi mấy lần.” Đề Kiêu nói, “Chừng mười năm nay, ngươi đã nhận vô số bạc của Ô thị, cam tâm tình nguyện bán mạng cho bà ta. Nếu không phải là Diệp Ly Châu ở trong chùa, thì đã sớm không sống được tới hôm nay rồi.”
Vẻ mặt Liễu Sầm là một mảnh tro tàn.
Diệp Phụ An cũng không tiếp tục nán lại ở chỗ này nữa. Ông chỉ biết là Ô thị làm việc từ trước đến nay luôn thận trọng. Xử lý việc trong nhà nhiều năm như vậy nhưng chưa xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Không ngờ Ô thị lại có thể làm ra chuyện ác độc đến vậy!
Ông hận không thể về nhà, một kiếm đâm chết Ô thị.
Đề Kiêu đứng dậy, Diệp Phụ An cũng đứng dậy theo, cùng đi ra ngoài.
Liễu Sầm vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: “Tần Vương điện hạ, quả thực là Ô thị ép tôi! Tôi không làm không được! Ngài bỏ qua cho tôi, tha tôi một mạng đi, tôi nói cho ngài biết một bí mật lớn.”
Đề Kiêu dừng bước.
Liễu Sầm có thể qua lại với Ô thị, cũng là có một ít nhân mạch cùng thủ đoạn ở trong kinh thành. Người bình thường không tiêu nổi mấy trăm lượng bạc để sai bảo Liễu Sầm làm việc.
Liễu Sầm mừng rỡ, lập tức nói ra: “Sư tỷ của tôi là đạo sĩ nổi danh, ngoài kinh có đạo quán của nàng. Nàng cũng giống vậy làm việc cho vương công quý tộc, còn từng gặp mặt Quý phi nữa. Khoảng thời gian trước, sư tỷ cho tôi xem ngày sinh tháng đẻ của hai người, có người muốn nguyền rủa hai người ấy. Tôi xem rồi, một người trong đó là mệnh phượng hoàng.”
Đề Kiêu đi ra ngoài.
Tuy Liễu Sầm nói nhiều như vậy, nhưng Đề Kiêu vẫn không thể giữ bà ta lại.
Vả lại dù lời là thật hay giả.
Liễu Sầm vì tiền tài mà hại mạng người, hại đến trên đầu Diệp Ly Châu. Nếu là hai năm trước, lúc lệ khí của Đề Kiêu còn đang nặng, ngay cả róc xương xẻo thịt bà ta cũng có thể.
Đề Kiêu nói với thuộc hạ: “Tùy tiện xử trí, bản vương không muốn nhìn thấy ả ta nữa.”
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Phụ An nói: “Châu Châu nó bây giờ sao rồi?”
Đề Kiêu nói: “Hai ngày này nàng vẫn đang uống thuốc, thân thể cũng không còn đáng ngại.”
Sắc mặt Diệp Phụ An cũng không dễ nhìn: “Là ta nhìn người không tinh, lưu lại người như Ô thị ở bên người, hại phu nhân của ta, còn suýt nữa hại hai đứa bé.”
Đề Kiêu cũng không bác bỏ.
Đúng là Diệp Phụ An sơ xuất. Nếu trước đây Diệp Phụ An phát hiện ra được rằng mẹ của Diệp Ly Châu bị người ta mưu hại, thì cũng sẽ không có sự tình ngày hôm nay.
Ánh mắt Đề Kiêu lạnh lùng: “Ô thị là phu nhân của ngài. Bà ta phạm sai lầm, vốn nên do ngài trừng phạt. Có điều, chuyện này quả thực đã chạm tới chỗ đau của bản vương. Thừa tướng, ngài có thể để bản vương nghiêm phạt thay hay không?”
Đối với Diệp Ly Châu, lòng Diệp Phụ An tràn đầy hổ thẹn.
Chuyện này, nếu không phải là Đề Kiêu tra ra, Diệp Ly Châu thật sự bị hại chết, Diệp Phụ An cũng chỉ cảm thấy là do sức khỏe của con bé không tốt mà thôi.
Diệp Phụ An nói: “Ta đã biết được việc này, thì tuyệt đối sẽ không tha cho Ô thị dễ dàng, cũng không cần ngươi động thủ. Ô thị và cả nhà nàng là do ta cất nhắc, ta sẽ không để bọn họ ung dung tự tại đâu. Tần Vương, ngươi ở bên Châu Châu nhiều hơn chút. Xảy ra chuyện thế này, bây giờ ta cũng không có mặt mũi nào mà đi gặp con bé nữa.”
