Chương 59: Kiếp Trước Thương Lăng

Ở trên tiên giới, Tư Mệnh có 02 người bạn thân thiết là Vọng Thư và Cửu Thiên Huyền Nữ.

Bàn tay ngọc ngà của Vọng Thư phất lên, một vùng ánh trăng hiện lên, một tấm thiệp vàng liền xuất hiện ở trên bàn tay nàng.

“Ừ, hôm nay ta mang thiệp mời cho ngươi.”

Ly Ca nhận thiệp mời, quay đầu nhìn Vọng Thư liếc mắt một cái, chỉ thấy Vọng Thư đang bình tĩnh bỗng khuôn mặt có một tầng phiếm hồng, đồng thời đôi mắt sáng choang, tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Mau xem mau xem, tin tức lớn ở thiên đình! Oa oa, thực sự là vừa nghĩ tới tim ta liền đập bùm bùm, muốn dừng cũng không được.” Vọng Thư vẻ mặt hưng phấn thúc giục nói.

Ly Ca mở thiệp mời ra, liếc nhanh một cái, sau đó nhanh chóng khép lại. “Thương Lăng Chiến Thần!” Ly Ca kinh hô.

“Đúng đúng đúng, chính là người đẹp đến phát rồ, lạnh lùng đến long trời lở đất, thịnh hành trong hàng ngàn hàng vạn tiên nữ, khiến người ta hồn điên mộng loạn_Thương Lăng thượng thần!” Vọng Thư hưng phấn không thôi.

Cửu Thiên Huyền Nữ đối mặt với hai kẻ này, mặt đen như than. Nàng chống hai tay trên án thư của Tư Mệnh, dùng sức vỗ một cái, dọa hai người kia nhảy dựng.

“Ta sửa lại một chút, Thương Lăng thượng thần là một vị thần tinh thông pháp thuật, kiêu dũng thiện chiến, bày mưu lập kế, chiến công hiển hách. Tên của ngài đủ để cho yêu ma nghe được là sợ mất mật, đây mới là trọng điểm.” Cửu Thiên Huyền Nữ nghiêm trang, ít khi đùa giỡn, cực kỳ nghiêm túc nói.

Vọng Thư bị cái điệu bộ này của nàng ấy hù đến ngu người một chút, liền nhanh nhẹn gật đầu.

“Đúng đúng đúng đúng, Thương Lăng thượng thần rất lợi hại, là Thần thủ hộ của tiên giới chúng ta.” Vọng Thư nói xong, lại bày ra vẻ mặt mê troai.

Cửu Thiên Huyền Nữ bại trận tại chỗ, đang muốn tiếp tục thông não cho nàng. Ly Ca thấy tình huống không ổn, vội đứng ra ngăn cản.

“Chúng ta cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.”

Ly Ca thấy hai người đều yên tĩnh mới thở phào một cái, sờ sờ thiệp mời trên tay, lộ ra một nụ cười rực rỡ. Thương Lăng thượng thần trấn thủ U Hư Giới mấy nghìn năm, ngăn toàn bộ lũ Yêu giới như hổ rình mồi, tham lam vô độ ở bên ngoài U Hư Giới. Uy danh của Thương Lăng thượng thần, đừng nói toàn bộ tiên giới, kể cả yêu giới cũng không kẻ nào không biết, không người nào không hay.

Ly Ca tất nhiên cũng từng nghe qua về vị Thương Lăng thượng thần này. Đối với loại nhân vật anh hùng hào quang vạn trượng này, nàng ôm thái độ mười phần sùng kính. Không có ngài ấy, rất có thể Tiên giới và Yêu giới sẽ lâm vào chiến tranh, nàng cũng không có ngàn năm an bình gần đây. Thương Lăng thượng thần khó có dịp từ U Hư Giới về tiên giới, Thiên Đế vì khao thưởng ngài, tổ chức tiệc đón tiếp, mời tiên nhân có danh vọng địa vị trong tiên giới tới dự tiệc.

