Chương 12: Nụ cười của em, anh phải cất giữ thế nào?
Cao Hiểu Vi đã đi hưởng tuần trăng mật, vì cô đã cắt đứt liên lạc với cô ả kia lâu rồi nên cũng chẳng thèm gửi phong bì. Đến bảy giờ tối, Thẩm Đình đến đó một mình. Cô không đi thì cũng biết chắc là sẽ gặp bạn bè cũ, chắc cũng gần đủ mặt, không biết có bao nhiêu cô gái ôm ấp mộng tưởng đã biến thành những bà nội trợ đích thực. Trong đó chắc chắn có không ít kẻ nhận được là thư rỏ máu của Tống Uẩn. Nhưng thế thì sao, Thẩm Đình thông thường không thèm giải thích với kẻ khác làm gì cho mất công.
Ngoài cửa nhà hàng dán chữ Hỷ to tướng và liên hôn giữa hai nhà “Sử:Trang”. Sử Kiến Nam và Trang Thục Ni đứng ngoài đón khách, nhìn thấy Thẩm Đình liền cười rạng rỡ, mồm gần như rời khỏi mặt mà dán dính vào cửa. Đón lấy phong bì của Thẩm Đình, cô ả Trang nhìn một cái rồi hỏi vẻ sốt sắng: “Cậu chỉ có một mình à?”
“Tôi không muốn dẫn thêm người nữa đến lợi dụng cậu, hiểu không?” Thẩm Đình nói thẳng.
“Sao lại thế được?” Kiến Nam tiên sinh tỏ vẻ không tin.
“Sao lại không thể?” Thẩm Đình cũng cười với họ vẻ biết tỏng.
Phía sau liên tục có người ra vào, cô bỏ vào bên trong sảnh tiệc trước.
Vừa nhìn thấy chỗ ngồi được xếp sẵn của mình, Thẩm Đình lại bị đánh bại trước sự nhọc công vất vả của Trang tiểu thư. Cùng một bàn với cô là hai bạn học nữ trước kia từng có xích mích với cô và chồng của họ; hai bạn học nam từng theo đuổi cô nhưng không thành và cả vợ chồng của họ, người cuối cùng, cũng chính là người ngồi cạnh cô là một người đàn ông xấu xí xa lạ.
Vừa đến chỗ ngồi, mấy người đó đã nói: “Thẩm Đình, là cậu à! Lâu quá không gặp, đi một mình hả?”
Thẩm Đình vui vẻ: “Bạn trai tôi có việc, tôi đến một mình.”
Đương nhiên là bọn họ không tin những lới cô nói, có bạn trai rồi mà còn đơn độc đến dự hôn lễ của bạn trai cũ à! Những người đàn ông bị từ chối khó mà không nghĩ rằng, ai bảo năm xưa mắt cô cao hơn đỉnh đầu nên giờ mới có kết cuộc này đây, nhưng vẫn không đến nỗi tỏ vẻ mặt lộ liễu đó. Còn hai cô gái đã kết hôn thì khác, trong lòng họ, đã được làm vợ thì hẳn nhiên sẽ khá hơn gái già không chỉ là một cấp.
Vừa ngồi chưa được mười phút, hai người phụ nữ kia bắt đầu bình luận về Thẩm Đình, nhưng lại làm ra vẻ đồng cảm sâu sắc: “Thẩm Đình, gần đây cậu sao vậy?”
Thẩm Đình ngẩng lên nhìn bọn họ đang giả vờ giả vịt một cách nghi ngại.
Một trong hai người nói: “Mình đã nhận được lá thư đó.” Cô ta nhìn cô, tỏ vẻ “chắc chắn cậu biết về lá thư đó, đừng mong che giấu”, nói tiếp: “Sao cậu lại có thể làm chuyện như vậy được chứ?”
Người kia ngồi cạnh phụ hoạ: “Phải phải, mình cũng nhận được, sao cậu lại làm thế?”
Thẩm Đình giải thích gọn: “Những gì trong đó nói đều là chuyện không tưởng.”
