Chạy xe tới club để khuây khỏa nơi đáy lòng cuồng loạn, sau cả một ngày trời hắn mới bình tâm mà mệt mỏi trở về nhà.
Bên trong tối như mực, người kia chắc hẳn đang giận hắn.
Hắn biết chuyện buổi sáng mình làm quả thực rất quá đáng, vậy nhưng khi hắn nghe tiếng rên kia vang lên, hơn nữa còn là rên trước mặt nhiều người, sau này còn là cho cả một cộng đồng nghe, quả thực trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhớ tới đêm hôm ấy cậu nằm dưới thân Đằng Tự, tiếng rên đượm nồng mùi đau đớn cùng thống khổ, nay lại vui vẻ hoan hỉ tới vậy, lửa giận không kìm nén nổi mà bùng lên.
Vậy nhưng đó là điều không kiềm chế mà phát sinh, chứ ngay sau đó sự hối hận liền dâng lên trong cõi lòng.
Việc này rõ ràng không phải là lỗi của Dịch Quân Ngạn, chỉ là bản thân hắn không hiểu sao lại nổi giận rồi trút lên đầu cậu, khiến ngay cả dũng khí nhìn vào mắt người kia hắn cũng không có.
Hôm nay thái độ của Đằng Tự hoàn toàn khác ngày thường, hắn không chút tự chủ mà lao tới club, chạy hết tốc lực để trút hết tâm tư. Bản thân chắc đã chạm tới cực hạn mới có thể làm ra thứ hành động khiến mình hối hận đó, nhìn biểu tình bàng hoàng trên khuôn mặt Dịch Quân Ngạn mà Đằng Tự xót xa vô cùng. Sau rồi, khi đã tỉnh táo lại, hắn nghĩ cách duy nhất để vãn hồi tình thế là xin lỗi Dịch Quân Ngạn. Đúng, hắn phải xin lỗi cậu.
Thế nhưng đêm nay, hãy để cho cậu ngủ một giác thật an tĩnh, cơ bản không nên quấy rầy.
Đằng Tự đứng trước cửa phòng Dịch Quân Ngạn nửa ngày, cuối cùng cũng buông tay.
***
Sang ngày hôm sau, mọi thứ xung quanh hắn thật kỳ lạ, đã hơn tám giờ sáng cũng chẳng có ai đến gõ cửa phòng hắn, điều này khiến Đằng Tự không chút hài lòng.
Hắn lười biếng bò dậy, liền dự tính sẽ đi ra đối diện người kia mà cúi đầu nhận lỗi. Thế nhưng thực tế lại nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, phòng bếp không hề có bóng dáng của Dịch Quân Ngạn.
Người kia, mỗi sáng đều kiên trì làm điểm tâm cho hắn.
Căn phòng trống rỗng tựa như một cơn gió lạnh tạt vào mặt Đằng Tự, hắn liền thất kinh, mang theo nỗi hoảng hốt mà chạy tới trước cửa phòng Dịch Quân Ngạn, nuốt nước miếng vươn tay ra gõ nhẹ một cái.
Cánh cửa, chỉ ngay sau lần thứ nhất, liền tự động khẽ mở.
Đặng Tự tưởng chừng như có một cơn gió thổi qua, lạnh đến run người.
“Dịch Quân Ngạn…”
Trong phòng trống không, khăn trải giường cùng chăn gối trắng thuần được gấp gọn ghẽ, mọi thứ đều sắp xếp chỉn chu, ngay cả mặt bàn hay tủ quần áo đều không lưu lại bất cứ thứ gì.
Sự sạch sẽ tới kỳ lạ này tựa như một con dao bén nhọn đâm vào l*иg ngực hắn. Đau lắm, ngay tới hô hấp cũng chẳng nổi, hơn nữa, Đằng Tự lại không cảm thấy chút tức giận nào, chỉ biết mồ hôi lạnh đang nhễ nhại nơi trán.
Dịch Quân Ngạn rời đi, tựa như một bộ phận cực kỳ hiểm yếu và quan trọng trong cơ thể hắn bị cắt bỏ, đau thương vô cùng.
Mặc dù cũng khả năng cậu chỉ rời đi một thời gian vì giận Đằng Tự, nhưng chẳng rõ bởi lý do nào. Ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rõ,
lần này người kia rời đi, là muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Nỗi hoảng loạn dần dần kéo tới, Đằng Tự không thể chống cự nổi.
Hai tiếng sau, hắn cưỡi trên con xe thể thao mới coóng, lao như gió trên đại lộ Tokyo.
