Chương 1: Cà phê Latte (拿铁咖啡)
Hương vị ngọt ngào của sữa hòa cùng vị đắng của cà phê, ngẫu nhiên gặp nhau, đến tột cùng là ngọt ngào hay khổ đau…cũng giống như giữa hai người? Liệu có thể liếc mắt là nhìn thấy đáy cốc, có thể có những kết cục nào?
Thời học đại học, Lý Quân Mạc khi đi dạo vòng quanh sân thể dục với bạn học, đã cười nói: “Tớ muốn mở một quán cà phê nho nhỏ, không cần lo lắng chuyện kiếm sống, chỉ cần ổn định là tốt lắm rồi”
Đi làm vài năm, bận rộn chạy qua chạy lại ở cái thành phố này, dường như cuộc sống ngoài nhà thì là khách sạn những mộng tưởng đã dần phai nhạt… rốt cuộc ước mơ cũng không thể thành sự thực. Lại phát hiện gần nhà có một quán cà phê nhỏ giống y hệt những gì mình tưởng tượng. Bảng hiệu màu cà phê trầm lắng, bí ẩn, những bông hoa xinh đẹp tạo nên dòng chữ “Cafe Shop”, cửa sổ sát đất, trong suốt cùng sô pha vàng nhạt thật lớn, còn chưa vào đến nơi mà đã có cảm giác ấm áp. Cô hầu như không có chút do dự nào khi đẩy cửa bước vào, nghiêng đầu đánh giá một chút, kiếm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống và gọi Latte. Vì thế, ngoại trừ căn nhà trọ nho nhỏ của mình, nơi này dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai. Chỉ cần rảnh rỗi, Quân Mạc sẽ chạy xuống lầu, ngồi im lặng và chẳng suy nghĩ gì cả. Nhưng kỳ thực, rất nhiều chuyện, lắng sâu tận đáy lòng, không cần cố suy nghĩ, thậm chí đã tồn tại hiển nhiên như hơi thở.
Chị chủ quán ngoài ba mươi tuổi, rất thanh tú, chẳng hiểu tại sao, ánh mắt luôn luôn có chút tang thương. Cô thường xuyên qua lại nên cũng được cho là thân quen, Quân Mạc gọi chị là Lăng tỷ, thường nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, hai người cái gì cũng nói, chỉ là cố ý không nhắc tới quá khứ. Trong quán, mỗi người đều cầm (một ly) cà phê. Quân Mạc mang theo máy tính laptop lạch cạch gõ tài liệu công việc cùng báo cáo, ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh nhìn mông lung. Lăng tỷ lại làm các loại sinh tố, cà phê, thuần thục lôi ra các mẫu hình bọt sữa, tìm ra một hình cụ thể, hình cây thông Nô-en… Chỉ cần Quân Mạc đến, chị sẽ đứng dậy, tự mình pha một ly cho cô.
Khi Quân Mạc còn đi học chưa bao giờ nghĩ liên quan đến cà phê lại có nhiều kiến thức đến như vậy, cảm thấy mùi vị thơm ngon của Nestlé hay Maxwell cũng không có gì khác nhau cả, chỉ cố chấp thích vậy thôi, có đôi khi cô cảm thấy mình có chút tư chất nho nhỏ (với nghề cà phê này), sau đó trong lòng lại cảm thấy xấu hổ, câu tư chất ấy vốn dĩ không phải là lời tán dương, vậy mà vẫn như cũ kiên định nói: “Mìnhnhất định phải mở quán cà phê!”. Nhưng sau khi biết kiến thức về cà phê có rất nhiều -tỷ như học cách điều chỉnh lượng cà phê nhỏ giọt xuống, cách dùng máy áp suất để pha, cách tăng áp lực cho nước, các phương pháp rút ra thêm vào…, còn cách chọn lựa, nhận biết hạt cà phê. Phức tạp, khó khăn cũng như cuộc sống vậy, phải biết lúc nào nên thỏa hiệp, lúc nào nên buông tay.
Kỳ thật chính cô cũng không rõ, là yêu hương cà phê nồng đậm hương sữa, sau khi uống hết có thể vứt hết toàn bộ những bộn bề cuộc sống ra sau lưng, hay có lẽ, chỉ đơn giản rằng, cô có một chiếc cốc cầm trên tay. [Chiếc cốc = bôi tử = cả đời, cầm 1 chiếc cốc = ‘cầm’ được cả cuộc đời]
Mùa thu phương Nam thật tuyệt, những lá cây ngô đồng thật lớn lìa cành, nhè nhẹ rơi, nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn rõ cả gân lá, một bước giẫm nhẹ, vang lên tiếng lá giòn tan.