Hai người đó làm sao chịu tin cô, rất nhiều bà nội trợ đều công nhận gái già là nguyên tố bất ổn định của xã hội; vợ bé, tình nhân, nɠɵạı ŧìиɧ v.v... đều vì bọn gái già mà có, nhưng chưa bao giờ họ chịu nghĩ lại bản thân mình. Hai người họ tranh nhau nói: “Thẩm Đình, con người không thể làm thế, sao lại đi giật bạn trai kẻ khác chứ? Nếu là vậy thì hôn lễ kiểu đó mình chắc chắn không đi. Mình vẫn còn có đạo đức cơ mà.”
Một sự châm biếm tuyệt hảo, hôn lễ hôm nay bọn họ đều đến rất sớm. Thẩm Đình cười nói: “Các cậu yên tâm. Để tỏ ra tôn trọng các cậu, tôi chắc chắn cũng không mời các cậu.”
Rõ ràng hai người họ đã tự biên tự diễn quá nhiều, đàn ông trong bàn bao gồm cả chồng của họ đều không nhịn được cười, họ phẫn nộ véo vào đùi của chồng mình dưới gầm bàn. Một mặt vẫn tiếp tục đυ.c khoét Thẩm Đình: “Sao cậu lại ăn mặc thế này?”
Hôm nay Thẩm Đình mặc áo hở vai, trông rất gợi cảm. Hai bà chị kia thế là nổi điên lên, một cô gái già lại ăn mặc xinh đẹp rực rỡ thế kia, đương nhiên sẽ bị bọn họ xem là cái gai trong mắt, nhưng ăn mặc không đẹp lại bị họ cười giễu. Thẩm Đình nói: “Tôi thấy vui mà, tôi nghĩ mình vẫn hợp với bộ quần áo này.” Trái tim mở rộng thì mọi thứ đều chẳng là gì, cô lại đùa: “Yên tâm nào, tôi không có hứng với chồng của các cậu.”
Hai người họ tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, ai tưởng thật thì người đó thua!
Thẩm Đình không muốn quan tâm tới họ, để mặc họ nói gì thì nói, còn cô chỉ lo ăn. Thấy họ nói nước bọt văng tung toé, thỉnh thoảng đáp lại một, hai câu, mà lại nói trúng chỗ đau của họ nên họ càng tức điên lên.
Còn gã đàn ông xấu xí bên cạnh thì hoàn toàn hợp lại làm một với các món ăn, một lòng chúi đầu vào mỹ vị trên bàn, chắc chắn anh ta tưởng nhầm là đến để ăn buffet, thế nên đã thề sẽ ăn cho đủ số tiền đã mừng đám cưới thì thôi.
Thẩm Đình bị họ châm chích mãi cũng bó tay, liền đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Và lại gặp ngay chú rể uống rượu say đến nỗi mặt đỏ bừng ở đó.
Cô gật đầu chào anh ta rồi định vào trong.
Kiến Nam tiên sinh khàn giọng gọi cô: “Thẩm Đình...” Xem ra anh ta uống đã nhiều.
Thẩm Đình quay lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Anh ta chần chừ một lúc lâu, Thẩm Đình đang định bỏ mặc anh ta thì cuối cùng anh ta cũng lên tiếng với giọng thâm tình: “Anh rất nhớ em...”
Thẩm Đình tuy hiểu biết rộng, gặp qua vô số cực phẩm, nhưng anh chàng cực phẩm này mỗi lần gặp đều phát hiện ra điểm sáng mới, cô nói: “Tự anh nói những gì, anh biết chứ?”
“Anh rất nhớ em, em có thể ở bên anh không?” Anh ta lấy hết can đảm nói, đôi mắt đỏ ngầu đùng đυ.c nhìn cô, đôi mắt giống hệt mắt tôm. Thực sự cô cảm thấy mình như đang bị khiêu da^ʍ vậy.
“Anh có nhầm không, giờ đang là hôn lễ của anh mà?” Thẩm Đình cũng thấy ngượng thay cho anh ta, thấp giọng nói.