Nghe nói yến hội quy mô rất lớn, mười phần long trọng, biểu thị rõ ràng địa vị của Thương Lăng thượng thần ở tiên giới, cũng biểu hiện sự nể trọng của Thiên Đế đối với ngài.

Ly Ca lúc này nhận được thiệp mời chính là thiệp mời dự phong yến. Đương nhiên, nàng thuộc về loại tiên nhân có chức vị, người mang chức Tư Mệnh, danh vọng cái gì, nàng còn la liếʍ không được tới vòng gửi xe. Điểm này Ly Ca vẫn tự hiểu được.

Mặc dù an bài cho nàng tại vị trí rất hẻo lánh, nhưng có thể chiêm ngưỡng một chút Thương Lăng thượng thần phong hoa tuyệt đại, cho thời gian êm ả ở tiên giới của nàng thêm một chút màu sắc, nàng cũng rất thỏa mãn.

Trên thực tế, Ly Ca chả có gì không vừa lòng. So với kiếp trước, nàng không cần liều sống liều chết tăng ca, còn có Vọng Thư cùng Cửu Thiên hai người thường tìm đến làm bạn với nàng, thời gian trôi qua yên ổn lại thư thái, nàng cực kì thỏa mãn.

Nàng chẳng có chút tiền đồ nào như thế. Ly Ca tâm tư bình thản, Vọng Thư lại không bình tĩnh. Vẻ mặt đầy cảnh xuân, nụ cười rực rỡ, sắp chói mù mắt chó hợp kim titan 24k của Giản Chỉ Hề mất tiêu rồi.

“Tư Mệnh, ngươi biết không, ta thích Thương Lăng thượng thần đã lâu. Hai ngàn năm trước, ở chỗ Vương mẫu gặp qua người một lần, chỉ là một lần, liền khiến ta hồn điên mộng đảo, trọn đời không quên.”

Vọng Thư vừa nói vừa mỉm cười, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời, rõ ràng là dáng vẻ thiếu nữ hồi xuân.

Ly Ca thấy nổi da gà cả người.

“Lời này của ngươi, đều áp dụng trên người tất cả tiên nữ ở trên tiên giới.” Cửu Thiên Huyền Nữ mặt đơ tạt cho Vọng Thư một chậu nước lạnh.

“Vậy cho nên tình địch của ta rất nhiều, ta nhất định phải làm sao cho xuất chúng nhất! Ta nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, theo đuổi nam thần tới cùng!” Vọng Thư vẻ mặt kiên định.

Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Ly Ca đối mặt liếc mắt, trong ánh mắt hai người đều khinh bỉ như nhau.

“Cửu Thiên, không phải bình thường ngươi hay đi U Hư Giới sao? Không phải có thể thường xuyên nhìn thấy Thương Lăng thượng thần sao? Ngươi mau cho ta ý kiến đi!”

Vọng Thư xoay người một cái, ôm lấy cánh tay Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Ta đi đánh giặc, không phải đi theo đuổi nam thần, hay là ta dạy cho ngươi đánh nhau? Ngươi cũng có thể thường xuyên nhìn thấy ngài.” Cửu Thiên Huyền Nữ đen mặt.

Vọng Thư giật mình một cái, bỏ qua Cửu Thiên Huyền Nữ, quay đầu ôm lấy Ly Ca.

“Tư Mệnh, ngươi quỷ kế đa đoan, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?”

Ly Ca sững sờ, cười ngu.

“Cái câu quỷ kế đa đoan, là dùng trên người ta sao?”

“Dù sao ta cũng mặc kệ, ngươi phải giúp ta.”

Ly Ca cân nhắc một chút, sống lâu như thế mà yêu đương cũng chưa từng nói tới, so với Vọng Thư nàng còn non tay hơn, giúp thế méo nào được.

“Tư Mệnh, ngươi không giúp ta, có phải vì ngươi cũng thích Thương Lăng thượng thần, ngươi cũng là tình địch của ta?” Vọng Thư híp mắt quan sát Ly Ca

Ly Ca trừng lớn hai mắt, lắc đầu như trống bỏi.