Cốc sứ trắng ngọc, đổ Espresso, lại thêm sữa đã được đánh sủi bọt, cuối cùng rắc chút bột quế, bồi bàn bưng lên: “Cà phê của anh chị đây ạ, thỉnh chậm dùng, nếu muốn anh chị có thể gọi thêm”. Một đôi tình nhân đang vui vẻ nói chuyện, hai tay cách khăn trải bàn vẫn nắm chặt. Quân Mạc ngồi bàn bên, yên lặng nhìn, đột nhiên nhớ tới một câu “Lãnh nhãn bàng quan” (ngoảnh mặt làm thinh). Cũng không phải sao? Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, còn bản thân, ở cái thành phố rộng lớn, không đầu cuối này bận rộn, kết quả là ngay cả chính mình đang vội vàng làm gì cũng không rõ.
Cứ như vậy, hai tháng lặng lẽ trôi qua, trời đất chính thức chuyển lạnh.
Nhà Quân Mạc đang ở vốn gần trường đại học cô học trước đây, giao thông thuận tiện vậy nên giá cả cũng hơi cao, cha mẹ cô trợ cấp đến hơn một nửa, Quân Mạc cũng cảm thấy hài lòng mới mua phòng đơn như vậy, cũng không cần trả góp hàng tháng. Cho đến giờ trong đầu cô cũng không có ý định mua xe, dù sao trạm xe điện ngầm cũng gần. Mẹ muốn cô học lái xe, cô chỉ lắc đầu: “Con mù đường bẩm sinh, mẹ cũng biết mà!” Mẹ cô cũng không miễn cưỡng, nhưng thật ra chỉ vòng vo một đề tài: “Hôm kia, dì con còn muốn thay con giới thiệu.”
Quân Mạc cười nhẹ, mẹ cô đơn giản là có chút truyền thống mà thành người cố chấp, chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, thở dài không nói gì.
Ngày rét lạnh và khô ráo, mặc dù có ánh mặt trời song vẫn thật lạnh. Nhưng mà điều hòa thật ấm áp, cho nên nhìn ra ngoài, ánh mặt trời dường như cũng có sinh mệnh, sống động nhảy múa. Trong quán vẫn còn vắng vẻ, Lăng tỷ đang tỉ mỉ lau tách cà phê. Hai nữ sinh tiến vào, mùi dầu chuối và sữa thơm ngát, nhỏ giọng đùa giỡn.
Quân Mạc mặc áo khoác nỉ xanh thẫm, khăn ca rô quàng cổ, tóc bị gió thổi nhìn có chút thất thần, khăn quàng mềm mại choàng lên cả đầu. Lăng tỷ ngẩng đầu, thấy nàng như vậy bèn cười hỏi: “Có lạnh không?”
“Hoàn hảo.” Quân Mạc đáp. Nàng cởϊ áσ khoác để sang một bên, lấy ra một cái cốc cà phê lữ hành đỏ, cười nói: “Em làm một cốc Latte nhé.” Lăng tỷ đáp: “Sữa nóng lắm đấy”
Cô chậm rãi đi ra. mặc áo lông xám, ngón tay mảnh khảnh nắm cái tách màu đỏ, ngồi cuộn tròn ở một góc, mở laptop đang đặt trên gối ra lạch cạch gõ.
Ngoài cửa sổ, một chiếc ô tô đen chậm rãi dừng lại. Người đàn ông mặc áo gió vàng nhạt xuống xe, tựa hồ nhìn thoáng qua đồng hồ, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, dừng chân đánh giá một chút, ngồi xuống một bàn. Ánh mắt hữu lực, chỉ nhìn lướt qua, “Lam sơn*”, anh nói, âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Lúc này, đã quá trưa, lại là ngày nghỉ cuối tuần, khách cũng nhiều hơn. Quán thuê thêm hai sinh viên làm phục vụ, Quân Mạc cất cốc cà phê , đi giúp đỡ. Lăng tỷ đưa khay cho cô, mệt mỏi hất cằm: “Một bàn Lam Sơn”
Quân Mạc trong lòng tán thưởng: Nam nhân này thật sự đáng để thưởng thức. Không thể nghi ngờ, vẻ ngoài anh tuấn ngược lại vô tình che giấu đi ưu điểm, chính là liếc mắtnhìn lại… khí chất xuất chúng tự nhiên mà trấn định, làm cho vẻ ngoài của hắn cũng không đến nỗi quá chói mắt.
Cô cẩn thận đem tách cà phê nhỏ đặt trước mặt hắn: “Lam Sơn của ngài đây, thỉnh chậm dùng.”
Động tác thích hợp, thanh âm dịu dàng. Hàn Tự Dương nhịn không được ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái, Quân Mạc hướng hắn mỉm cười, ánh mắt trong sáng: “Tiên sinh, cà phê còn nóng uống mới ngon. Có thể gọi thêm nữa.”