Anh ta thấy cô như vậy lại nghĩ rằng cô đã dao động, mượn rượu nên càng lớn tiếng hơn: “Anh và cô ta kết hôn cũng là bất đắc dĩ. Thực ra...”
Thẩm Đính cắt ngang: “Vậy vợ anh thì làm thế nào?”
Anh ta đáp bằng giọng vô vùng tự tin: “Cô ta sẽ không biết đâu?”
Thẩm Đình đã rõ, anh ta tưởng cô không có bạn trai, vẫn còn ôm ấp mối tình cũ, thế nên mới đến tham dự hôn lễ của bọn họ. Vì thế đã muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân, dù sao làm gái già cũng còn hơn là tu luyện một mình, đường đời còn dài, chi bằng làʍ t̠ìиɦ nhân, có tệ mấy thì cũng có người bên cạnh. Hơn nữa anh ta biết cô và Trang tiểu thư quan hệ khá căng thẳng, không nhận lời cũng sẽ không nói ra bí mật này.
Thẩm Đình nói: “Để tôi suy nghĩ xem.” Mắt anh ta sáng lên, cô lại nói: “Rồi quyết định có cho vợ anh biết hay không, anh biết tôi là người ghét nhất chuyện lén lút mà.”
Anh ta đã đi nhầm nước cờ, gương mặt tròn vo càng đỏ bừng, giống như một chiếc đĩa sơn mài màu đỏ, đỏ đến kinh hoàng.
Thẩm Đình vào phòng vệ sinh, rửa mặt một cái, tự thấy buồn nôn; chẳng trách người ta nói “Có cô gái nào lại không lầm lỡ”, mình lại đi thích một người như thế, thật chẳng có mặt mũi nào nhìn ai nữa.
Vừa hay cô dâu Trang tiểu thư cũng vào dặm lại son phấn, cô ta nhã nhặn đứng cạnh Thẩm Đình, Thẩm Đình còn đang suy nghĩ xem có nên báo cô ta biết hay không, dù gì cũng là phụ nữ với nhau, cô ta lại đang tổ chức một buổi hôn lễ long trọng. Cô ta vừa trang điểm lại, vừa nói: “Có thích sự sắp xếp của tôi không? Tôi nghe nói trong rất nhiều buổi tiệc cưới sẽ nắm bắt được lương duyên, nên cố ý xếp cho một người đàn ông độc thân ngồi cạnh cậu, mong hai người sẽ có duyên phận với nhau.”
Quả nhiên cùng một giuộc như nhau, không làm vợ chồng cũng phí, Thẩm Đình quyết định bỏ ý định nói bí mật kia ra. Cô bảo: “Cậu thật chu đáo, tiếc là bọn này không có cơ hội.”
“Không ngờ cuối cùng tôi cũng có thể lấy anh ấy nhỉ.” Trang tiểu thư cười cười, nhìn Thẩm Đình.
“Thực sự là không ngờ đấy.” Thẩm Đình nói, có vẻ vui sướиɠ.
Trang tiểu thư đắc chí khoe khoang: “Tôi đã nói tôi sẽ thắng cậu mà. Tôi đã làm được.”
“Chuyện này tôi không bình luận. Nhưng tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao cậu lại hận tôi đến thế?”
“Cậu không biết à?” Trang tiểu thư hỏi với vẻ không tin.
“Tôi phải biết à?” Thẩm Đinh thật không hiểu tại sao cô nhất định phải biết.
Trang tiểu thư nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như sắp toé lửa. Thẩm Đình nhìn xung quanh, cũng may nhà hàng này hệ thống phòng cháy chữa cháy khá hoàn thiện. Trang tiểu thư nghiến răng nghiến lợi: “Trước kia tôi và cậu làm bạn, cậu luôn xem tôi là người ở của cậu. Những thứ cậu không cần, không muốn dùng thì vứt cho tôi. Cậu tưởng tôi là cái thùng rác của cậu à? Những người theo đuổi cậu không được đều quay sang theo đuổi tôi. Thật nực cười! Ngày nào tôi cũng thề với lòng mình, tôi nhất định phải có được thứ tốt hơn cậu, nhất định phải sống tốt hơn cậu.”