“Dĩ nhiên không phải “

“Nói vậy chính là ngươi sẽ giúp ta?”

“...”

“Có thể hay không?”

“Sẽ!”

“Có biện pháp nào không?”

“Có!”

Vọng Thư nghe vậy híp mắt, tươi cười rạng rỡ.

Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bật cười trên nỗi đau của người khác.

Chỉ có mình Ly Ca ủ rũ.

Nếu như nàng biết chuyện phát sinh phía sau, coi như bị Vọng Thư đánh chết, nàng cũng không tự cho là thông minh đưa ra “thấp kiến”.

Một tháng sau, Cực Lạc Thiên.

Tiếng nhạc phiêu du nơi chân trời, từng đám tường vân lơ lửng, bầu không khí một mực hài hòa vui mừng.

Vọng Thư lôi kéo Ly Ca bay về phía sảnh yến hội ở Cực Lạc Thiên, dọc theo đường đi nhìn thấy mặt những tiên nữ kia đều hồng ngất, thẹn thùng trêu người.

“Tư Mệnh, biện pháp ngươi nói có thật sự ổn không, ta thật khẩn trương, thật sợ hãi.”

Vọng Thư sắc mặt khẩn trương kéo tay áo Ly Ca.

“Sợ thì bỏ đi, hai ta thành thành thật thật đi dự yến hội thôi.” Ly Ca đối với chuyện này cầu còn không được.

Ai ngờ sắc mặt Vọng Thư tàn nhẫn trầm xuống: “Lâm trận lùi bước, không phải tác phong của ta, theo kế hoạch hành sự!”

Ly Ca thở dài một hơi, kiên trì đuổi theo Vọng Thư.

Hai người lén lút đi tới vườn hoa phía sau yến hội ở Cực Lạc Thiên.

Tất cả mọi người đang ở trên yến hội đợi mở tiệc, vì vậy phía sau trong vườn hoa mười phần an tĩnh, chỉ có hai người.

“Ta thật khẩn trương, thật khẩn trương, thật khẩn trương.”

“Chớ khẩn trương, chúng ta luyện lại một lần nữa.” Ly Ca trấn an Vọng Thư.

“Làm thế nào bây giờ ta, ta run quá quên mất rồi.”

“Vậy ta làm mẫu lại một lần, ngươi từ bên kia đi qua.”

Vọng Thư gật đầu, nàng bắt chước dáng vẻ Thương Lăng thượng thần từ hành lang đi tới.

Đột nhiên, Ly Ca đứng trong vườn hoa quay đầu một cái, bắt lấy tay Vọng Thư, đẩy nàng lui về phía sau, cả người dựa trên tường, nhắm thẳng vào mặt nàng.

“Thương Lăng thượng thần, ta là Vọng Thư, ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, có ý muốn kết giao một chút hay không.”

Vọng Thư nhìn khuôn mặt Giản Chỉ Hề dựa gần trong gang tấc, cảm nhận được hô hấp nóng hổi của nàng, bỗng nhiên trong lòng có nai con chạy loạn.

“Không động tâm sao?”

“Có!”

Tư thế kabe-don mạnh mẽ, cộng thêm dáng vẻ siêu đáng yêu, còn to gan lớn mật không giống người thường, phương thức bày tỏ của tổng tài bá đạo, phối hợp với động tác thân mật, nếu không động tâm cũng khó!

Đây chính biện pháp Ly Ca đặc biệt thiết kế cho Vọng Thư.

Đây là do nàng vơ vét cả đêm, tổng kết từ toàn bộ tình tiết tiểu thuyết nữ truy nam trong đầu mình.

Kinh nghiệm tổng kết, chắc là sẽ không sai.

Thương Lăng thượng thần là loại nam nhân cao cao tại thượng, mọi nữ nhân ở trước mặt ngài tựa như con cừu nhỏ, bỗng nhiên ngày nào đυ.ng phải một sói xám không giống người thường, đỡ không nổi là cái chắc.

