Chương 14: Ánh sáng rực rỡ, nhưng mặt đất được chiếu rọi lại đen tối
Cao Hiểu Vi hưởng tuần trăng mật trở về thì được tin mẹ Thẩm Đình đã qua đời. Sáng hôm sau vội vàng đến thăm Thẩm Đình và bố cô, đồng thời kéo Thẩm Đình đi dạo phố với một dụng ý “hiểm ác” là để thế giới vật chất hào nhoáng mê hoặc Thẩm Đình, để cô tạm thời quên đi nỗi buồn.
Hai người vào một khu trung tâm thương mại, Thẩm Đình hỏi bạn: “Trăng mật vui chứ, vì lo nghĩ cho ‘hạnh phúc tìиɧ ɖu͙©’ của cậu mà tớ không dám quấy rầy.”
Cao Hiểu Vi khoác tay cô: “Tốt lắm, anh ấy rất tốt với tớ.”
Thẩm Đình gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Cao Hiểu Vi cũng định hỏi chuyện giữa cô và Thẩm Nhân Kiệt thì thấy Thẩm Đình đứng trước một quầy hàng đồng hồ nổi tiếng, ngắm một chiếc đồng hồ nam trong đó rồi hỏi: “Cậu thấy cái này thế nào?”
Cao Hiểu Vi nhìn cô rồi cố ý nói: “Không hợp với cậu, tuy cậu có một trái tim còn cố chấp và cứng rắn hơn cả đàn ông.”
Thẩm Đình lườm cô: “Đừng nói nhảm. Tớ mua cho Thẩm Nhân Kiệt. Vì tớ mà anh ấy đã làm hỏng mất hai cái đồng hồ, tớ phải mua một cái để đền lại.” Một lần trong núi, một lần trong phòng, hình như cô có thù oán với đồng hồ của anh thì phải.
Cao Hiểu Vi hiểu ý, chộp ngay lấy cơ hội chọc cô: “Hai người cậu có cần tính toán thế không, chẳng phải hai người cần tình không cần tiền đó sao?”
“Nghe cậu nói gớm quá. Thôi, im miệng lại.” Cô nhìn kỹ giá, 6666 tệ, cứng lưỡi, “Đồng hồ nam bây giờ sao đắt thế?”
Cao Hiểu Vi nói với vẻ bình thản lạ thường: “Bà chị à, có biết đếm không? Đến thiếu một con số không rồi kìa.”
Hai người đồng thời choáng váng, thế giới này đúng là điên rồi, phù phiếm quá thể, chẳng trách người đời bây giờ chỉ cần tiền không cần tình, cũng là bị ép buộc phải tiến hóa thôi.
Hai người tâm lĩnh tương đồng, ma xui quỷ khiến thế nào lại dạo đến quầy trang phục nam, thực ra hai người họ trước kia chưa từng đặt chân vào khu này, hôm nay chắc do có vấn đề. Thẩm Đình dừng chân trước một quầy hàng, tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Nhân Kiệt mặc bộ u phục đó sẽ thế nào, rồi quay lại nói với Cao Hiểu Vi: “Tớ cảm thấy rất hợp với anh ấy.”
Cao Hiểu Vi trề môi: “Tóm lại, hôm nay cậu nhất định phải mua cho anh ấy một món chứ gì.”
Thẩm Đình tất nhiên không chịu thừa nhận: “Tâm thần, tớ chỉ đi dạo thế thôi.”
Cao Hiểu Vi như vỡ lẽ: “Sau đó tình cờ lại dạo đến quầy trang phục nam, thật trùng hợp, tớ chỉ có thể nói là… thật tình cờ và thật bất ngờ!”
Thẩm Đình phớt lờ, chăm chú tính toán giá cả rồi mới nghiến răng lấy thẻ tín dụng ra thanh toán, còn hỏi nhân viên phục vụ: “Xin hỏi nếu ‘boa’ cho cô 5% thì cô có thể đuổi cô nàng đi bên cạnh tôi ra ngoài được không?”
Ra khỏi trung tâm mua sắm, cô gọi điện cho Thẩm Nhân Kiệt, ai ngờ người ta lại khóa máy, Thẩm Đình lại không để tâm lắm; vừa về đến nhà, cô lại gọi cho anh, vẫn khóa máy. Thẩm Đình bất giác thấy hơi ngờ vực.
Chuẩn bị đi tắm rửa nhưng lại lo lúc đó anh gọi điện đến nên cô mang luôn di động vào nhà tắm. Nhưng anh không hề gọi. Bố cô thấy cô bất an thì ánh mắt có vẻ lạ lùng, hỏi vu vơ: “Đang đợi điện thoại à?”
Thẩm Đình gật đầu, ôm di động đợi suốt ngày, mà nó không hổ là sắt thép, không hề cảm động mà có chút tín hiệu nào, Thẩm Đình gọi đến vẫn trong tình trạng tắt máy. Chưa bao giờ anh như thế, sức tưởng tượng của Thẩm Đình bỗng phong phú lạ thường, lo anh lái xe quá nhanh nên xảy ra tai nạn, lo anh bị nhốt trong thang máy nên chứng sợ không gian kín lại bộc phát, lo bệnh tim của anh bỗng trở lại mà không có ai chăm sóc… Thì ra người ấy trẻ trung là thế mà lại gặp quá nhiều chuyện phiền phức. Cô lo lắng suốt buổi tối, đến sáng sớm mới dần ngủ thϊếp đi, vừa giật mình tỉnh dậy là nhìn di động, vẫn không có tin tức gì.