Thẩm Đình không bao giờ nghĩ rằng bao năm nay nỗi hận không thể dập tắt với cô lại bắt nguồn từ điều đó, đầu tiên cô thấy sững sờ, sau đó cô cười thất thanh: “Tôi chưa bao giờ đưa cho cậu những thứ đã dùng rồi, lần nào mua cũng là những thứ còn mới tinh. Cậu không nhìn ra à? Vì lúc đó tôi xem cậu là người bạn thân nhất, khi cậu khó khăn, tôi tiết kiệm ăn mặc để giúp cậu. Nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu. Nên tôi mới nói là tôi đã dùng rồi. Nhưng rõ ràng là, lúc đó cậu không xem tôi là bạn, nếu không cậu đã nói với tôi cảm nhận của cậu. Mọi chuyện không thể theo ý con người, cậu có tâm tư như thế, chỉ có thể trách sự hẹp hòi và nực cười của chính cậu thôi.” Lúc đó Trang tiểu thư luôn miệng bảo Thẩm Đình là bạn thân nhất, thực ra trong lòng không hề cảm kích sự giúp đỡ của cô mà chỉ thấy hận thù. Có thể thấy rằng một người muốn hiểu rõ về một người khác thì khó khăn biết mấy.
Trang tiểu thư bàng hoàng, không ngờ sự việc lại rẽ sang một lối khác, nhưng cô ta không thể tin, nếu tin thì đã chứng minh những chuyện cô ta làm mấy năm nay đều là sai lầm, có nghĩa là thừa nhận nỗi hận của cô ta là vô duyên cớ, luôn là tư tưởng của cô ta bẩn thỉu, thế nên cô ta nói với giọng điệu càng hận thù hơn: “Chuyện này là do chính cậu tạo ra, bây giờ còn muốn gạt tôi, tôi sẽ không tin cậu đâu, sao cậu lại ác độc đến thế?”
Thẩm Đình cũng không muốn lý luận thêm, không có hứng, vì dù là bản thân cô ta hay là chuyện ấy đối với cô cũng đã trở nên vô vị và mờ nhạt. Chẳng ai lãng phí sức lực và tâm tình vào những chuyện vô vị như vậy. Cô nhún vai nói: “Tin hay không tuỳ cậu. Sao cũng được.” Sau đó cô bỏ đi. Trang tiểu thư nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép, hậm hực rủa: “Đúng là cô ả ác độc cực điểm, đáng đời không tìm ra chồng!”
Thẩm Đình ngồi xuống rồi, một bà nội trợ lại có hứng tiếp, hỏi cô: “Thẩm Đình giờ đang làm việc ở đó à? Cái công ty mà nảy sinh tình yêu với sếp như trong thư nói đó?”
Nghe cô ta nhắc đến Thẩm Nhân Kiệt, cô không nhịn được cười, gật đầu.
Họ phát hiện ra nỗ lực không ngừng của mình cuối cùng cũng khiến họ tìm thấy nhược điểm chí mạng của Thẩm Đình, nên kích động khuyên bảo: “Cậu còn đang làm việc mà, haizzz, không nên hủy diệt chính mình. Mau cắt đứt với người đó đi, tìm người mà lấy! Chăm sóc chồng, dẫn con cái đến nhà trẻ công viên, cậu sẽ nhận ra đó mới là cuộc đời mới.”