Khách trong quán cũng không chỉ có mình hắn, cô xoay người thu dọn đĩa tách ở bàn bên, đưa lưng về phía hắn, ánh mắt Hàn Tự Dương vô tình liếc thấy, cô mỉm cười mời một nam sinh ngồi xuống, mà nam sinh kia lại đỏ mặt ngượng ngùng. Vì thế, vẫn có thể thấy rõ cô đã phải cố gắng nén cười đi về phía quầy bar.
Một lúc sau, Quân Mạc trở lại chỗ ngồi của mình, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẫu nhiên sẽ suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm. Thủy tinh trong suốt ngăn cách sự lạnh lẽo ngày đông ở bên ngoài, mái tóc dài chảy xuống che khuất khuôn mặt nho nhỏ, chỉ thấy nàng cười có chút không rõ ràng cũng chẳng ra tiếng, (dịu dàng) giống như một ngọn lửa nhỏ.
Hàn Tư Dương lướt qua bộ dáng tươi cười tinh tế mà mỏng manh kia, khóe miệng khẽ nhếch. Chợt chuyển mắt, một chiếc taxi vừa dừng lại ngoài cửa sổ, một cô gái đi xuống, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, trả tiền rồi đi khỏi.
Thật lâu về sau, Hàn Tự Dương bỗng nhiên hiểu được các gì là duyên phận – nếu lần đầu gặp gỡ khiến người ta nhớ đến chốc lát, như vậy tất nhiên sẽ có lần thứ hai, từ nay về sau, thân thiết, hòa hợp một người trong tâm trí, khó có thể xóa mờ.
Ngày đầu tiên sau nửa tháng nghỉ ngơi, quản lý đại sảnh liền vinh quang hướng chủ tịch kêu gọi đi vào quần chúng nhân dân. Khẩu hiệu hiện tại có thế nói là: “Thể nghiệm dân tình”. Ân Bình đứng sau lưng lải nhảilàm Quân Mạc chỉ còn có thể chấp nhận, tuy rằng chỉ là làm việc một ngày đêm vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Không chỉ có cô, toàn bộ đồng nghiệp trong phòng cũng rất khó chịu. Không khí làm việc thật trầm lặng, mọi người cũng không thể tùy ý cười đùa, chỉ sợ quản lý Lí viết lên báo cáo là “Thái độ làm việc không phù hợp”.
Kỳ thật những chuyện này trong lòng Mạc Quân đều hiểu rõ, cô cũng không có cách nào, ngày xưa ghét nhất là bị làm ca buổi tối một mình, chỉ có một người thật cô đơn chạy tới chạy lui giữa các tầng, sau đó kiểm tra thí điểm một vài nhân viên phục vụ, kiểm tra phòng của khách, đứng giữa một gian phòng, điền ngắn gọn nhận xét vào báo cáo, buồn ngủ lắm mà không dám vì sợ có tình huống phát sinh bất ngờ cần xử lý. Hiện tại, thật ra lại ước gì buổi tối mau mau đến.
Một ngày làm việc toàn những chuyện vụn vặt, bố trí hội trường, phục vụ khách, thuận tiện chạy về văn phòng của mình xác nhận giúp một vị khách VIP, chính là thông tin nghề nghiệp về con lớn của một vị sắp cùng khách sạn tiến hành hợp tác ở nhiều hạng mục. Trên thực tế, Nam Đại đêm nay cũng có tổ chức tiệc tối, cũng may cô đã được nghỉ, tạm thời mọi chuyện sẽ không do cô phụ trách.
Chỗ cô đang làm là tầng 4 cách ký túc xá khá xa, Quân Mạc cởi giày cao gót lảo đảo đi tới đi lui, trong lòng có chút phẫn hận.
Khách sạn Nam Đại không phải là khách sạn xa hoa nhất ở thành phố H, nhưng lại là khách sạn mà mọi người đều muốn tới. Khách du lịch ở thành H đặc biệt nhiều, vì thế rất ít có chuyện phân chia thành mùa du lịch, quanh năm đều trong tình trạng chật ních khách, cho dù cầm cả nắm tiền đến cũng không phải là sẽ thuê phòng ở đây được một đêm. Kiểu kiến trúc biệt thự sân vườn xây dựng bên một hồ nước nhỏ, nhất là mấy gian phòng Lakeview, mỗi buổi sáng mở cửa sân thượng, bước lên sàn gỗ ở bến tàu nhỏ, trên mặt nước sương mù lãng đãng, giữa núi rừng xanh ngắt, ướŧ áŧ. Đó là nơi cô thích trong suốt bốn năm làm việc ở đây.