Không chỉ lo lắng mà cô còn thấy hụt hẫng, ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách định vào nhà vệ sinh thì bỗng liếc thấy tờ báo mới được đưa đến sáng nay, bố cô cuộn tròn đặt ở đó, gió thổi qua, tờ báo lật giở. Cô nhìn thấy tiêu đề rất lớn ngay trang đầu “… Thẩm Nhân Kiệt…” Ba chữ đó vốn dĩ không thể xuất hiện trên báo như tia chớp lóe ngang đầu cô, theo phản xạ cô lùi ngay lại, vội vàng cầm tờ báo nên đọc kỹ. Tiêu đề là “m mưu đen tối lăng xê tòa soạn, công tử Thẩm Nhân Kiệt bị tình nghi gϊếŧ người diệt khẩu”, Thẩm Đình hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, biết nội dung bài báo càng ác liệt hơn, gần như không dám đọc tiếp. Cô hít thở vài hơi thật sâu rồi mới xem kỹ. Đại ý nói là, Thẩm Nhân Kiệt vì muốn tăng số lượng tiêu thụ báo điện tử nên không tiếc thủ đoạn phóng hỏa đốt tòa soạn của chính mình, đồng thời trả cho Tiểu Trần là người thực hiện một số tiền lớn. Bây giờ Tiểu Trần bị một chiếc xe container đâm chết, rất nhiều người nghi ngờ tại nạn ấy không phải là sự cố ngẫu nhiên mà là có người ra tay, và người đó chính là Thẩm Nhân Kiệt, thế là có kẻ tra hỏi tài xế container là Tiểu Lưu, Tiểu Lưu thừa nhận có người sai bảo hắn làm thế.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đình là, làm sao thế được! Làm sao có thể gϊếŧ người vì một chuyện nhỏ như vậy?
Tại sao lại có bao nhiêu người tin như thế, thậm chí đến báo chĩ cũng đăng ngay trang nhất, Tuy chỉ dung hai chữ ‘tình nghi’! Tờ báo lặng lẽ rơi xuống đất, Thẩm Đình hồn vía lên mây, chẳng trách anh nói còn một cửa ải nữa phải qua cho được! Chẳng trách hai hôm nay anh khóa máy! Cô thấy đầu óc rối loạn, không biết phải làm thế nào? Khó khăn lắm cô mới hoàn hồn lại.
Lao ngay vào phòng thay quần áo rồi lại lao ra, chuẩn bị đi tìm Thẩm Nhân Kiệt, tìm được anh thì mọi thứ đều ổn, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Đúng lúc đó bố cô về, ngăn lại: “Con muốn đi đâu?”
Bố cô liếc nhìn tờ báo trên đất, trầm tĩnh hỏi: “Vậy di động của con có mang theo không?”
Thẩm Đình nghĩ lại, quả nhiên di động của cô vẫn để quên trong phòng, cô lại chạy về phòng lấy. Bố cô theo sau, nhân lúc cô không để ý, ông đột ngột khóa trái cửa từ bên ngoài.
Thẩm Đình nghe tiếng khóa cửa “cách cách”, không cách nào mở được từ bên trong thì trong lòng vừa cuống vừa thấy lạ lùng, thầm nghĩ bố cô có phải đau buồn quá nên mới bất bình thường như vậy, cô vội vàng hỏi: “Bố, bố đang làm gì vậy?”
Bố cô nói: “Con không thể đi tìm cậu ta, con không thể bị cuốn vào chuyện này.”
Thẩm Đình mới phát hiện ra bố cô không hề lẩm cẩm. Nhưng cô vẫn thắc mắc: “Bố, anh ấy là Thẩm Nhân Kiệt, là bạn trai con, có phải bố không biết đâu.”
Bố cô trả lời rất nghiêm khắc: “Bố biết, bây giờ mọi người đều nghi ngờ cậu ta gϊếŧ người, loại người ấy làm sao là bạn trai con được nữa.”
Thẩm Đình mới hiểu, thì ra từ hôm qua tới nay ông luôn quan sát phản ứng của cô, quan tâm đến nhất cử nhất động của cô, cô tức giận hỏi: “Bố, có phải bố biết từ lâu rồi không?”
Bố cô nói: “Không, hôm qua bố mới biết.”
Thẩm Đình dùng hết sức kéo cửa ra nhưng vẫn cô ích, có thể vì trên cửa có dán Môn Thần trấn giữ, cô vừa hoảng vừa tức, hét to: “Bố mở cửa cho con. Bố, bố không thể nhốt con lại là xong chuyện được. Anh ấy giúp con rất nhiều. Bây giờ anh ấy gặp nạn, về tình về lý con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Bố dạy dỗ con cái như thế này sao?”
Nhưng tình yêu nào cũng ích kỷ, tình yêu của người cha với con gái cũng ích kỷ. Ông chỉ muốn bảo vệ con mình, còn quan tâm làm gì đến chuyện sống chết của người khác. Ông nói: “Dù con nói bố thế nào thì bố cũng không mở cửa đâu. Vợ chồng gặp đại nạn còn mạnh ai nấy bay, huống hồ bây giờ hai đứa chẳng là gì cả. Cậu ta giúp nhà mình, bố rất cảm kích, sau này cũng sẽ nghĩ cách báo đáp, nhưng không phải bây giờ. Hiện nay chúng ta không giúp gì được, bố không thể để con gái ở cạnh một tội phạm gϊếŧ người, sau này bố biết ăn nói thế nào với mẹ con!”
Thẩm Đình nói chắc như đinh đóng cột: “Anh ấy không phải kẻ sát nhân, không thể nào, bố, bổ thử nghĩ xem có ai vì chuyện như thế mà đi gϊếŧ người không?”
“Người thành phố bây giờ đều lạnh lùng, nói chuyện không hợp nhau là ra tay gϊếŧ người đầy ra đó! Ngày nào cũng có! Không ai thắc mắc cả, chỉ là bây giờ xảy ra ngay cạnh con nên con mới không tin.”