Đằng Tự đang trò chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia.
“Xin chào! Tôi là Quỷ Túc Thuần, ai vậy?”
“Ít diễn lại đi! Quỷ Túc Thuần tôi hỏi cậu, Dịch Quân Ngạn đâu?”
“Cậu ta là đầy tớ của cậu mà, sao lại hỏi tôi?” Quỷ Túc Thuần không chút đếm xỉa mà quăng lời châm biếm.
“Nói láo! Cậu ấy đột nhiên không từ mà biệt, nhưng cậu nhất định phải biết Dịch Quân Ngạn đi đâu chứ? Giao
địa chỉ ra đây, bằng không tôi sẽ báo cho cả thiên hạ biết cậu là đồng tính!”
“Đúng, tôi là một người đồng tính, thế còn cậu? Đằng Tự đại nhân, cậu vô lại với Dịch Quân Ngạn, xong còn giở trò chơi đùa lúc nóng lúc lạnh hòng nhận được sự xem trọng của đối phương, cậu không phải là một người đồng tính sao? Lẽ nào đồng tính còn phân chia cấp bậc?”
“Dịch Quân Ngạn đối với tôi là đặc thù, điều này cũng không đồng nghĩa với việc tôi thích đàn ông!” Đằng Tự lập tức cố gắng biện giải.
Người kia hừ lạnh một tiếng, “Cậu cao quý tới như vậy cơ mà, chi bằng tự mình thanh nhã mà chậm rãi đi tìm người kia đi, để xem cái tính tự luyến của cậu sẽ phát tiết tới mức nào!”
“A lô?!” Đằng Tự hét ầm vào đầu dây bên kia, thế nhưng y đã tắt máy từ khi nào.
Quỷ Túc Thuần chết tiệt!
Hắn trong lòng hung hăng mắng, mặc dù có cáu giận y tới đâu, nhưng quả thực là Đằng Tự vẫn không hề có bất kỳ một manh mối nào để đi tìm Dịch Quân Ngạn.
Căn hộ nhỏ trước kia cậu ở bị thiêu rụi, sau này mảnh đất đó được công ty địa ốc bán đi, người dân xung quanh thì thu dọn đồ đạc cũng rời sang khu ở mới. Quầy bar BL thì vì vụ thuốc lắc mà bị phong tỏa, căn nhà hồi xưa Dịch Quân Ngạn cùng Ngọc Trí Thuần ở cũng đã có người mới dọn vào…
Tất cả những nơi hắn biết, đều tìm qua, nhưng chung quy lại vẫn như cũ, không có bất kỳ một tung tích nào.
Đằng Tự như phát điên mà gọi cho Quỷ Túc Thuần, nhưng đối phương ngay lập tức dập máy.
“Sh*t!” Nghiến răng nghiến lợi đập tay vào vô-lăng, tiếng còi inh ỏi vang vọng xung quanh, nhưng cũng chỉ có người đi đường lườm nguýt hắn mà thôi.
Đằng Tự cuối cùng cũng hiểu rõ, Dịch Quân Ngạn không đơn thuần là vì hắn mắng, hắn đánh khiến cậu rời đi, mà chính bởi rất nhiều rất nhiều những bi thương khi trước, cùng với việc chẳng thể thổ lộ tình cảm với hắn, cuối cùng đã dẫn tới cục diện như hiện tại.
Hắn cứ nghĩ cậu sẽ chờ hắn, nhưng Đằng Tự lại không biết mình đã bao lần vô ý làm Dịch Quân Ngạn tổn thương. Cậu mệt mỏi rồi, giống như hoa tươi vì lòng người sẽ nở rộ, nhưng tới một ngày sẽ héo úa.
Chính bản thân hắn đáng lẽ phải biết sớm hơn, cõi lòng kiên định của cậu thực từ lâu đã máu me đầm đìa, không còn chịu nổi được nỗi thống khổ này nữa.
Hơn nữa, Đằng Tự hắn cũng quá đỗi ngu ngốc và độc địa, hắn tùy hứng không chút suy nghĩ mà giăng bẫy người kia, lợi dụng nỗi đớn đau của cậu để thỏa mãn mục đích hoang đường mà nực cười của mình.
Hắn biết mình đã sai quá nhiều, tình yêu giữa người với người còn cần phải toan tính hay sao? Quý Túc Thuần nói đúng, hắn đã quá yêu bản thân rồi, luôn tự cho mình khôn khéo thông minh, hậu quả lại làm mất đi người bản thân coi trọng nhất. Đơn giản mà nói, vẫn là ông trời đang cho kẻ bội bạc này một sự trừng phạt thích đáng.
