Chương 4.Ác bá đến nhà

Nghe âm thanh tức giận muội,Lâm Tiêu nhướn mày đi ra ngoài phòng khách trong ấn tượng của hắn Lâm Như là một thiếu nữ ôn như và hiền lành,hiển nhiên đối phương đã làm tức giận.-Lâm Như chỉ muốn tốt cho Lâm gia các,ta biết dạo này hoàn cảnh gia đình ngươi khó khăn hà cớ gì cố chấp như vậy.Thiếu gia nhà ta thật lòng thích ngươi mà,nếu ngươi chịu về làm vợ nhỏ cho thiếu gia thì Lâm gia các ngươi không lo ăn lo mặc nữa.Còn có tiền chữa bệnh cho ca ca ngươi nữa.

Một âm thanh vang lên như có hảo tâm,nhưng nghe qua tay Lâm Tiêu thì khó nghe vô cùng.

Nghe được âm thanh quen thuộc,trong đầu hiện lên một bóng người,người này là quản gia của một gia đình giàu có trong trấn.Tên Lưu Hành Thiện,tuy tên có hai chữ hành thiện nhưng tâm địa độc ác vô cùng,chuyên làm những chuyện lấn thiện sợ ác,bỏ đá xuống giếng thanh danh cực xấu.Hai tháng nay liên tục tới vì chuyện muốn Lâm Như làm vợ nhỏ cho thiếu gia nhà hắn.

Lưu Thiện Hành là một con cẩu săn cho những gia tộc giàu có,loại chuyện này tự nhiên giao cho hắn là tốt nhất.

Trong phòng khách Lưu Thiện Hành cười hϊếp mắt nhìn Lâm Như trong mắt lé lên một tia âm lãnh.Hắn tới đây hai lần nhưng đều bị hai phu thê Lâm gia từ chối,trong lòng hắn cực kì tức giận,nhưng lúc phu thê Lâm gia đi vắng nhìn xem có thể thuyết phục Lâm Như hay không.

-Xin lỗi,tôi không đồng ý,Lưu quản gia mời về cho.

Lâm Như tức giận vô cùng,nàng sao có thể đồng ý làm vợ lẻ cho người khác.

-Lâm tiểu thư đừng vội cự tiệc.

Lưu Thiện Hành chậm rải lắc đầu,treo nụ cười giả tạo.

-Ta nghe nói hôm qua nhị ca ngươi té xỉu?Nếu như hắn xảy ra chuyện ra chuyện thì ta xem nhà các ngươi lấy tiền đâu cho hắn chữa trị,nếu ngươi nguyện ý thì năm gốc linh dược cấp hai nhất giai này cho các ngươi.Ngươi làm tạp dịch trong y quán củng biết giá trị năm gốc linh dược này phải không?.

-Ta thấy chuyện này quá có lời cho các ngươi rồi phải không.

Lưu Thiện Hành nói như có lòng tốt,nhưng bụng dạ lại tràn đầy xấu xa.

-Năm gốc linh dược cấp hai nhất giai...

Trong lòng Lâm Như động tâm,nếu như có năm gốc linh dược này có khả năng bị của nhị ca sẽ hết.Nhưng bắt nàng làm vợ lẻ cho một kẻ háo thì nàng hơi lo sợ.

-Vậy sao?Vậy đa tạ lưu quản sự có ý tốt,Lâm gia chúng tôi không cần.

Lúc Lâm Như mở miệng đồng ý thì một âm thanh đột nhiên truyền ra.

Lưu quản sự khinh hải,nhìn người xuất hiện thì trong mắt hiện lên vẻ khinh thường,giả vờ quan tâm.

-Là Lâm Tiêu sao,nghe nói nghe té xỉu có sao không?

Lâm Tiêu bình thản.

-Đa tạ Lưu quản sự quan tâm.Lưu quản sự đến đây để an ủi hay sao?.Thân thể ta vẩn bình thường nghe xong chắc quản sự rất thất vọng nhỉ?