“Đó là người khác, còn anh ấy thì không.” Thẩm Đình cuống quýt.
Bố cô hiểu con gái, cô luôn có sự cố chấp đối với những chuyện mà cô chắc chắn đúng, vì thế phán đoán cũng sẽ thiên lệch, ông nói: “Con còn nói cậu ta không phải à, bây giờ ai cũng mắng chửi cậu ta, không tin con mở máy tính ra mà xem. Cậu ta tốt với con, bố biết. Nhưng con không thể vì chuyện này mà không nhìn ra chân tướng. Con bình tĩnh lại nghĩ xem, một hai tháng không liên lạc với cậu ta thì quan hệ cũng sẽ nhạt dần thôi.”
Thẩm Đình thực sự không còn cách nào để níu kéo, cánh cửa kia không biết nhập khẩu từ nước nào mà chất lượng tốt như thế, vững như bàn thạch, sau này cô tuyệt đối không đi du lịch nước đó nữa. Cô đành van xin: “Con xin bố, mở cửa đi. Bố không thể ích kỷ như thế, con đã lớn rồi, bố không thể hạn chế tự do của con được.”
Con cái cho dù lớn đến mấy thì trong mắt bố mẹ cũng vẫn cần được bảo vệ. Bố cô đã hạ quyết tâm không để cho cô qua lại với kẻ sát nhân, ông cũng rất buồn nhưng cũng rất kiên quyết: “Bố vì tốt cho con thôi. Mẹ con đã mất, bố không thể để con xảy ra chuyện được.”
Thẩm Đình nói bằng giọng khàn khàn: “Nếu mẹ còn, mẹ sẽ không đồng ý cho bố làm thế này đâu.”
Bố cô thở một hơi dài thườn thượt: “Bà cũng sẽ không đồng ý cho con qua lại với kẻ bị tình nghi đâu.”
Thẩm Đình lại biện hộ: “Con đã nói không phải anh ấy... di động của con hết pin rồi, bố lấy sạc pin cho con trước được không?”
Cái di động ngay lúc này hết pin đúng là ý trời, khoa học kỹ thuật quả nhiên chiều theo lòng người, bố cô tất nhiên sẽ không đưa cho cô rồi.
Thẩm Đình lại mềm mỏng: “Bố, bố nhốt con trong này thì con ăn cơm thế nào được? Muốn con chết đói sao?”
Bố cô đã có kế hoạch: “Yên tâm, bố sẽ đưa cơm vào từ cửa sổ.”
Thẩm Đình tức đến nỗi đá rầm rầm vào cửa: “Con không ăn đâu, bố không mở cửa cho con, con sẽ chết đói trong này.”
Quả nhiên Thẩm Đình tính cách cứng rắn, nói là làm, cả ngày không chịu ăn gì, mặc cho ông bố hết lời khuyên nhủ.
Thẩm Đình mở máy tính, avatar MSN, QQ của anh đều xám xịt, giống tâm trạng của cô lúc này, đương nhiên anh không thể lên mạng được.
Cô lấy hết can đảm lên mạng để tìm xem bình luận của mọi người về việc này.
Thì ra chuyện này đầu tiên là do một người có nickname “Người biết yêu thương” vạch rõ trên một diễn đàn mạng lớn trong nước. Cô ta tự nhận mình là em họ của nhà Tiểu Trần, quan hệ với ông anh họ Tiểu Trần rất tốt, anh họ và cô ta không có chuyện gì là không thể tâm sự. Khi Tiểu Trần gặp tai nạn xe, chỉ có cô ta biết hung thủ thật sự là ai, vì anh họ cô đã từng giúp hắn làm một chuyện mờ án, hắn cũng đưa cho anh họ cô một số tiền lớn, nhưng anh họ cô khá hào sảng với mọi người, tiêu tiền cũng rất nhanh, lại tham lam, muốn đòi hỏi nhiều hơn, thường xuyên dọa dẫm công tử đó, thế nên gần đây đã tranh cãi mấy lần với công tử đó, hắn ta cảm thấy cứ cho tiền nữa thì không bao giờ kết thúc được, nên một lần tức giận đã có ý định gϊếŧ người. Cô ta thấp cổ bé họng, hơn nữa gia đình nhân vật đó quen biết rất rộng, cô ta chỉ là dân thường nên không dám chọc đến họ, nhưng lại không muốn anh họ chết không nhắm mắt nên bất lực quá, đành lên mạng cầu cứu cư dân mạng.
Thẩm Đình xem xong, càm thấy giọng điệu ghê tởm và cách nói của người đó vô cùng quen thuộc, rất dễ khơi dậy tình cảm và lòng thương hại của mọi người.
Vì cô tin chắc là Thẩm Nhân Kiệt vô tội nên trong lòng cũng sáng suốt hơn, từ chủ để mà “Người biết yêu thương” đăng và những dòng phản hồi, cô nhận ra người đó thực sự hiểu cách lợi dụng lòng người, chuyển tất cả những bất mãn về các vấn đề xã hội gần đây của mọi người vào chuyện của Thẩm Nhân Kiệt, vì hiện thực xã hội luôn tồn tại một cách chân thực, rất dễ khiến người ta cảm thấy căm hận. Lại thêm Thẩm Nhân Kiệt đã lừa dối mọi người trước, có lỗi trước, nên muốn ai đó tin anh thì thật là khó. Trong ngôn từ, tuy đọc lên có vẻ yếu đuối, song từng câu từng chữ lại nhằm trúng vào điểm yêu. Thẩm Đình tuy lương thiện nhưng cũng thông mình, cô nghĩ ngay rằng, cái người phát ngôn ấy là Tống Uẩn? Nếu không thì có ai nham hiểm đến thế, hiểu cách lợi dụng chỗ tối để tạo nên tin đồn như thế? Nhưng, Tiểu Trần thực sự đã chết, tại sao lại chết? Chân tướng thực sự rốt cuộc thế nào? Cô cũng không đoán ra.