Vì vậy thuận lý thành chương [rõ ràng rành mạch], cô đem mấy gian phòng Lakeview này giới thiệu cho rất nhiều bạn bè làm phòng tân hôn nhưng chính bản thân mình thì chưa từng ở qua một lần.
Kỳ thật Quân Mạc có quyền lợi này, chỉ cần đến lần cô trực, theo lý, với trách nhiệm quản lý của mình, cô có thể lựa chọn một gian phòng, cũng có khi cô chọn bàn hay là một gian phòng bình thường. Cô luôn cố chấp tự nhủ với bản thân mình rằng những ảo tưởng đó vẫn là không cần quá gần gũi làm gì. Có một ngày, cuộc sống ngay cả chờ mong cũng chưa từng, mới thật sự là tẻ nhạt, vô vị.
Một loạt công việc kiểm tra cũng đã hoàn thành, cũng đã gần 11h30, Quân Mạc mới về phòng mình, chưa kịp ngồi xuống, đã có tiếng điện thoại.
“Thật xin lỗi, quản lý Lí, có một vị khách nói giường và gối ở phòng bà ấy có mùi khó chịu, chúng tôi đã thay đến bốn bộ rồi nhưng bà ấy vẫn chưa hài lòng và đang cáu giận”.
“Khách nào vậy?” Quân Mạc bất ngờ, lý do trách cứ như vậy cô mới nghe thấy lần đầu tiên.
“Là khách VIP Thụy Minh.”
Đầu Quân Mạc chợt lóe lên, Thụy Minh là khách hàng chính. Ở hội nghị sáng hôm nay, tổng giám đốc còn đặc biệt nhấn mạnh tập đoàn Thụy Minh cùng khách sạn hợp tác, yêu cầu phải “Tận dụng thời cơ”. Lại cường điệu thêm vào mấy dấu chấm than, người tham dự hội nghị đều ngầm hiểu. Mỗi ngày tin tức đều cuồn cuộn truyền từ trụ sở chính của Tập đoàn Thụy Minh ở thành H, nếu Nam Đại trở thành đối tác lâu dài với Thụy Minh sẽ không nghi ngờ gì là nhất hệ trọng yếu nhân mạch.
“Cô đi chuẩn bị một phòng khác, thay toàn bộ gối và ga trải giường mới, đổi cho tiểu thư đây”. Quân Mạc vừa gọi điện thoại vừa mặc đồng phục mặc ngoài của khách sạn đi ra ngoài.
Lúc đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy cô gái cao gầy đang đứng trước giường, lanh lùng đánh giá nhân viên phục vụ đang đổibao gối và ga trải giường mới, mà trên mặt đất đã có một đống đồ cũ. Nhân viên phục vụ nhìn thấy Quân Mạc thở phào nhẹ nhõm chào: “Lí quản lý”.
“Tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Là do chúng tôi sơ suất làm cô đến bây giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi.” Quân Mạc mỉm cười chống lại khuôn mặt đang tức giận, hình như vừa tham gia vũ hội, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, lộ ra kiểu cách Âu Mĩ cùng đường nét phong tình, chợt sửng sốt, khuôn mặt quen thuộc này, hình như là người mẫu nổi tiếng mà mình thấy trong quyển tạp chí vừa mua.
“Cô là quản lý sao?” Liêu Khuynh Nhã thuận tay lấy ra cái chăn đơn, “Cô nhìn rồi ngửi thử xem, cuối cùng là có mùi hay không?”
Quân Mạc cầm lấy, cúi đầu ngửi một chút, khẽ nhíu mày:”Tiểu thư, là do phòng giặt sơ ý, mấy ngày nay thời tiết ẩm ướt, khả năng sau khi giặt tẩy không hong khô kỹ. Tôi đã mạn phép chuyển cô đến một gian phòng khác ở trung tâm, vỏ và ruột chăn đều thay mới, cô cùng tôi cùng nhau đi qua kiểm tra trước một chút, như vậy có được không?”
Liêu Khuynh Nhã lạnh lùng liếc Quân Mạc một cái, gật gật đầu, Quân Mạc phân phó nhân viên phục vụ phòng đứng một bên thu thập hành lý rồi mới chậm rãi dẫn nàng rời phòng.
Quân Mạc tự mình thay cô mở cửa, nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tới một bộ chăn ga gối mới, cô ấy nhìn Quân Mạc cũng nhân viên thay đồ cho tốt rồi mới cúi xuống một góc kiểm tra, sắc mặt thoáng dịu đi, lúc này mới nói:”Được rồi.”
Quân Mạc cầm cốc sữa ấm từ người phục vụ phòng, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, thấp giọng áy náy nói:”Thật sự xin lỗi, Liêu tiểu thư, ngày mai chúng tôi sẽ tặng cô một phiếu VIP để bồi thường, tuy rằng đêm nay làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nhưng mong rằng cô vẫn có thời gian vui vẻ ở đây”.
