Mây kéo đến dày đặc trên bầu trời, từng đυ.n mây cuồn cuộn kéo đến tầng tầng lớp lớp che phủ cả khoảng trời rộng lớn. Lúc này chỉ mới qua tiết Xuân phân không lâu, khí trời vẫn còn khá lạnh. Trời đã gần tối, sắc trời u ám lại thêm khí tượng u ám nặng nề nhưng thủy chung như muốn mưa vẫn không mưa, như muốn đổ tuyết mà không đổ tuyết.
Lạnh như vậy thì biết đi đâu mà trú đây chứ? Một thầy toán số đeo bao bố sau lưng, tay cầm cây trúc treo mảnh vải trắng, đứng giữa hoang địa mưa tuyết mênh mông trù trừ do dự.
Lúc này, y thấy trong ánh trời chiều chuyển màu xám mênh mông có một đốm lửa màu vàng ấm áp. Dù cho đốm lửa ở rất xa, đã vậy còn rất yếu ớt, nhưng y trong lòng cũng thấy được một điểm ấm áp: À, dù sao cũng là kẻ lữ hành xuôi ngược...
Y nhắm theo hướng đốm lửa mà đi tới, đến một tòa phá miếu rách nát cổ xưa, ánh lửa càng mang thêm hơi ấm nồng đậm. Đột nhiên y đứng phắt lại, cảm giác thấy một làn sát khí không thể diễn tả được ẩn tàng trong đó. Y nhìn sắc trời, không khí đã có nhiều sợi tơ mưa rơi trên cổ. Y đưa tay ra, nhìn vào lòng bàn tay của mình, thần tình có vẻ trầm tư.
"Cần đến cuối cùng cũng không thoát được." Y nghĩ, giả sử có người ở nơi hoang địa này đốt lửa dẫn dụ y tiến vào trong tòa phá miếu thì cũng là mệnh vận định sẵn. Lúc này, cơn mưa giông hung hãn ập tới chụp lấy y.
Y lớn bước tiến vào phá miếu.
Trong phá miếu có mấy người hoặc nằm hoặc ngồi. Y vừa mới bước tới bậc thang trước miếu, cái chuông đồng treo trên thanh trúc treo chiêu bài coi bói nhẹ nhàng rung lên mấy tiếng, một người trung niên khí vũ hiên ngang đứng dậy hô: "Hà, có người đồng hương đến, cùng tới sưởi ấm đi..." Vừa bước lên y nhìn thấy người tới có mang thanh trúc treo vải coi bói thì ngẩn ra một chút rồi cười khà khà nói: "Nguyên lai là tiên sinh toán mệnh... Là Bố Y thần tướng... Ha ha, tiên sinh coi bói xin mời vào đây."
Thầy bói đi vào bên cửa, giũ bụi trên y phục cười nói: "Thật là ngại quá, đã làm phiền rồi."
Bên người trung niên có một vị phu nhân đang khép mắt không hề nói chuyện, bên thân nàng có một đứa bé đang mở mắt quan sát thầy bói, bên góc còn có một lão hán.
Người trung niên nói: "Nói vậy làm gì? Tòa miếu này không phải là nhà của bọn ta... Năm nay đạo tặc nổi lên khắp nơi, dân đói nổi dậy càng thêm nhiều, kết bạn càng là chuyện tốt."
Thầy bói cười cười, dựng cây trúc vào góc tường. Lúc này phụ nhân liếc mắt nhìn qua rồi lại cúi đầu xuống. Thầy bói nhìn sơ qua trong lòng thầm than: "Phụ nhân này thật xinh đẹp nhưng tiếc là không nhìn rõ mặt."
Người trung niên cười nói: "Đây là tiện nội". Phụ nhân không hề ngẩng đầu lên chỉ là vén tay áo lên, coi như hành lễ.
Người trung niên vỗ hài tử bên cạnh phụ nhân: "Đây là con ta, tên là Thạch Đầu Nhi." Sau đó chỉ lão hán nói: "Thái Bá, là trưởng bối của ta."
Lão nhân hốt hoảng nói: "Ta chỉ là nô tài, chủ nhân đãi ngộ tốt một chút mà thôi."