Quả nhiên đọc tiếp xuống phía dưới, có rất nhiều người phê phán thậm chí mắng chửi Thẩm Nhân Kiệt.
“Đợi đó đi, có tiền là có thể san bằng mọi chuyện, có tiền là có thể xúi giục ma quỷ, có thể bắt người ta sống hoặc chết, đó là hiện thực xã hội bây giờ.”
“Công tử lấy thân thử pháp luật, phải trừng phạt nghiêm khắc, đem lại sự công bằng cho mọi người.”
“Đó là nỗi đau của các đại gia, chỉ có tiền, sinh ra thế hệ sau như thế, giàu đến nỗi chỉ còn lại tiền thì có ích gì, mấy tên con ông cháu cha như thế đáng phải gạy cho một bài học đích đáng.”
“Trừng phạt không đủ mạnh, không thể răn đe được ai, sợ thật! Cứ phải xảy ra máu đổ thì mới có người giải quyết.
Cũng có một số người chế giễu: “Tương lai Trung Quốc phụ thuộc vào các con ông cháu cha mà, không có việc gì phải nghi ngờ cả! Vừa có tiền lại có thực lực, địa vị công việc tốt cũng đã chừa chỗ sẵn. Mọi người tốt nhất là câm hết đi, để tránh sau này bị lôi ra trả thù.”
Đương nhiên cũng có một số ít người tỏ ra ngờ vực: “Chỉ vì chuyện nhỏ tí như thế mà phải gϊếŧ người thì có phải là quá sơ suất không? Chắc không đến nỗi đâu.” “Cùng lắm thì bị vạch mặt chiêu bài đó thôi! Căn bản không cần phải gϊếŧ người.”
Bên dưới có ngay người khác bác bỏ: “Bây giờ rất nhiều tên con ông cháu cha đều điên hết, tính cách lạnh lùng khó chịu, cứ nghĩ là có tiền thì hay lắm, nhìn thấy không ưa là gϊếŧ người thì không đáng phải thắc mắc! Chuyện này đầy ra ấy! Huênh hoang kệch cỡm như vậy chắc chắc sẽ bị báo ứng, cuối cùng sẽ chỉ có con đường chết thôi!”
Thẩm Đình xem mà lòng dạ rối bời, dưới áp lực dư luận kinh khủng như thế có là robot e rằng cũng sẽ suy sụp cô chỉ muốn mọc ra đôi cánh bay ra khỏi phòng làm sao còn ăn nổi cơm được?
Cao Hiểu Vi sau khi đọc được tin về Thẩm Nhân Kiệt cuống quýt lên mà lại không liên lạc được với Thẩm Đình thế là đến nhà tìm bạn mình với tâm lý thấp thỏm lo âu phát hiện ra bạn mình đã bị ông bố khóa nhốt trong phòng.
Bố của Thẩm Đình thấy Cao Hiểu Vi thì như nhìn thấy cứu tinh. Ông nhờ Cao Hiểu Vi giúp khuyên can Thẩm Đình bảo cô phải lí trí một chút đừng để Thẩm Nhân Kiệt chưa bị người ta nguyền rủa đến chết mà đã chết đói trước rồi như vậy rõ ràng là một cuộc làm ăn quá lỗ vốn.
Thẩm Đình nghe thấy tiếng Cao Hiểu Vi thì trong lòng lóe lên một tia hi vọng, vội vàng áp sát vào cửa nói vọng ra: “Hiểu Vi, cậu giúp tớ khuyên bố với. Ông quá đáng lắm.”
Ai ngờ Cao Hiểu Vi lại nói: “Bác trai có hơi quá đáng thật, nhưng ông cũng vì tốt cho cậu, cậu nên hiểu tình cảm của người làm cha. Thẩm Nhân Kiệt bây giờ gặp phải chuyện này, sao cậu đi tìm anh ta cho được?”
“Hiểu Vi, sao cậu cũng nói như vậy!” Thẩm Đình rất tức giận, hận rằng bạn thân mà cũng không hiểu cô.
Cao Hiểu Vi mềm mỏng, định thuyết phục cô: “Tớ cũng đến khuyên cậu đây. Cậu nên từ bỏ anh ta nhanh đi, nhân lúc này vẫn còn kịp.”
Thẩm Đình nghe thế, cảm thấy thực sự chối tai: “Cái gì gọi là nhân lúc này vẫn còn kịp? Anh ấy là gánh nặng hay sao?”
Cao Hiểu Vi dứt khoát lạ thường: “Bây giờ cậu đừng ngây thơ nữa, anh ta còn tệ hơn gánh nặng gấp trăm lần.”
Thẩm Đình lại cười lạnh lẽo: “Thật nực cười, hình như trước đó không lâu cậu còn bảo tớ túm chặt lấy anh ấy.”
“Lúc đó khác lúc này.” Cao Hiểu Vi hiểu tâm trạng cô lúc này rất không ổn định nên cũng không giận dỗi gì.
Trong căn phòng không chút ánh sáng, Thẩm Đình giận dữ chỉ trích bạn: “Cậu đúng là gió thổi chiều nào theo chiều ấy.”
Cao Hiểu Vi cảm thấy lạnh cả lòng, vô cùng bất lực. “Tại sao cậu lại cố chấp như thế, khuyên răn thế nào cũng không nghe.”
Thẩm Đình kiên quyết nói: “Vì anh ấy là người tôi cần tìm kiếm. Cho dù anh ấy có sai lầm thì tôi cũng không thể bỏ lỡ anh ấy được.” Tuy mồm miệng anh độc địa nhưng đối với cô, anh là người biết tôn trọng nhân cách đối phương, hai bên cùng độc lập như vẫn hiểu tâm hồn của nhau.