Quân Mạc đóng cửa lại, thở dài nhẹ nhóm, Tiểu Lương ở bên cạnh uể oải hỏi:”Quản lí Lý, chuyện lần này rất nghiêm trọng phải không?”
Quân Mạc vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói:”Không cần lo lắng, chuyện này chị sẽ không báo lên, lần này gặp phải vị khách khó tính. Ga giường của chúng ta đều hấp nóng để tiêu độc, làm sao còn có mùi lạ được nữa chứ?”
Khách sạn cùng Thụy Minh vừa mới bắt đầu hợp tác, cô thật sự không dám đắc tội với khách quý do tổng giám đốc Thụy Minh đăng ký giúp, cho dù là uốn cong thành thẳng cũng đành phải vậy!”
Nhưng khi trở lại phòng mình, rốt cục cô vẫn cảm thấy kiệt sức, làm ngành khách sạn du lịch miễn cưỡng cười vui là không thể tránh được, trong lòng cũng khó tránh khỏi chán ngán. Làm việc rồi, mới hiểu được hai ngày nghỉ có ý nghĩa lớn nhường nào, bây giờ gánh trách nhiệm, làm một thành phần trí thức cao cấp, vừa lòng với tiền lương, nhưng cũng như uống nước, nóng lạnh tự biết.
Vì vậy, sáng ngày thứ hai lại suýt nữa bị muộn, Quân Mạc gần như phải kéo lê đôi giày cao gót đen, lảo đảo ngồi vào chỗ trống bên cạnh Ân Bình. Qua vài năm quen biết, Quân Mạc không cần quay đầu cũng biết Ân Bình đang cao thấp bất mãn đánh giá cô. Cô kiểm tra lại mình một lần, xác nhận tóc vẫn búi sau đầu, quần áo thỏa đáng rồi mới quay đầu nhìn Ân Bình.
“Tối qua lại gặp phiền toái.” Quân Mạc dùng khẩu hình nói xong, khóe mắt liếc xuống nhìn Từ tổng đang nước miếng bay tứ tung.
“Quản lý Lí, chiều nay khách VIP đến, cô cùng quản lý Hứa đi tiếp đãi, giám đốc kinh doanh của Thụy Minh có thể còn muốn cùng hai người thảo luận về hội nghị tuyên bố ra mắt sản phẩm mới.”
Quân Mạc vội vàng gật đầu, ghi lại xuống dưới, sau đó lại vụиɠ ŧяộʍ ngáp một cái. Ân Bình hung hăng bấm nàng một cái, Quân Mạc muốn cười, lại không dám, chỉ đến khi họp xong, liền chầm chậm thu dọn tài liệu, sau đó đợi đến khi phòng họp yên lăng, mới miễn cưỡng mở miệng: “Chuyện gì vậy?”
Ân Bình không nhịn được gạn hỏi:” Không phải là vừa nghỉ đông xong sao! Nhìn bà hôm nay, mắt sưng hết cả lên… cũng không thèm trang điểm nữa!”
Quân Mạc liên tục xin tha:” Tôi sai rồi mà. Nhưng đêm qua đến muộn rồi còn bị kêu ca.” Cô dừng một chút, vừa cười vừa nói:”Tôi muốn mua một cái túi đang có khuyến mại giảm giá. Nhưng tháng này có thể lấy được tiền thưởng hay không còn khó, bà nói xem có phải tôi đắc tội cơm áo cha mẹ rồi không?”
Nàng đem chuyện hôm qua ra kể lại cho Ân Bình nghe, chỉ thấy Ân Bình, hai mắt sáng rực, dường như tâm tình buôn dưa lê, bán dưa chuột cũng lên không ít… người mẫu xinh đẹp vào ở, nhưng trên danh nghĩa là tổng giám đốc trẻ tuổi đăng ký:” Không nghe nói tổng giám đốc Thụy Minh có bạn gái hay chuyện xấu gì, bà nói xem… Chúng ta đem tin tức này bán cho tạp chí giải trí… Liệu có đủ cho bà mua cái túi kia không?”
Quân Mạc nghiêm mặt:”Này, bà chú ý đến đạo đức nghề nghiệp hộ tôi đi!” Chợt nghĩ nghĩ:” Tôi thích tài nguyên dùng chung, không bằng chúng ta online, post một bài.” Sau đó rốt cuộc, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
Nói đùa thì vẫn nói, nhưng công việc thì vẫn phải chăm chỉ mà hoàn thành. Cô ngồi chỉnh lý lại tài liệu về Thụy Minh, là thông tin truyền thông việc Long lão đầu trong quý một sắp bắt đầu mở rộng sản phẩm mới, Nam Đại đã cùng Thụy Minh bàn bạc bước đầu, muốn tiếp nhận toàn bộ việc giới thiệu sản phẩm mới, một loạt các hoạt động tiếp đón khách hàng, cũng có nghĩa Thụy Minh sắp trở thành khách hàng quan trọng nhất của khách sạn, Quân mạc nghỉ đông về, nhất thời có cảm giác bận đến sứt đầu mẻ trán.