Điều hắn chẳng thể nói ra lời, liệu người kia có biết?
Dịch Quân Ngạn, cậu biết không, kỳ thực tôi…
***
Hôm nay là chủ nhật, hầu như các hàng quán ở Tokyo giờ này cũng tan ca, hắn đành dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị đi vào bên trong mua chút đồ ăn cho bữa trưa.
Đã vài ngày không hề tắm rửa tử tế, tóc rối tung không nói, ngay cả râu ria cũng chẳng cạo nên khi hắn đi vào, mọi người chỉ nghĩ Đằng Tự là một ông chú nghèo nàn chứ chẳng phải một thanh ưu danh tiếng.
Đi tới trước quầy tính tiền, hắn liền chú ý ở bên kệ sách có một cuốn tạp chí, là thứ báo lá cải rẻ tiền: tạp chí thanh ưu. Đằng Tự rất ít nhìn qua, chỉ là lần trước có scandal, cũng vì thế mà nhận được sự chú ý của Đằng Tự, ảnh bìa khiến hắn sung huyết, trên đó còn là dòng chữ to tướng đặc biệt gai mắt.
Nhanh chóng đọc qua tựa, “Tân thanh ưu Dịch Quân Ngạn bộc bạch là người đồng tính, hơn nữa còn từng bị một người đàn ông cưỡиɠ ɖâʍ!”
Hình ảnh trên bìa chính là tấm khi trước thám tử do hắn thuê chụp được, Dịch Quân Ngạn cùng Ngọc Trí Thuần gần kề thân mật, phía sau còn là biển hiệu của ‘Loveless Bar’, thế nhưng khuôn mặt của y lại được làm mờ, người không biết căn bản sẽ chẳng rõ nam nhân đó là ai.
Hắn cấp tốc mở ra, cuối cùng cũng tới trang của bài phỏng vấn.
Phóng viên (PV): Dịch Quân ngạn tiên sinh là một người đồng tính?
Dịch Quân Ngạn (DQN): … Đúng.
PV: Như anh đã nói, anh từng bị một người đàn ông hϊếp da^ʍ, sự việc là sao? Anh có thể kể chi tiết hơn được không?
DQN: Việc đó là chuyện từ rất lâu rồi. Đại khái là năm đó tôi khoảng mười chín, đôi mươi, đang học tại học viện điện ảnh và tryền hình, ban đêm khi làm thêm ở quán bar, trên đường trở về liền bị một nam nhân chặn lại, sau đó…
PV: Sau đó thì sao?
DQN: … Xin lỗi, có thể hỏi cái khác không?
PV: A, xin lỗi. Anh là một người đồng tính, vậy làm việc cùng một người kỳ thị LGBT như Đằng Tự tiên sinh, sao anh còn có thể trở thành người đại diện cho anh ta? Có phải là Đằng Tự…
DQN: Xin cô đừng nói lung tung! Chuyện này sở dĩ không can hệ gì tới Đằng Tự cả.
PV: À, thì ra là như vậy. Thế còn Phiến Cương đại sư, khi đang tìm người phối âm cho ‘Hoa Linh’, phải chăng cũng biết anh là người đồng tính?
DQN: Không, cô ấy không biết.
…
Cách đặt câu hỏi không chút e dè của phóng viên rõ ràng mang theo ý tứ cố tình hãm hại Dịch Quân Ngạn. Thế nhưng cậu vẫn như cũ rất nghiêm túc trả lời, một khi cảm thấy nguy hại tới danh dự của người khác, liền ngay lập tức phản bác.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, Đằng Tự khi đọc những dòng này lại cảm nhận được nỗi khổ đau của cậu, bản thân không hoàn toàn tin tưởng Dịch Quân Ngạn, rốt cuộc vẫn là cậu một mực trung thành với hắn.
Mà tại sao, Dịch Quân Ngạn lại muốn đem chuyện mình là người đồng tính ra kể cho báo giới?
Vừa đau lòng, lại nghi ngờ, còn pha chút ngạc nhiên, tâm tình Đằng Tự hiện tại hỗn độn vô cùng. Hắn chẳng biết nên cảm thấy ra sao, nhưng thứ duy nhất hắn có thể chắc chắn, đó chính là, Đằng Tự muốn ngay lập tức được nhìn thấy Dịch Quân Ngạn trong tầm mắt.
Chạy ra khỏi cửa hàng tiện lời, hắn mở cửa ngồi lên xe, không chút do dự mà lao thẳng về phía trụ sở công ty FS.