Cao Hiểu Vi cảm thấy tư duy của cô rất bất bình thường, không phân biệt rõ ràng trắng đen phải trái nữa: “Cho dù anh ta có làm người nhân cách bại hoại? Cho dù anh ra gϊếŧ người phóng hỏa?”
Thẩm Đình ôm hy vọng mong manh thuyết phục Cao Hiểu Vi, nên nói rất trầm tĩnh: “Tớ đã nhận lời anh ấy sẽ không lung lay nữa. Huống hồ là tớ vốn không tin chuyện này là anh ấy làm, anh ấy bị oan. Phải, anh ấy khá tính toán, nhưng làm việc đều có giới hạn, tuyệt đối không làm chuyện đó! Tớ tin tưởng anh ấy, có ai hiểu anh ấy hơn tớ chứ? Mọi người nên tin vào phán đoán của tớ.”
Cao Hiểu Vi gần như bị thuyết phục bởi sự kiên định của cô nên hỏi: “Cậu có chứng cứ gì?”
“Trực giác của tớ, phán đoán của tớ.”
Cao Hiểu Vi vốn muốn cô lấy ra chứng cứ đáng tin nào đó, ngờ đâu lại nghe thấy hai chữ “trực giác”, cô giận tới mức mất cả lý trí. Cảm thấy bạn mình thật là hết thuốc chữa rồi: “Sự tự tin của cậu ở đâu ra vậy? Đúng là quá cứng đầu! Tớ nói cho cậu biết, cho dù anh ta bị oan thì danh tiếng cũng bại hoại rồi! Huống hồ rất có khả năng anh ta phải ngồi tù mười tám năm. Cậu không thể không lo cho tương lai của mình, không thể không lo nghĩ cho danh dự của mình.”
Thẩm Đình biết không thể thuyết phục được bạn mình, niềm tin của họ giống như một ngôi thành, chỉ có thể nhìn ra ngoài nhưng không được phép điều chỉnh, Thẩm Đình đành lùi bước: “Hiểu Vi, đừng nói những chuyện này nữa, cậu giúp tớ mở cửa đã, giúp tớ chuyện này là được rồi.”
Cao Hiểu Vi nhìn bố của Thẩm Đình, trông ông có vẻ rất đau buồn, dù sao cha con thân thiết với nhau, không phải ông không hiểu tâm trạng của con gái, nhưng ông chỉ có thể làm thế. Cao Hiểu Vi đứng ngoài lắc đầu: “Xin lỗi, tớ nghĩ tớ làm thế này mới là giúp cậu, huống hồ bác trai cũng sẽ không đưa tớ chìa khóa đâu.”
Chẳng phải là những thiên thần của Charlie nên không cách nào đạp cửa xông ra được, sáng hôm sau cô bỗng nghĩ đến Hoàng Khải Nam. Hoàng Khải Nam nói với cô hôm nay đi công tác về, bố cô không chỉ tin tưởng mà còn rất khâm phục anh. Nếu lấy Khải Nam làm thuyết khách, chắc chắn mình sẽ có cơ hội thuyết phục được bố.
Thế là cô lên mạng để tìm Hoàng Khải Nam, quả nhiên anh có ở đó, online khó mà nói hết được, Thẩm Đình rất cuống, nhờ anh đến ngay nhà tìm cô, cô có chuyện gấp.
Lúc Hoàng Khải Nam đến thì bố cô vừa đi ra ngoài. Anh nhìn thấy cô bị nhốt trong phòng thì thấy rất khó hiểu. Anh ngạc nhiên hỏi: “Em phạm pháp à? Năm nay bao tuổi rồi? Sao lại bị nhốt trong phòng?”
Thẩm Đình hỏi: “Anh có biết chuyện của Thẩm Nhân Kiệt không?”
Hoàng Khải Nam đáp: “Biết. Vì chuyện này mà bố em không cho em ra ngoài à?”
Thẩm Đình không có kiên nhẫn nói hết nên chỉ thuật lại những điểm mấu chốt nhất.
Hoàng Khải Nam sửng sốt: “Em và cậu ta ở bên nhau?”
Thẩm Đình nói: “Đó không phải là chuyện quan trọng nhất, anh giúp em khuyên bố thả em ra đi, ông không nghe em, em cũng không muốn nổi loạn chống lại ông. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nhờ anh thôi.”
Ngờ đâu Hoàng Khải Nam nói: “Nếu là thế thì anh nghĩ bố em làm vậy là đúng. Sao em lớn thế này rồi còn bướng bỉnh vậy?”
“Sao anh lại hỏi thế?” Thẩm Đình vừa tuyệt vọng vừa mệt mỏi hỏi.
“Cậu ta tính khí thế nào anh cũng thấy rồi, em nên chia tay đi. Hơn nữa bây giờ còn dính vào chuyện này, em cũng không nên dính dáng gì tới cậu ta.
“Không được, anh ấy bị người ta hãm hại, thật đó! tuy bây giờ em không có chững cứ nhưng anh phải tin em. Bây giờ anh ấy lâm vào cảnh này, đang cần sự ủng hộ nhất, em biết anh hiểu em.”
Hoàng Khải Nam không hề bị cô thuyết phục, ngược lại còn sắc giọng hỏi: “Em hồ đồ quá rồi, yêu ai cũng phải chọn người chứ, em cũng không còn là trẻ con ba tuổi nữa mà làm việc gì cũng chỉ cần nhiệt tình là được nữa đâu.”