Điện thoại chợt vang, Quân Mạc vừa thấy là đường dây riêng của Từ tổng, không dám chậm trễ:”Alo, Từ tổng ạ!”
“Như vậy ạ, vâng, tôi đi chuẩn bị ngay đây.” Gác điện thoại, Quân Mạc lập tức gọi cho quản lý Hồ phụ trách phòng:”Quản lý Hồ, khu phòng A của chúng ta còn mấy phòng Suite? Trợ lý tổng giám đốc Thụy Minh vừa gọi điên thoại yêu cầu một phòng, ở thường xuyên, có quản gia phục vụ.”
“Ừm, cái gì?” Quân Mạc vội vàng ghi nhớ số phòng, “Tôi qua đó xem, ừ, là do lão tổng đặt trước. Buổi chiều có khả năng sẽ cùng bọn họ đi xem phòng.”
Bữa cơm trưa thật sự rất vô vị, mặc dù thích ăn cơm gà quay nhất nhưng Quân Mạc ăn vài miếng cuối cùng vẫn buồn bực mà gác đũa. Cô ao ước nhìn Ân Bình, người vẫn đang vui vẻngồi uống nước dừa, đáng thương thở dài: “Bà nói tôi quay trở về sao lại thành thế này, căng thẳng đến mức ăn cơm cũng không vô.”
Ân Bình cười, không để ý đến nàng:” Ít làm bộ làm tịch đi bà, bộ dạng tươi cười ngọt ngào của bà còn chưa đủ đối phó với khách hàng?” Lời này tuyệt đối đúng đi, Ân Bình gọi đó là kiểu cười “Vô hại”, trước đây với những khách khó tính, chỉ cần cô đi đến nơi tranh cãi, hướng kia vừa đứng, thành khẩn mỉm cười mà xin lỗi, gần như bách chiến bách thắng.
Quân Mạc rầu rĩ gẩy mấy hạt cơm, nói: “Lần này không giống.” Ân Bình rất ít khi thấy cô như vậy, bỏ đồ uống xuống, còn thực sự phân tích cho cô:” Bà cũng biết Từ tổng kia gian trá, giảo hoạt ra sao mà? Vì sao lại cho bà cùng quản lý Hứa đi? Đại mỹ nhân như vậy, bà cứ đứng đấy, không rên một tiếng cũng không quan hệ à.” Ân Bình buông ly nước trái cây trong tay, “Huống hồ, bà so với người ta còn có chút đầu óc… Có cái gì phải sợ chứ? Đến lúc đó đứng sau cô ta, đối với bà cũng có chuyện gì đâu.” Ân Bình bĩu môi, “Dù sao cô ta cũng thích khoe mẽ.”
Quân Mạc nhịn không được mỉm cười.
Làm trong ngành công nghiệp khách sạn này, đối với hình thức nhân viên yêu cầu rất cao, mà quan hệ xã hội lại cho phép càng nổi bật càng tốt, dung mạo, tài ăn nói, dáng người tuyệt đối được công nhậnlà hạng nhất. Quân Mạc gật gật đầu, mi gian vẫn mang chút hờn giận nói:” Lần này thật quá đáng, tôi mới nghỉ phép còn chưa chuẩn bị gì cả, sao lại để tôi đi chứ…”. Cô không đơn thuần sợ hãi sẽ có chỗ sai sót, khách hàng quan trọng như vậy cô cũng đã từng phụ trách, chỉ là lần này chuẩn bị vội vàng, Quân Mạc đến nay, “Bất đả vô chuẩn bị chi trượng” [Không chuẩn bị đã đánh], không thể nghĩ rằng không chắc chắn.
Đeo thêm mấy đồ trang sức trang nhã, phòng hành chính tổng hợp liền gọi thúc giục Quân Nhạc tới phòng họp tiếp khách, Quân Mạc vội vội vàng vàng xuống tầng một, Hứa Ưu đã chờ ở cửa, dung mạo tao nhã, khuôn mặt trang điểm không chê vào đâu được làm cho Quân Mạc cảm thấy an tâm. Cô hướng Hứa Ưu gật đầu chào rồi lẳng lặng đứng.
Từ tổng cùng một người còn trẻ từ phòng họp đi ra, Quân Mạc cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, cảm thán tổng giám đốc Thụy Minh trẻ tuổi, thậm chí có chút dương quang qua đầu, mái tóc ngắn chỉnh tề, trang phục giản dị. Anh vừa đi vừa hướng hi người bắt tay, thái độ thành khẩn, dành được hảo cảm từ người khác.