Thầy bói cười cười gỡ cái bao xuống, sắp xếp gọn gàng hết thảy. Người trung niên đang có hứng nói chuyện liền hỏi: "Ông một mình đi ra khỏi huyện Vân Dương sao?" Y ngước mắt nhìn thấy mấy chữ trên mảnh vải "Thần tướng Lý Bố Y" thì không nhìn mấy chữ phía dưới nữa mà cười nói: "Gần đây trên giang hồ xuất hiện một thần tướng chuyên coi bói, nghe nói linh ứng dị thường, giống như thần tiên chuyển thế, tài năng võ công đều bất phàm, cũng tên là Lý Bố Y, ha ha... Sau đó các nơi đều có vô số vị Bố Y Thần Tướng xuất hiện. Người người đều có tên gọi là Lý Bố Y, không biết ai mới là thật, rốt cuộc có người đó hay không..." Nam tử trung niên càng nói càng thoải mái, ôm bụng cười vang, thiếu phụ lấy tay cản y lại, trắng mắt liếc y một cái, biểu tình không vui tựa hồ như muốn đề tỉnh trượng phu đang xúc phạm đến người ta.
Trung niên nam tử cũng biết mình vô lễ liền ngừng lại, cười hỏi: "Tiên sinh tôn tính?"
Thầy bói cười cười: "Họ Lý." Sau đó y tìm một chỗ sạch sẽ không bụi bặm ngồi xuống, bỏ hành trang ra.
Nam nhân trung niên mặt mày hớn hở: "Thực sự họ Lý?" Y còn muốn cười, cũng nghĩ thê tử mình cười theo, ai ngờ thê tử không cười mà còn liếc mắt nhìn y, y vội ngưng lại nói: "Ta họ Hạng, tên là Hạng Tiếu Ảnh, rất thích cười, cả một đời không biết đã mấy lần từ trong cõi chết mà thoát được, cũng rất khoái hoạt, chỉ cần Tiểu Ý tốt với ta, một nhà ba người ở chung thì đã rất vui vẻ..." Nói đến đây y sợ thầy bói không biết liền bổ sung: "Tiểu Ý chính là tiện nội."
Thiếu phụ e thẹn liếc trượng phu một cái như trách y đa sự, cái gì cũng nói với người ngoài cả, hơn nữa còn thêm chút bất an. Thầy bói cười nói: "Hạng huynh vợ hiền con hiếu tất nhiên là hoan hỉ rồi."
Hạng Tiếu Ảnh cười tít mắt: "Đúng rồi". Dựa theo ánh sáng chiếu vào trên mặt thầy bói kỳ lạ nói: "Huynh đài niên kỷ không lớn sao lại đi lưu lạc giang hồ coi tướng? Huynh thực sự là họ Lý sao?"
Thầy bói mỉm cười: "Không những họ Lý mà xảo hợp có tên là Bố Y."
Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Ta biết, ta biết. Đây là chiêu bài chữ vàng của huynh đệ. Ta không nên hỏi, thực là đáng đánh, huynh biết đó, ta trời sinh mệnh phúc đều tốt, bằng vào khẩu khí mà qua lại giang hồ, không quá tin vào chuyện mệnh vận... Bất quá Lý huynh đến trú mưa ở đây trái lại giúp người nhiều chuyện như ta thoải mái hơn nhiều."
Tiểu hài tử đảo tròng mắt chạy tới trước mặt thầy bói hỏi: "Ông là ai? Sao lại mang chuông lắc trên bậc thang?" Mọi người đều cả cười.
Thầy bói Lý Bố Y cười, lấy tay vuốt má hài tử nói: "Ngươi tên gì?"
Tiểu hài đỏ mặt nhìn rất khả ái nói: "Vừa nói xong mà. Tên là Thạch Đầu Nhi." Lý Bố Y cười cười vỗ vào má nó, ánh mắt đột nhiên nhìn vào trên trán tiểu hài, trán nó bị lõm vào một lỗ lớn, còn có màu xanh đen. Y thấy thế trầm mặt xuống hỏi: "Cái này không phải là bị thương chứ?"
Thạch Đầu Nhi bĩu môi hất tay y ra nói: "Ta không hề nghịch ngợm, cũng không chạy chơi lung tung, ông nói Thạch Đầu bị thương thì mẹ không cho ta đi chơi đâu." Nó vừa nói vừa liếc nhìn mẫu thân, xem ra nó không hề sợ cha.
Lý Bố Y khẽ kêu "a" một tiếng, chính đang muốn nói chợt nghe thấy tiếng ngâm nga từ cột miếu phía sau lưng: "Lãnh chúc vô yên lục chá kiền, phương tâm do quyển khϊếp xuân hàn, nhất giam thư trát tàng hà sự, hội bị đông phong ám sách khán"
(Tạm dịch:
Nến lạnh khói tàn màu ảm đạm
Lòng xuân sao cứ lạnh căm căm?