Bệnh nặng chỉ có thể cho uống thuốc liều mạnh, một ngày một đêm, Thẩm Đình đã gần như suy sụp về tinh thần, lại nghe anh chỉ trích mình như vậy thì thầm nghĩ, anh ép tôi đấy nhé, trong lúc bồng bột đã hét ra sự thực: “Còn tốt hơn anh không thể yêu ai. Anh chẳng yêu ai hết, tôi biết, tuy anh đối với ai cũng dịu dàng, chu đáo lịch thiệp, nhưng thật ra trong lòng anh không có nhiệt tình, không có hứng với ai hết. Cả đời anh chắc sẽ chỉ sống một mình, anh là người không có khả năng yêu điển hình, anh yêu ai cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng là hết. nên anh ghen tỵ với tôi, ghen tỵ tôi đã tìm ra người rôi yêu.”
Sắc mặt Hoàng Khải Nam tái mét, phủ nhận ngay: “Anh ghen tỵ với em? Em nói gì thế? Anh chỉ hiểu quá rõ em, muốn giúp em.”
Thẩm Đình cuống quá rồi, lại chưa ăn cơm nên toàn thân rã rời, vì cách một lớp cửa, không thấy được vẻ mặt của anh nên càng dễ nói ra, cô liền trút hết mọi suy nghĩ từ trước đến nay của mình: “Tôi biết anh hiểu tôi, nhưng tôi cũng hiểu anh, chúng ta là thanh mai trúc mã, tôi không hiểu được anh hay sao? Trước kia chắc chắn anh đã nghĩ, tuy tình trạng của chúng ta khác nhau nhưng kết quả cũng như nhau. Đối với tình yêu, anh không thể có được, còn tôi thì không có được. Thế giới này đối với chúng ta đều chẳng có hy vọng gì, vậy chi bằng sau ba mươi tuổi cùng sống bên nhau là được, hai người lạnh lùng ở cạnh nhau thì ít nhất cũng có được chút hơi ấm. Lúc tôi đau buồn cũng từng nghĩ thế. Nhưng tôi không thể. Thật đó, Khải Nam.”
Hoàng Khải Nam cảm giác toàn thân rã rời, anh tìm ghế sô pha ngồi xuống, gục đầu, tay chống vào trán, không nói gì nữa. Thẩm Đình cũng im lặng. Hoàng Khải Nam cứ im lặng mãi, cuối cùng, Thẩm Đình đã nghĩ anh quá tực giận mà bỏ đi rồi.
Sự ngượng ngập và bất lực khi bị nhìn thấy khiến Hoàng Khải Nam rất khó chịu, nhưng anh luôn là một người tốt. Một lúc sau anh mới thành thật nói: “Anh có suy nghĩ như vậy thật, em nói đúng, có thể anh ích kỷ, xin lỗi. Anh chỉ nghĩ là, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, quen thuộc nhau, yêu thích nhau, trong thế giới ngắn ngủi chỉ sống được vài thập niên này, chẳng lẽ phải cô đơn đến già? Anh có thể chăm sóc em, cũng muốn như vậy, đối với chúng ta đó cũng là một lựa chọn tốt... Bây giờ em có cậu ta, mọi thứ đã thay đổi, anh thực sự cũng cảm thấy bơ vơ. Vì em mà anh luôn có thiên kiến với cậu ta, xin lỗi.”
Thẩm Đình ban nãy nói xong cũng thấy hối hận, nghe anh nói vậy càng hối hận hơn, cô nói: “Xin lỗi, anh à, em không nên nói anh như vậy. Em đang nói bậy bạ thôi, em tâm thần mất rồi.”
Hoàng Khải Nam đã bình thường trở lại, còn an ủi cô: “Quan tâm thì rối thôi. Hơn nữa em nói cũng đúng.”
Thẩm Đình lại tỏ ra vô cùng hổ thẹn: “Anh đối xửa tốt thế với em mà em lại vong ân bội nghĩa, từ nhỏ đến lớn, có anh là tốt với em nhất, em thật là...”
“Không sao, những gì em nói đều là thật.” Hoàng Khải Nam rất bình tĩnh, anh thật sự không biết tức giận, đặc biệt là với cô. Thế là anh hỏi: “Tại sao em lại tin tưởng cậu ta thế?”
Thẩm Đình thở dài: “Không tin cũng không còn cách nào khác, chắc chắn anh ấy đã nghĩ rằng em vùa biết anh ấy xảy ra chuyện đã trốn ngay thật xa.”
“Tại sao em lại tin cậu ta?” Hoàng Khải Nam kiên trì hỏi.
Thẩm Đình nói: “Bạn đầu là trực giác, thật sự là thế, ở cạnh anh ấy bao lâu rồi, cho dù là việc công hay việc tư, em cũng hiểu cách xủ lý của anh ấy. Trông thì có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế thì anh ấy rất biết thông cảm, trong trái tim như có mặt trời, cũng có thể sưởi ấm người khác. Về sau em nhìn thấy chủ đề trên mạng, cơ bản là đã biết ai làm rồi, giọng điệu ấy, thủ đoạn ấy y hệt. kẻ đó và anh ấy có khúc mắc rất lớn với nhau, cũng đã từng lôi em vào.”
Cô lại kể chuyện Tống Uẩn cho anh nghe.
Cuối cùng Hoàng Khải Nam nói: “Lát nữa bác trai về, anh sẽ nói chuyện với ông.”
Thẩm Đình không ngờ lại chuyển biến như thế nên vùa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Thật ư, tại sao anh bỗng dưng lại chịu giúp em?”
Hoàng Khải Nam nói gọn: “Vì anh cũng tin em.”