Theo thống kê của ngân hàng thế giới, thu thập của nữ giới toàn cầu đến năm 2014 sẽ đạt 18 vạn tỷ đô-la mỗi năm, cao hơn 5 vạn tỷ đô-la thu nhập hiện nay, con số này cao gấp 2 lần so với GDP của Trung Quốc và Ấn Độ năm 2014, vì thế CNN rất kinh ngạc: Động lực phát triển kinh tế lớn nhất toàn thế giới không phải Trung Quốc, mà là phái nữ. Trong đó sự cống hiến của gái già là cực đại. Nhưng mỗi một gái già được phép viết sách, được phép ca ngợi sự nghiệp thành đạt của mình, nhưng lại không thể thoát khỏi ánh mắt thương hại của kẻ khác, mọi người đều đoán chắc rằng cô đang cố mạnh mẽ, đoán chắc rằng vì cô không lấy được ai nên đành ký gửi tình cảm vào công việc. Những người phụ nữ đã có chồng, có con cái, có sự nghiệp mới là vinh quang chính đại, mới là tấm gương cho nhân loại học tập.
Cuối cùng đã tìm ra điểm công kích, bọn họ lập tức gia tăng sức mạnh và tốc độ châm biếm, chỉ sợ buổi tiệc bỗng dưng kết thúc thì hứng thú sẽ sụt giảm. Kiến Nam tiên sinh và Trang tiểu thư kính rượu đã đến bàn này. Đương nhiên với bàn này thì đôi vợ chồng này đã nảy sinh chút phân biệt đối xử, Kiến Nam tiên sinh muốn giả vờ như Thẩm Đình không tồn tại, còn Trang tiểu thư lại đặc biệt yêu thích giây phút này, Thẩm Đình phải tồn tại!
Mọi người bắt đầu đùa giỡn, hai tân nhân đã uống rượu. Trang tiểu thư nói: “Mọi người ăn nhiều đi, còn nữa, Thẩm Đình cậu cũng vậy nhé, họ đều có người đưa về, còn cậu thì sao?” Sau đó nói với người đàn ông đang hồn nhiên ăn uống bên cạnh: “Lát nữa anh phải giúp tôi đưa cô Thẩm đây về nhé.”
Mấy bà nội trợ trong bàn cũng có máu mai mối, thấy một người phụ nữ phải lấy người thua xa chồng mình là trò vui mà họ thích xem nhất. Cũng nói hùa vào: “Nhất định phải đưa về đấy.”
Người kia ngậm một miệng đầy thức ăn, vừa nói: “Được, được.”
Thẩm Đình gượng gạo: “Không cần, cảm ơn.”
Ho lại tranh nhau nói: “Nhất định đấy, Thẩm Đình, đừng khách sáo, cậu cứ thế nên mới…”
Thẩm Đình bị họ làm cho phát phiền thì bắt đầu nổi nóng, đập đũa lên bàn: “Các người có thể mặc kệ tôi không, liên quan gì các người.” Những người đàn ông ngồi tại đó đều có cảm xúc sâu sắc với câu nói này của Thẩm Đình.
Mấy người kia vẫn còn định chọc tức cô thì nghe một giọng đàn ông nói: “Sao lại nổi nóng rồi?” Người đó đặt tay lên vai Thẩm Đình rất tự nhiên.
Mấy người phụ nữ đó cùng lúc nhìn thấy một người đẹp trai cao ráo đứng sau lưng Thẩm Đình, chắc chắn là trẻ hơn Thẩm Đình. Cô ngẩng lên nhìn anh: “Ủa, sao anh đến đây? Không đến hôn lễ của anh Khoe à?”
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Đi rồi, nhớ em nên đến đây.”
Trang tiểu thư và Kiến Nam tiên sinh bỗng nhận ra tình huống đảo ngược, bất giác đờ đẫn cả người.
Một bà nội trợ hỏi: “Đây là ai thế?”
Thẩm Đình nói với vẻ bình thản: “Anh ấy là bạn trai tôi, Thẩm Nhân Kiệt.” Mấy người đã từng xem qua lá thư đương nhiên đều nhớ ra đây chính là thần thánh phương nào. Thứ nhất, là con trai một đại gia. Thứ hai, có công ty riêng. Miễn cưỡng kìm nén vẻ hâm mộ trong mắt, thực ra nếu họ có thể có được người bạn trai như thế, họ chả thèm quan tâm rằng có phải là cướp từ tay kẻ khác hay không, Thẩm Đình có nói trăm câu cũng không hiệu quả bằng một giây Thẩm Nhân Kiệt xuất hiện.