Đề Kiêu nói: “Nàng không biết chuyện này. Sau này thừa tướng cũng đừng nhắc tới trước mặt nàng.”
Có một số việc, vẫn là biết càng ít càng tốt.
Chờ sau khi Diệp Phụ An rời đi rồi, Đề Kiêu phân phó người bên dưới: “Đi mời Thái tử tới.”
Tối qua, Đề Kiêu đã nghe ngóng những việc có liên quan tới Liễu Sầm vô cùng rõ ràng. Liễu Sầm vơ vét vô số của cải ở kinh thành, hiển nhiên là có bản lĩnh nhất định.
Trên giấy liệt kê mấy đạo quán, những nơi này đều có quan hệ với Liễu Sầm.
Nửa giờ sau, Thái tử Triệu Quân đã tới Vương phủ.
Đề Kiêu khoanh vòng hai đạo quán, hờ hững mở miệng: “Bây giờ trong kinh thành vu cổ hoành hành. Cháu âm thầm phái người tra rõ hai đạo quán này, chớ có bứt dây động rừng, phái thám tử lẻn vào lục soát, tra ra kết quả rồi thương lượng với ta.”
Triệu Quân không biết vì sao Đề Kiêu đột nhiên nhắc tới chuyện này. Do dự một chút, Triệu Quân nói: “Cậu không tin những thứ này ạ? Không phải trước đây cậu nhờ vào những thứ này để Diệp thừa tướng…”
Đề Kiêu nói: “Có người dùng thuật vu cổ hại Vương phi. Để phòng ngừa có càng nhiều chuyện hơn xuất hiện, Triệu Quân, cháu vẫn nên để thân tín điều tra một chút đi.”
Triệu Quân luôn nghe theo lời Đề Kiêu, hắn nhớ kỹ những điều mà Đề Kiêu căn dặn.
Đề Kiêu nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cháu cũng nên về đi.”
Triệu Quân nói: “Bây giờ sắp trưa rồi. Cậu không giữ cháu lại dùng cơm trưa ạ? Mợ còn chưa chiêu đãi cháu bữa cơm đâu đấy.”
“Nàng không muốn gặp cháu.” Đề Kiêu nói thản nhiên, “Mấy ngày nay thân thể nàng không thoải mái, lá gan lại nhỏ, ngoài ta ra, những người khác đều không muốn gặp.”
Triệu Quân: “… Há.”
Chờ Triệu Quân rời đi rồi, Đề Kiêu thay quần áo quay về phòng.
Diệp Ly Châu đang nằm nghiêng trên giường nhỏ, trên người mặc áo sam thật mỏng. Cái tư thế này rất là quyến rũ.
Đề Kiêu lại gần, nhìn nàng lật một quyển sách: “Đang xem gì đấy?”
Vừa vặn đang là tiêu đề, Đề Kiêu đọc ra từng chữ từng câu: “Đêm gió tuyết người đẹp gặp tướng quân…”
Diệp Ly Châu: “Chàng cũng muốn xem hả?”
Đề Kiêu nhếch môi: “Muốn xem.”
Diệp Ly Châu dịch sang bên cạnh, dành ra chỗ cho Đề Kiêu. Nàng đọc những hàng chữ chi chít đó rất chuyên chú, Đề Kiêu cũng nhìn xuống theo nàng.
Chờ tới khi nhìn thấy người đẹp và tướng quân cùng tới Vu Sơn mây mưa, Đề Kiêu bóp eo của Diệp Ly Châu: “Cái này đọc không hay, cũng không có tranh minh họa.”
Đây là nha hoàn trong phủ tìm cho Diệp Ly Châu. Nha hoàn không dám cho Diệp Ly Châu xem sách khiêu da^ʍ, mặc dù là viết về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng đều rất sơ lược.
Diệp Ly Châu vô cùng ngạc nhiên: “Còn có tranh minh họa nữa hả? Có màu không ạ? Sẽ vẽ ra cảnh mỹ nữ khiêu vũ chứ?”
Đề Kiêu “Ừ” một tiếng.
Diệp Ly Châu ôm chặt lấy cánh tay hắn: “Ta muốn xem!”