Từ tổng một bên giới thiệu:” Đây là giám đốc Marketing của Thiệu Minh, Mã Sơ Cảnh. Ha ha, đây là Hứa quản lý phòng quan hệ xã hội (PR?) và quản lý Lí khu sảnh.” Quân Mạc không lên tiếng nhìn Hứa Ưumuôn vẻ vươn tay đi, trong lòng cười nhạo chính mình: “Thật là nghi thần nghi quỷ, người ta là tổng giám đốc Thụy Minh sao có thể rảnh rỗi đi xem xét hội trường cùng thiết bị…” Như vậy vừa nghĩ, cũng không khẩn trương, thoải mái vươn tay, nói: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Mã Sơ Cảnh nhìn hai vị quản lý cao cấp, nhất thời mở rộng tầm mắt, huống chi vừa rồi dọc dường đến đây, mấy nhân viên bán hàng cũng đềutrang điểm tinh tế, dáng người cao gầy. Anh vừa định nói, di động liền vang: “A, vâng, tôi nói với họ ngay đây.”
Anh xoay người hỏi Từ tổng: “Là thế này, thư ký Trần đang ở phòng tiệc ăn, Hàn tổng đã đặt phòng ở đây, cô ấy muốn xem trước một chút, không biết có người nào ở khách sạn dẫn cô ấy đi xem một chút? Anh ấy sẽ ra đây ngay.”
Từ tổng nói: “Quản lí Lý, chuyện đặt phòng sáng nay tôi đã cho cô xác nhận qua, cô nhanh lên trước tầng bốn chờ, khách hàng có ý kiến gì liền lập tức cho người đi làm.”
Quân Mạc thở dài, mỉm cười: “Tôi đi ngay.”
Cô đi rất nhanh, gió lạnh thổi đến đỏ ửng cả khuôn mặt, đến đại sảnh củatòa nhà số bốn vội vàng nhìn vào cột đồng sáng như gương sửa lại tóc mai qua. Vừa mới quay lại liền thấy một người đàn ông mặc âu phục đen bước đến. Quân Mạc liếc mắt một cái, ngoài cửa xe Bentley đen vừa dừng, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, lại nhìn nhìn chung quanh, cũng không gặp thư ký Mã Sơ Cảnh nói tới, lúc này mới nhận được điện thoại, Từ tổng gọi tới, thoáng giải thích một chút, người đến cư nhiên là Hàn tổng, nàng thật muốn chết luôn, vội vàng chào hỏi: “Hàn tổng phải không ạ? Xin chào.”
Nam tử cao lớn trẻ tuổi trước mặt nhìn có vài phần quen mắt, sửng sốt vài giây, mới vừa rồi theo kho tư liệu trí nhớ khổng lồ của mình, cô mới gặp người đàn ông này ở tiệm cà phê gần nhà. Trong nháy mắt, kinh ngạc qua đi, nhớ tới hôm trước cũng là kinh ngạc do phong thái hoàn mĩ của người này, vốn dĩ đây quả thật là một nhân vật tài ba, cảm khái trong chớp mắt, thần sắc lập tức tự nhiên trở lại, vươn tay muốn tự giới thiệu, nhưng đối phương chẳng hề có phản ứng gì, Quân Mạc chỉ mỉm cười, thái độ kiêu căng của hắn, làm nhân viên trong khách sạn nàng đã sớm hiểu điều này là hoàn toàn bình thường.
Nàng lập lại một lần nữa: “Thật vui vẻ được phục vụ ngài!”, sau đó lặng lặng nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt trầm tĩnh mà nội liễm, phù hợp với khí chất của hắn. Nhưng thật ra thần sắc có chút mệt mỏi, con ngươi thẳng tắp nhìn qua, tựa hồ còn chút đăm chiêu.
Hàn Tự Dương phút chốc không hề phản ứng, kỳ thật lại nhớ tới nụ cười ấm áp buổi chiều mới vào đông kia, hắn liếc một cái là nhận ra nàng, cô bé bồi bàn ở tiệm cà phê ngày đó, bưng Lam Sơn lên cho mình, hóa ra lại là quản lý khách sạn. Nàng vừa cười với mình, ngọt ngào mà tinh thuần, nhưng hiu quanh/ cô đơn, phảng phất như đóa tường vi, nở bung diễm mỹ, kỳ thực từ lâu gió thu tiêu điều.
Hắn mỉm cười, cùng Quân Mạc bắt tay, ngón tay hắn thon dài hữu lực, ấm áp và khô ráo, Quân Mạc hơi cúi đầu, móng tay hắn vuông vức mà sạch sẽ.