Lưu Thiện Hành ngượng ngùng cười,Lâm Tiêu hôm nay sao khác thường,mọi lần gặp hắn còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn giống như chuột gặp mèo trốn tránh.

Hôm nay trúng tà sao?Chẳng những tuỳ tiện đi ra còn nói chuyện mang theo vẻ trào phúng,không lẻ xỉu trúng cục đó choáng váng rồi.

Nếu Lâm Tiêu biết Lưu Thiện Hành nghỉ gì chắc sẻ cho hắn một ánh mắt khinh thường.Thân thể này đúng là của Lâm Tiêu nhưng linh hồn lại một người khác.

-Lâm Tiêu ngươi đến rất đúng lúc ta đang thương lượng chuyện hôn sự với muội muội ngươi.

Lưu quản sự thở dài.

-Vì Lâm gia các ngươi cũng chính vì bản thân ngươi,nếu muội muội ngươi đồng ý thì gia chủ chúng ta sẻ giúp cho ngươi làm đệ tử Thanh Dương phái.Đại công tử chúng ta hiện đang là đệ tử thân truyền của một vị Kim Đan chân quân ngoại môn,giúp ngươi không phải là chuyện khó khăn gì.

Lâm Như nghe vậy thì càng động tâm,nàng biết ca ca nàng say mê luyện tập những thứ mà đại ca học được ở môn phái của đại ca dạy cho nhị ca.

Lâm Tiêu khinh thường nghỉ ai thèm làm đệ tử Thanh Dương phái gì đó,phải biết rằng hắn có sư phụ là bán tiên a nói ra sợ hù chết các ngươi.

Hắn nghe nói qua,Lâm gia nhị tử là một cuồng tu luyện một lòng muốn trở thành tu luyện giã,nhưng hắn thua kém nhị ca hắn quá xa.Lưu Thiện Hành tin tưởng Lâm Tiêu nhất định sẻ đồng ý.

Trên thực tế chuyến đi này là Lâm Tiêu,một người nhút nhát và hướng nội làm sao có thể thoát khỏi bàn tay hắn.

-Trở thành một tu chân giả.

Lâm Tiêu cười lạnh.

-Chẳng lẻ Lưu quản sự cho rằng không có sự giúp đở cưa ngươi ta không thể trở thành một tu chân giả sao.

-Ta nghỉ sao với ta,Lâm Tiêu hẳn hiểu tình huống của mình đi.

Nghữ khí hắn có chút chanh chua.

-Haha...haha.

Ngữ khí Lâm Tiêu trầm xuống

-Chuyễn của ta khôn cần lưu quản sự quan tâm.Nếu như không còn chuyện gì xin tiễn khách.

Lâm Tiêu khoát tay muốn tiễn khách.

Lưu Thiện Hành không có đi mà trầm giọng đe doạ.

-Ta muốn tốt cho Lâm gia các ngươi mà các ngươi không biết tốt xấu,nếu như Lâm gia có chuyện gì thì đến lúc đừng trách Khổng gia không nương tay.Muội muội có thể làm vợ nhỏ cho thiếu gia nhà chúng ta là phước phần của nàng,ta...

-Nhà chúng ta không chào đón ngươi...

Lâm Tiêu nhịn không được quát.

-Các ngươi đừng vội đắc ý,làm mất mặt khổng gia các ngươi cứ chờ bị trả thù ta,các ngươi....

Chưa nói hết lời bị Lâm Tiêu dùng một chân đá ra khỏi cửa nằm chụp ếch trên đất.Trong miệng chảy máu,Lưu Thiện Hành phun ra vài cây răng bị gảy.

-Nếu ngươi còn không đi ta sẽ gϊếŧ ngươi,còn không cút đi...

Lâm Tiêu nhịn không được quát.

Lâm Như đứng bên cạnh lo sợ,Khổng gia có Kim Đan chân quân toạ chắn.Nàng sợ nhị ca bị trả thù.

-Muội không cần lo lắng,ta sẻ không sao đâu.

Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Lâm Như,Lâm Tiên lên tiếng an ủi.