Bố cô mua ít đồ về, Hoàng Khải Nam bắt đầu bàn bạc với ông, ban đầu bố cô rất kiên quyết nhưng trước nay vẫn rất xem trọng Hoàng Khải Nam nên cuối cùng thái độ của ông cũng đã có sự thay đổi. Anh lại nói: “Bác ạ, bác không thể nhốt cô ấy lại là xong, kỳ thực con rất tin cô ấy, bác cũng tin cô ấy chứ ạ. Con biết, trong mắt cha mẹ thì con cái mãi mãi là những đứa trẻ, nhưng thực ra cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, việc gì nên làm không nên làm cô ấy đều hiểu rõ. Cô ấy sống một mình đã bao năm, mưa gió cũng tự che chắn, không có cha mẹ cô ấy vẫn sống được.”
Cho dù là bao tuổi thì chỉ cần con gái chưa lập gia đình, ý muốn bảo vệ cho con của cha mẹ vẫn rất mãnh liệt, ngỡ rằng không có mình thì con gái sẽ sa ngã, sẽ mù quáng. Thế nên bố cô rất bàng hoàng, nghĩ lại thấy nh nói cũng đúng, nhưng lại biện hộ cho hành vi của mình: “Bác sợ nó đi đường khúc khuỷu, khuyên nó cũng không kịp nên bác chỉ có thể nhốt nó lại trước đã, đợi qua vài ngày rồi tính. Cũng là vì tốt cho nó, bây giờ mẹ nó đã mất rồi...”
Hoàng Khải Nam chân thành: “Con cháu tự có phúc của con cháu. Thẩm Nhân Kiệt con cũng đã gặp, một người rất tốt, con tin chuyện này không phải cậu ta làm. Bác à, bác cũng tin con chứ. Hơn nữa con sẽ đi cùng cô ấy xem sao, nếu có chuyện gì thì đã có con lo liệu. Nếu không sau này sự việc không như báo nói, bác sẽ khiên cô ấy hối hận cả đời, chẳng phải là càng thảm hơn sao?” Thậm chí anh còn thuyết phục bản thân để khen ngợi Thẩm Nhân Kiệt.
Thủ đoạn thô bạo rất có khả năng dẫn đến lỗi lầm hoặc bi kịch, mấy hôm nay cha Thẩm Đình bình tĩnh nghĩ lại cũng cảm thấy mình quá đáng, con gái ba mươi tuổi chứ không phải là mười ba tuổi, con gái ông khá hiểu thảo và biết ơn cha mẹ, đổi lại là người khác có thể đã trở mặt với bố mình rồi. Những gì Hoàng Khải Nam nói ông cũng không có lý do phản bác, có cậu ấy bên cạnh con gái ông, ông cũng an tâm hơn. Thế là im lặng và đưa chìa khóa cho Hoàng Khải Nam.
Thẩm Đình vừa ra ngoài đã kích động nói: “Anh mau đưa em đến đó đi.”
Hoàng Khải Nam quan tâm: “Em không ăn cơm à?”
Thẩm Đình nói: “Em không đói. Ba giờ chiều này anh ấy sẽ mở họp báo, địa chỉ em nhớ rồi. Anh mau đưa em đến đó đi.”
Trên chiếc xe lao nhanh, Thẩm Đình cầm di động của Hoàng Khải Nam, lắp sim vào máy, muốn xem xem Thẩm Nhân Kiệt có nhắn tin cho cô hay không.
Sim vừa lắp vào máy, mười mấy tin nhắn đã tít tít reo vang không ngớt.
Thẩm Đình xem từng tin một, chỉ cảm thấy vừa đau khổ vừa buồn bã, lúc quan trọng nhất thì chỉ có mình anh đối mặt với tất cả.
“Vốn không định nói em biết, tưởng anh có thể tự đối diện, vì trước nay đều như thế. Nhưng có thể gần đây luôn có em bên cạnh, khiến anh không còn khép chặt trái tim mình nữa, vì thế lúc này lại rất muốn nghe những lời quan tâm và cổ vũ của em.”
“Thực ra anh vẫn ổn, em đừng lo. Chỉ hù dọa em thôi, tự anh ứng phó được.”
“Tại sao lại bỏ mặc anh, tại sao khóa máy? Đến em cũng không tin anh sao?”
“Biết rõ em không nhận được, thậm chí không muốn đọc, nhưng anh vẫn cứ gửi tin cho em, anh nghĩ anh điên rồi.”
Tin nhắn cuối cùng chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Được, anh hiểu rồi, không quấy rầy nữa.”
Nhìn thời gian của những tin nhắn đó đều vào khoảng một, hai giờ đêm, cô gần như có thể tưởng tượng ra vào đêm khuya thanh vắng, một mình anh không tài nào ngủ được, ngôi trên ghế sô pha, vừa hút thuốc giải sầu, vừa lo lắng đợi cô hồi âm, nhưng cái anh nhận được chỉ có thất vọng, giống như hoang tưởng rằng bức thư trong chai mà mình ném ra biển khơi sẽ có hồi âm, nhưng lại bị sóng biển đưa trở lại.
Đến khi họ đến nơi họp báo thì người đã lố nhố đông kín, có thể nhìn thấy rất nhiều tay quay phim phóng viên đang bày binh bố trận, cũng có rất nhiều người cùng ngành nghề đến thâm dự. Đứng càng cao thì ngã càng đau, vẫn có rất nhiều người mong đợi được nhìn thấy những người tự nhận cao hơn kẻ khác phải rơi xuống khỏi mây xanh, Thẩm Nhân Kiệt vẫn chưa xuất hiện.
Thẩm Đình đang định vào trong thì Thẩm Nhân Kiệt xuất hiện, anh mặc áo sơ mi trắng, quần kaki, gương mặt không chút cảm xúc, râu được cạo sạch sẽ, ánh mắt kiên định. Thực ra ở hoàn cảnh này, tốt nhất là không cạo râu,còn phải để tóc bạc đầu, như thế mới được nhiều người thông cảm, nhưng anh bẩm sinh đã không có thói quen tranh thủ tình cảm của kẻ khác.