Trong mấy người bán hàng phía sau có tiếng kinh hô, Quân mạc dẫn đường phía trước, hung hăng trừng mắt nhìn các nàng vài lần, ám chỉ các nàng thời điểm quan trọng không cần háo sắc như vậy, một bên giới thiệu khách sạn: “Chúng tôi có hai phòng suite phù hợp với yêu cầu của ngài, một là phòng tổng thống ở tầng 2, một là phòng danh nhân ở tầng 3, ngài xem rồi quyết định.”
Hàn Tự Dương cùng nàng sóng vai đi tới, hơi nghiêng đầu, bên người một cô gái một thân đồng phục xanh đen, thanh âm ôn nhu, làm người ta cảm thấy như một cơn gió xuân (nguyên văn là “mộc xuân phong”: cây trong gió xuân). Anh thậm chí còn không thể nói rõ hiểu biết cô, cô của ngày đó cũng không thật thích cười, ngẫu nhiên theo thói quen miệng sẽ cười nhẹ, chung quy vẫn làm người ta cảm thấy có tâm sự. Sự chuyên nghiệp bảo vệ cô rất tốt, mọi người không thể nhìn ra một phần manh mối.
“Hàn tiên sinh… Hàn tiên sinh…”, Quân mạc chần chừ gọi, “Tới nơi rồi.” Cô âm thầm thông cảm cho nhân viên phục vụ Hàn tổng giám đốc sau này, người lãnh khốc như vậy khó có thể gần gũi, hẳn là không dễ phục vụ… Nhưng thôi xốc lại tinh thần đã, trước mắt người xui xẻo, nên đồng tình chính là mình này.
“Được.” Hàn Tự Dương bình tĩnh lấy lại tinh thần, nhấc chân sải bước vào phòng.
Hàn Tự Dương tùy ý nhìn phòng khách, thư phòng, ban công, phòng ngủ cùng phòng tắm, không nói câu nào. Quân Mạc đành phải nói: “Hàn tổng, trên lầu còn một phòng danh nhân, ngài có muốn đi xem tiếp không?”
“Được, làm phiền cô.” Hàn Tự Dương gật đầu quay ra phía cô nói.
Quân Mạc lại dẫn hắn lên lầu nhìn một phòng khác. Đây là gian phòng cá nhân Quân Mạc rất thích phong cách, sắc điệu chính trang nhã, đơn giản mà đàng hoàng, tuy rằng so với đẳng cấp cao có vẻ quá đơn giản và nhỏ bé, lại càng thanh thoát mà thực dụng. Hàn Tự Dương đứng ngoài ban công, trước mặt là hồ nước tràn đầy, không khí lạnh băng và ẩm ướt. Quân mạc đứng đằng sau hắn, chỉ thấy bóng dáng cao lớn đĩnh nhiên của hắn, trong lòng mơ hồ nhớ rõ, trước đây chẳng bao lâu, mình dựa vào một người, cũng có bờ vai rộng lớn như vậy.
“Lý quản lý, cô thích phòng như thế nào?” Hàn Tự Dương lơ đãng hơi, chân mày hơi giương.
Quân Mạc lấy lại bình tĩnh: “Nếu là tôi chọn, đương nhiên thích phòng này.”
Chỉ là khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh, cô nghĩ, một nam nhân độc thân, lại làm ngành sản xuất khoa học kỹ thuật điện tử, tự nhiên thích phong cách đơn giản hơn một chút.
“Vậy thì chọn phòng này đi.” Anh gật đầu, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Quân mạc thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Ngài còn gì không hài lòng không?”
Hàn Tự Dương ngồi xuống sô pha, nhẹ xoa mi, nhịn xuống cảm giác hoa mắt, choáng váng nhẹ sau khi uống rượu: “Tôi dùng phòng này ngay bây giờ.” Vốn là thư ký Trần đến xem phòng, hắn tự nhiên lại cảm thấy có chút không thoải mái, dứt khoát muốn một gian phòng nghỉ ngơi. Quân Mạc sửng sốt, gật đầu: “Được, ngài nghỉ ngơi đi, một lát nữa, khi chúng ta đi ra sân khấunhân viên phục vụ phòng sẽ mang đồ dùng lại đây.”
Hàn Tự Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn, bóng dáng mảnh khảnh kia dường như đã biến mất ngoài cửa. Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, cảm giác thật kỳ diệu.
Cà phê latte
Cà phê Latte (tiếng Ý: caffè latte) là kiểu cà phê sữa của Ý, thường được uống trong bữa ăn sáng. Người Ý uống cà phê latte trong một cốc to, có khi đựng trong bát. Một cốc latte bao gồm 2 phần: espresso (khoảng 50 ml) và sữa nóng. Bọt sữa hiếm khi được sử dụng.