Thẩm Nhân Kiệt xem bọn họ như không khí, chẳng thèm quan tâm. Chỉ hỏi Thẩm Đình: “Lúc nãy mọi người đang nói gì đó?”
Thẩm Đình trả lời: “Họ tốt bụng, muốn nhờ người ta đưa em về.”
Thẩm Nhân Kiệt cau mày: “Sao anh có thể để người khác đưa em về, có nghĩ nhiều quá không.”
Thẩm Đình rót cho Thẩm Nhân Kiệt một ly rượu, cô cũng cầm lấy một ly, nói với đôi vợ chồng mới cưới: “Tôi thấy hơi mệt nên về trước. Để tỏ ý xin lỗi, hai chúng tôi uống trước ba ly.”
Mọi người há mồm trợn mắt, hai người họ đã uống cạn, sau đó chào tạm biệt rồi nắm tay nhau bỏ đi.
Mấy người kia không nén được sự đố kỵ, một trong số đó ngực to không não, buột miệng: “Cướp bạn trai người ta sẽ không có kết quả tốt đâu.” Phán một câu như thế, trong lòng cũng thấy dịu bớt. Nhưng cô ta không ngờ rằng câu nói đó không thể làm tổn thương đến Thẩm Đình vắng mặt một tí nào, mà lại khiến Trang tiểu thư rất tức tối, cho rằng đang ám chỉ mình nên bất cẩn để Trang tiểu thư nảy sinh mối hận.
Hai người cười nói đi xa một đoạn rồi, Thẩm Nhân Kiệt hỏi: “Không ngờ anh lại đến chứ gì.”
Thẩm Đình cũng thực sự tò mò, rõ ràng anh đã nói là không đến: “Sao anh lại đến?”
Thẩm Nhân Kiệt đắc ý: “Anh cho em sân khấu để em biểu diễn trước đã.”
Thẩm Đình chọc anh: “Thôi đi, anh muốn xuất hiện vào phút chót cho người ta ấn tượng không thể nào quên chứ gì.”
Thẩm Nhân Kiệt kéo cô lại gần hơn: “Vậy anh biểu hiện thế nào?”
Thẩm Đình nghĩ cô nên khen ngợi anh một tí: “Tốt kinh khủng. Anh biết đa số phụ nữ, cho dù tư chất bình dân cỡ nào, đều muốn có ngày nào đó bỗng được nổi bật hơn mọi người trên sân khấu, đó là nguyên nhân mà cô bé lọ lem được yêu thích. Còn nguyên nhân nổi bật thì thiên cổ bất biến, đó là được một người đàn ông xuất sắc nâng niu. Em vừa hay cũng là người phụ nữ tầm thường như vậy.”
Thẩm Nhân Kiệt lại hỏi vẻ quan tâm: “Lúc vừa đến, em có sợ không?”
Thẩm Đình hỏi ngược lại anh: “Sợ gì chứ? Em chưa bao giờ sợ hãi cả.”
Thẩm Nhân Kiệt mời cô lên xe, vừa đóng cửa lại vừa nói: “Thật à? Trước mặt anh thì đừng giả bộ làm gì. Muốn đi đâu?”
Thẩm Đình thẳng thắn: “Lúc nãy thật sự em không nuốt nổi, vô vị quá, có chỗ nào ăn nhẹ không?”
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Anh cũng thế.”
Thẩm Đình than thở: “Trời ạ, tốn tiền còn chịu tội, chúng ta đúng là lãng phí tiền bạc quá.”
Tìm chỗ nào ăn món nướng vậy, gần biển, nghe tiếng sóng vỗ, gợn lên những đóa hoa sóng bạc trắng. Chủ quán quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, nếu khách ăn không thấy vui thì có thể nhảy luôn xuống biển.
Hai người phục vụ tiến đến cho họ chọn món ăn. Hai người đưa đẩy mãi rồi cuối cùng cũng chọn đủ. Hai cô phục vụ vừa đi vừa thì thào: “Lần đầu mình thấy tình chị em thế đấy.”