Anh đảo mắt một vòng, Thẩm Đình đang định đưa tay lên cao để anh nhìn thấy cô, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến những phát ngôn của anh.
MC nói một vài câu rồi anh bắt đầu phat biểu, giọng nói đều đều, không vui không buồn, không nhận ra chút xao động tình cảm nào. “Việc cố ý phóng hỏa là do tôi làm, mọi người cảm thấy bị tổn thương thì tôi rất xin lỗi... Còn về người vu khống tôi sai khiến kẻ khác gϊếŧ người thì tôi khẳng định là mình không làm. Bên cảnh sát cũng đã điều tra, nhất định sẽ tìm ra chân tướng, và cho tôi cũng như mọi người một đáp án đúng đắn...”
Thẩm Đình thấy anh như vậy cũng yên tâm hơn, cũng phải, xưa này luôn là anh lo lắng và ủng hộ cô, có lúc nào đến lượt cô lo cho anh đâu?
Đã vào đến phần phóng viên hỏi đáp, Thẩm Đình vô cùng lo lắng phóng viên sẽ hỏi những câu hỏi rất hà khắc, lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi. Lúc ấy, Thẩm Nhân Kiệt lại nhìn ngay về phía cô, thấy Thẩm Đình trong đám đông chen chúc. Không thể! Từ sau khi xảy ra chuyện, cô trốn tránh anh như tránh bệnh dịch, tuy niềm tin yếu ớt trong anh mách bảo rằng cô không phải loại người đó, nhưng cô thực sự là không hề liên lạc với anh. Còn anh là người rất có khả năng phải ngồi tù, có tư cách gì mà đòi hỏi người khác. Anh lắc đầu, mấy đêm liền mất ngủ, có lẽ anh mệt quá rồi! Cô cũng nhìn thấy anh, tuy lúc này lo đến mức đôi lông mày nhăn tít lại, cô vẫn cố gắng tỏ ra tươi tỉnh, mỉm cười với anh, anh nhìn thấy cô mấp máy môi nói gì đó với anh nên tập trung nhìn, cách những người đang nhìn anh, đang hiểu lầm anh, những người đang chế giễu và hận thù anh, muốn bắt anh chịu tội... anh nhìn thấy cô, trong tích tắc bỗng hiểu ra cô đang nói gì: “Cố lên, em tin anh. Cố lên, em tin anh...”
Anh cảm giác nhất định là do suy nghĩ ảo của mình rồi, người ta luôn muốn nghĩ về hướng mà mình mong muốn. Anh đẩy Tạ Huyền đang đứng cạnh, khẽ hỏi: “Cậu nhìn xem, Thẩm Đình bên kia đang nói gì đó?”
Tạ Huyền nhìn một lúc rồi đáp: “Cô ấy nói cậu cố lên, cô ấy tin cậu.”
Anh bỗng thấy cảm xúc dâng trào, mọi gương mặt phía dưới như biến mất, cả thế gian như sáng hẳn lên, anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cũng muốn cười nhẹ nhõm với cô, tâm trạng vốn tuyệt vọng chuyển thành mừng rỡ sung sướиɠ, bỗng nhiên tim anh thắt lại, anh nghiến răng cúi gập người, muốn đưa tay tìm lọ thuốc trong túi áo, nhưng chưa kịp làm thì mọi thứ bỗng nhòe đi, gương mặt cô biến mất như làn khói mỏng, anh gục xuống.
Thẩm Đình thấy sắc mặt anh vụt trở nên trắng bệch, sau đó ngã nhào thì vội càng đẩy đám đông ra để lao lên trên, hội trường hỗn loạn, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt, tạp nham lạ thường, khó mà khống chế. Phóng viên bên kia còn kêu lên: “Tiên sinh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh sao thế?”
Tạ Huyền cùng những người khác đỡ lấy Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Đình nhìn anh đang hôn mê, không biết can đảm lấy đâu ra mà không còn rối loạn và căng thẳng nữa, cô trấn tĩnh nói với Tạ Huyền: “Mau gọi 119, cho anh ấy uống thuốc trước đã.”
Cô lại quay sang cầm micro nói với mọi người: “Anh ấy bị bệnh tim, hiện giờ... hiện giờ anh ấy không thể trả lời câu hỏi của mọi người. Tôi là bạn gái của anh ấy, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi tôi, sau này những chuyện liên quan đến anh ấy, trước khi anh ấy khỏe lại, xin đừng làm phiền, và sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Cám ơn mọi người.”
Mọi người bàn tán bên dưới, Thẩm Đình như chiến sĩ gang thép, không hề sợ hãi những người đó. Hai mươi phút sau, các phóng viên rút lui, chỉ có một số người còn đứng đó, một là Hoàng Khải Nam đi cùng cô đến đây, còn một người nữa, là Cao Hiểu Vi.
Thẩm Đình thực sự không nghĩ rằng bạn mình lại đên đây. Cao Hiểu Vi đến gần, tỏ ý khâm phục thật lòng: “Cậu tuyệt lắm, thật đấy.”
Thẩm Đình thắc mắc: “Sao cậu lại đến?”
Cao Hiểu Vi cười: “Tớ biết cậu không thể đến, tớ là bạn cậu, đương nhiên phải thay cậu đến xem thế nào chứ.”
Thẩm Đình rất cảm kích vì có người bạn như thế: “Cám ơn.”
Cao Hiểu Vi vỗ vỗ tay cô: “Được rồi, sau này cậu chuẩn bị làm gì? Cậu đã quyết định rồi. tớ khuyên không được thì chỉ có thể giúp thôi. Không thì mặt mũi nào làm bạn cậu, rồi uống rượu mừng của cậu chứ?”