Thư phòng cửa khép tình riêng giấu
Chỉ để gió đông mãi ngắm thầm)
Lý Bố Y nhìn về hướng tiếng ngâm phát ra, chỉ thấy một công tử mày kiếm mắt sao, mũi thẳng mi cao đang dựa bên cột trụ, dáng vẻ đầy thương cảm nhưng khí thế cũng rất cao ngạo quật cường. Lý Bố Y biết y ngâm là bài thơ Vị Triển Ba Tiêu của Tiễn Thụy Văn, từ "đông phong" là để chỉ chính bản thân y, tâm ý buồn bã rất rõ ràng. Bên thân công tử có một bé gái thắt tóc thành bốn bím nãy giờ cứ nhìn mình, ánh mắt giống như cá lội trong nước, rất là khả ái. Y nghe tiếng thiếu phụ mắng hài tử: "Tiểu Thạch Đầu, không có chút quy củ gì, không thèm quan tâm đến con nữa."
Tiểu hài vô cớ bị mắng, ủy khuất đến nỗi miệng méo xệch muốn khóc, Hạng Tiếu Ảnh cười ôm lấy nó nói: "Thôi nào, thôi nào, tiểu hài tử nói năng linh tinh, đừng có giận nữa."
Lý Bố Y cười hỏi: "Thì ra vị tướng công này cũng đi chung một đường với các vị sao?"
Hạng Tiếu Ảnh rất cao hứng nói: "Đúng vậy, hai ngày này đi cùng một đường. Bọn ta ngẫu nhiên gặp nhau trên sơn lộ, ngươi xem, y một người mang theo một bé gái, vợ chồng bọn ta một nhà cũng có một thằng nhóc, không đúng lúc kết bạn đồng hành sao? Đúng là trời xui đất khiến mà."
Lý Bố Y mỉm cười nhìn công tử: "Công tử sao không qua sưởi ấm? Phải chăng bọn người thô tục chúng ta làm công tử mất hứng?"
Công tử bình thản nói: "Dòng đời ô trọc biết đi đâu? Người thô tục trên đời đâu mà chẳng có? Ta cũng đã quen rồi, ngươi không cần phải lo lắng là chỗ này phiền nhiễu đến ta. Ta có võ công, cần lạnh thì lạnh, cần nóng thì nóng, không cần hơ lửa." Lời nói thập phần ngạo mạn.
Hạng Tiếu Ảnh trở con gà đang nướng cười nói: "Vị công tử này tên là Trạm Nhược Phi, võ công thật rất giỏi, đúng là tuổi trẻ tài cao. Ta hồi nhỏ cũng từng học võ nhưng không bằng y, cho nên vẫn phải ngồi bên lửa sưởi ấm."
Lý Bố Y cười nói: "Còn tiểu cô nương này thì sao? Là muội muội của Trạm công tử phải không? Trạm công tử nội lực cao không cần sưởi ấm, còn tiểu cô nương này có cần không?"
Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Ôi, ta quên mất." Hắn quay đầu nhìn bé gái vẫy tay: "Tiểu cô nương đến đây sưởi ấm đi." Thạch Đầu Nhi rất quen thuộc với tiểu nữ hài, muốn đi qua nắm tay nó kéo đến sưởi nhưng tiểu nữ hài cố chấp lắc đầu, sợ hãi nhìn về phía Trạm Nhược Phi.
Trạm Nhược Phi thần sắc lãnh đạm không nói câu nào.
Thiếu phụ Hạng phu nhân nhìn không vừa mắt lẩm bẩm: "Mình muốn chết cóng thì cũng không sao, nhưng làm cho tiểu hài tử liên lụy thì có phải là anh hùng hay không?"
Trạm Nhược Phi nghe thấy sắc mặt lộ vẻ thương tâm nhìn tiểu hài nói: "A Châu, tới đó đi." Tiểu cô nương tên A Châu vui mừng đi tới. Lý Bố Y có chút ngạc nhiên, y phát giác Trạm Nhược Phi trước giờ chưa nhìn Hạng phu nhân lần nào.
Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Chẳng qua A Châu không phải là muội muội của Trạm công tử."
Lý Bố Y lộ vẻ bất ngờ: "Ạ?.."