Xem như không lập tức rơi vào tay giặc, tốt xấu gì cũng gây được sự chú ý, được người ta biết tên. Một khi có bắt đầu, phía sau ắt có biện pháp hành động. Nếu bị bao phủ trong hàng ngàn hàng vạn tiên nữ, ngay cả nhìn cũng không tới, thì nói gì tới chuyện theo đuổi nam thần?

“Nhớ chưa?”

“Chưa!”

Vọng Thư xấu hổ, cảm giác muốn trực tiếp đập đầu vô tường cho rồi.

“Vậy ngươi lui ra phía sau, ta biểu diễn cho ngươi một lần cuối cùng, là cuối cùng đó.”

“Được, được” Vọng Thư gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi sự ôm ấp của Ly Ca về phía sau.

Ly Ca hít sâu một hơi, nàng nói: “Cái này có gì khó, ta nhắm mắt lại cũng có thể làm được.”

Ly Ca để bày tỏ sự khinh bỉ Vọng Thư tha thiết, đầu cũng không thèm quay, trực tiếp tự tay bắt lại cổ tay Vọng Thư phía sau, dùng sức kéo, nhanh chóng xoay người.

Động tác này nàng làm mẫu vô số lần, mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, có thể nói là hoàn mỹ.

“Thương Lăng thượng thần, ta là Vọng Thư, ta ngưỡng mộ người thật lâu...”

Lời Ly Ca còn chưa nói hết, vừa mới lôi kéo người sau lưng ấn lên tường thì cái đầu nàng cũng đυ.ng vào một l*иg ngực rắn chắc. Đυ.ng khiến đầu Ly Ca sao bay phấp phới. Nàng khϊếp sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trước mắt không phải Vọng Thư xấu hổ đến đỏ mặt, mà là một bộ cẩm y thêu mây tinh xảo. Trong tầm mắt nàng thấy được, là trước ngực một nam tử. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy được một cái cằm trơn bóng, còn có một đôi mắt tăm tối đang cau mày nhìn mình.

Ly Ca vô thức lui lại một bước. Vừa lui một bước, nàng mới phát hiện người nàng vừa mới bắt không phải Vọng Thư, mà là một tên nam nhân! Bởi vậy mới nói, làm sao lúc vừa mới bắt được cổ tay bỗng nhiên thấy to hơn nhiều như vậy! Bởi vậy mới nói, sao mà lúc vừa mới dùng sức thân hình người kia lại có chút lảo đảo! Bởi vậy mới nói, làm sao lúc vừa mới kéo người phải dùng lực nhiều hơn một chút! Nàng vì một lần cuối cùng làm mẫu động tác này cho hoàn mỹ, hoàn toàn không hề quan tâm những chi tiết này, bây giờ nhớ tới, mới biết mình bắt lầm người!

Ly Ca cực kì nhục, nàng chưa từng mất mặt như vậy. Thế nhưng, dáng dấp người nam nhân này thật sự đẹp, như là sao mới mọc nơi chân trời, thắp sáng toàn bộ hoa viên.

Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, như là bạch ngọc hạng nhất. Đôi mắt sắc bén, như đá quý màu đen, thâm thúy mà tỏa sáng. Một đôi mày kiếm anh tuấn mạnh mẽ, đôi môi mỏng khẽ nhấp, một bộ ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong sáng lại có khí thế. Vóc người thon dài cao lớn lại không tục tằng, giống như thần long trong đêm, lãnh ngạo sạch sẽ lại có khí phách động lòng người, cô độc đứng một mình, vẻ kiêu ngạo tỏa ra từ cốt tủy. Mà trên cái trán trắng mịn của hắn dường như có một cái ấn ký hình ngọn lửa, khiến khuôn mặt hắn thoáng có vẻ đẹp hơn, dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Ly Ca thấy có chút sững sờ, nam nhân kia cũng nhìn nàng từ trên xuống dưới.