Thẩm Đình vì quá đói nên tai đặc biệt nhạy cảm, lại gọi họ trở lại.
Hai người kia thật không lành, bị khách nghe thấy mất rồi, mà hai vị khách này xem ra tính khí cũng rất kỳ quặc.
Thẩm Đình hỏi: “Lúc nãy hai người nói gì đó?”
Hai người kia lắp ba lắp bắp, giả vờ không biết gì, từ chối không nói câu nào.
Thế là Thẩm Đình lại hỏi bằng câu khác: “Tại sao các cô không nghĩ rằng chúng tôi là chị em?”
Thẩm Nhân Kiệt nhìn cô, đối với chuyện này, cô vẫn không thể nào không để tâm được.
Một cô phục vụ vẫn còn vờ làm thành trì im lặng, một cô khác lại lỡ lời, giống súng bị cướp cò: “Chúng tôi có mù đâu, tình nhân hay chị em, cảm nhận thấy là biết.”
Thẩm Nhân Kiệt cười, vỗ tay: “Nói hay lắm, có kiến thức.” Rồi bảo họ đi, sau đó nói với Thẩm Đình: “Em thấy đó, cô ta còn thông minh hơn em.”
“Vậy anh cưới cô ta đi.” Thẩm Đình trả miếng.
Thẩm Nhân Kiệt tỏ ra rất nghiêm túc: “Em yên tâm, anh mãi mãi cũng không bỏ em đâu.”
Thẩm Đình vội vàng làm động tác cảm tạ Chúa ban phúc.
Ăn được nửa chừng thì Thẩm Đình sực nhớ ra một chuyện, hỏi anh: “Còn nhớ chuyện Hoàng Khải Nam giúp em tìm nhà không?”
Nghe cái tên ấy, Thẩm Nhân Kiệt có vẻ không vui: “Sao?”
“Là thế này, chỗ em ở hiện nay chủ nhân sắp về rồi, Hoàng Khải Nam bây giờ lại đang đi công tác, nói rằng đã nhắm được một chỗ, về sẽ dẫn em đến đó xem.”
Thẩm Nhân Kiệt nói gọn lỏn: “Đừng.”
Thẩm Đình nói như thương lượng: “Vì trước kia em đã nhận lời rồi, nên bây giờ nói cho anh biết.”
Thẩm Nhân Kiệt lắc đầu: “Vấn đề này chẳng có gì để nói.”
Thẩm Đình bảo: “Anh thật nhỏ mọn.”
Thẩm Nhân Kiệt không vui: “Tất nhiên không rộng rãi như em.”
Thấy anh không vui, thế là Thẩm Đình hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Thẩm Nhân Kiệt chỉ đợi câu này của cô: “Em đi xem nhà đi, nhưng bảo là không cần. Nhà thì anh sẽ giúp em tìm.”
Lúc về còn ở cạnh nhau đến nửa đêm. Hôm sau là chủ nhật nên họ dậy muộn một chút. Gần trưa, lúc Thẩm Nhân Kiệt sắp tỉnh dậy thì điện thoại đã réo trước, anh nghe máy, người bên kia nói: “Alô, giúp tôi mang một phần cơm rang đến nhé.”
Thẩm Nhân Kiệt dở khóc dở cười, nói: “Chỗ anh không phải tiệm thức ăn nhanh, em ngủ đờ cả người rồi à, anh là Nhân Kiệt.”
Thẩm Đình bên kia lại nói: “Ồ, Nhân Kiệt à! Vậy giúp em mang đến một phần cơm rang nhé.”
Thẩm Nhân Kiệt thực sự bó tay, đành giục cô: “Ừ, đợi một chút, em dậy nhanh đi.”
Một lúc sau có người bấm chuông cửa, không ngờ cô lại dậy nhanh đến thế. Thẩm Nhân Kiệt chạy ra mở cửa, nói: “Nhanh vậy.”
Ai ngờ ngoài cửa lại là Tống Uẩn.