Hạng Tiếu Ảnh quả nhiên tự động nói ra: "Bọn ta nghe Trạm công tử nói tiểu cô nương này được công tử cứu trong một thôn trang bị cướp một tháng trước, nghe nói người trong thôn đều chết hết, vì một đại quan không biết tên họ từ triều đình phái đến, đối với nữ nhân trong phủ không hề cố kỵ, đến dân gian hoành hoành ngang ngược, gian da^ʍ phóng hỏa, quân quan biên phòng Giang Bân ở những nơi đại quan nhân này đi qua đều gϊếŧ sạch mọi người, cướp lấy vàng bạc, một mặt vơ vét cho mình, một mặt dùng để che giấu phong thanh tiết lộ ra bên ngoài, đối với triều đình có ảnh hưởng không tốt..."
Nói đến đây Hạng Tiếu Ảnh bắt đầu kích động vỗ bụng nói: "Ta nói bọn cẩu quan này có phần quá phận rồi..."
Hạng phu nhân nhẹ nhàng đặt tay lên vai trượng phu nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bọn ta có phải gặp thời loạn thế sao? Huynh nói những lời này, dù không nghĩ đến muội cũng phải nghĩ tới Thạch Đầu Nhi chứ..."
Hạng Tiếu Ảnh đối với lời nói của phu nhân trước nay chưa bao giờ không nghe, ánh mắt tuy còn căm phẫn nhưng cũng cười xin lỗi với nàng ta rồi chuyển sang đề tài khác
"Trạm công tử tốt bụng đi ngang qua cứu hài tử yếu ớt không nơi nương tựa này."
Lý Bố Y mỉm cười nói: "À... Rồi các vị xảo hợp gặp nhau..." Đột nhiên y cảm thấy một trận hàn ý sau lưng sắc bén như dao liền quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của tiểu nữ hài A Châu vừa quay đi chỗ khác.
Hạng Tiếu Ảnh cười ha hả nói: "Trạm công tử văn võ toàn tài... Lý huynh nếu như không ngại bọn ta liên lụy, không ấy mình kết bạn cùng đi, có thể bình an trên đường..." Y nói xong thì xoa xoa bụng.
Lý Bố Y ngẩn ra một thoáng rồi hỏi: "Xin thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi một câu: Hạng huynh cảm thấy bụng mình khó chịu phải không?"
Hạng Tiếu Ảnh ngẩn người, cười lớn nói: "À... Không phải! Lý huynh hiểu lầm rồi..." Nói đến bụng, y lại bắt đầu trường thiên đại luận: "Nhớ tới năm đó, không sợ Lý huynh chê cười, ta từng múa đao động thương, cảm thấy cơ thịt căng ra, bụng cũng lớn ra. Mấy năm nay may có Tiểu Ý.... Càng vui vẻ thì lại càng phát phì, thực sự là..." Nói xong lại xoa bụng.
Lý Bố Y cười nói: "À, thì ra là vậy..."
Hạng phu nhân không vui nhìn trượng phu nói: "Huynh nói vậy là do ta hại huynh phát phì sao?" Hạng Tiếu Ảnh vội vàng lấp liếʍ, Hạng phu nhân e thẹn nhìn Lý Bố Y nói: "Y hiện tại rất sợ phát phì mới làm cho tiên sinh cười chê. Y trước đây rất thích xinh đẹp, thường lấy gương đồng mà soi, ngày ngày cắt tỉa râu ria, sau này ta không thích y mới cạo sạch hết râu... Tiên sinh người nếu nhàn rỗi có lẽ đi cùng cho y gặp gỡ, giúp cho y đỡ phải tự ti. Hiện nay y lo nhất là bụng phát phì..."
Hạng Tiếu Ảnh cười đến chảy nước mắt: "Nàng còn nói ta hay ăn nói linh tinh. Hiện tại là ai ăn nói linh tinh đây?"
"Lý huynh, Lý huynh, nàng ta đó, cảm thấy ta soi gương còn nhiều hơn nàng ta mới không cho ta soi gương nữa, ta tuân theo lời nàng nhưng mà cái bụng này..."
Ái chà, nam tử trung niên ai mà không sợ phát phì chứ... Đó là nàng nói với ta, Lý huynh, huynh nói xem, cái này..."
Lý Bố Y nhìn hai vợ chồng, cảm thấy ánh lửa thêm ấm áp, thuận miệng nói: "Hai vị tình thâm làm cho người ta ngưỡng mộ." Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, thì ra là thư sinh vừa cất tiếng.
Trời dần tối bên ngoài nước, mây dày đặc nhưng vẫn chưa đổ mưa.