Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luyến Tâm

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bọn họ, cậu định chuẩn bị làm như thế nào?” Bọn họ tự nhiên là chỉ Hùng Bưu cùng Hùng Tiểu Diệp, Lam Linh cũng không thèm nhìn tới Hạo Huân hỏi.

“Trước tới nhà của em đi.” Nhìn bốn phía gia cụ đều bị phá hủy, nơi này người nhất định không thể ở. Hạo Huân tính toán trước đón bọn họ về nhà mình......., như vậy vừa lúc thuận tiện để anh theo đuổi Hùng Bưu.

Còn về nhà Lam Linh, anh nghĩ cũng không dám nghĩ, ba năm đã đầy đủ để cho Hạo Huân hiểu biết Lam Linh là cỡ nào chán ghét người khác ở nhà của cô lúc ẩn lúc hiện, cho dù là anh trừ phi là có chuyện gì tất yếu, bằng không anh tuyệt đối sẽ không đi đến nhà Lam Linh. Cũng không phải nói nhà Lam Linh có cái gì kinh khủng, chủ yếu là Lam Linh không thích người khác quấy rầy mình.

“Kia đi thôi” Lam Linh đang muốn xoay người rời đi, lại bị một đạo thanh âm mà dừng bước.

“Đợi một chút, cái kia, vừa rồi tờ chi phiếu kia là như thế nào? Hai người sao lại vô duyên vô cớ đưa cho bọn chúng? Chẳng lẽ hai người cũng thiếu tiền bọn họ?” Nhưng khi nhìn thấy quần áo mặc trên người bọn họ lại cảm thấy không giống lắm, Hùng Bưu không khỏi nghi ngờ.

“Cậu không nói với cậy ấy?” Thấy Hùng Bưu phản ứng, chân mày Lam Linh không khỏi nhíu lại.

“Ha ha, em có nói với Tiểu Diệp” Hạo Huân xấu hổ cười gượng hai tiếng, vừa rồi Hùng Bưu vẫn sững sờ, anh nói như thế nào được?

“Tiểu Diệp, anh ta nói với em cái gì?” Nghe thấy Hạo Huân nói, Hùng Bưu vội vàng hướng đứa em gái Hùng Tiểu Diệp của mình hỏi.

“Nga, chính là chuyện anh Hạo giúp chúng ta trả tiền a.” Mà vừa rồi, Hùng Bưu không phải thấy Hạo Huân cầm chi phiếu đưa cho những người đó sao?

“Cái gì? Giúp chúng ta trả tiền? Này làm sao có thể, là chúng ta thiếu tiền đám người kia, cũng không phải bọn họ thiếu tiền bọn chúng! Không được, anh phải đem tờ chi phiếu kia lấy lại, em trước tiên coi chừng bọn họ, anh sẽ nhanh chóng trở về!” Không để cho Hùng Tiểu Diệp có cơ hội phản bác, Hùng Bưu bỏ chạy ra hướng cửa.

“Anh!” Mắt thấy Hùng Bưu sắp chạy ra khỏi cửa, Hùng Tiểu Diệp vội vàng kêu gọi lại. Lúc này nhìn thấy Hạo Huân kéo anh ấy trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu để cho Hùng Bưu cứ như vậy chạy đi lấy chi phiếu về, ảnh không bị bọn họ đánh chết mới là lạ!

“Anh làm gì? Mau thả tôi ra! Tôi muốn đem tờ chi phiếu lấy lại trả cho anh, tuy rằng tôi đọc sách ít, nhưng đạo lý ‘vô công bất thụ lộc’ tôi còn biết! Anh mau thả tôi ra!” Thuở nhỏ ba cậu có dạy không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác, phải hiểu được tri ân đồ báo. Vừa nghĩ tới Hạo Huân có thể mạo hiểm tán gia bại sản thay cậu trả năm trăm vạn kia, trong lòng Hùng Bưu lại gấp đến độ không biết phải như thế nào cho phải.

“Cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói, số tiền kia là tôi tự nguyện thay cậu trả, cậu không cần phải chạy đi lấy lại.” Hạo Huân gắt gao đem Hùng Bưu ôm vào trong lòng, chỉ sợ vừa buông tay, cậu ấy lại muốn chạy đi kiếm bọn người kia đòi lại tờ chi phiếu. Anh không muốn để cho cậu ấy bị đánh chút nào.

“Đúng a, anh hai, anh hãy nghe anh Hạo nói đi, anh ấy không cần anh chạy đi lấy lại tờ chi phiếu đó, huống hồ em cũng không hi vọng anh bị bọn họ vây đánh.” Hùng Tiểu Diệp cũng vội vàng nói.

“Tiểu Diệp, làm sao em có thể nói lời như thế! Ba ở mọi lúc thường xuyên dạy chúng ta có ơn phải lo báo đáp, hơn nữa năm trăm vạn kia cũng không phải là con số nhỏ, nếu anh ta bởi vì vậy mà tán gia bại sản, em bảo anh buổi tối như thế nào ngủ được!” Nghe Hùng Tiểu Diệp nói, Hùng Bưu không khỏi tức giận nói. Lại không biết rằng, do cậu nói vậy mới làm cho ba người ở đây buổi tối ngủ không yên.

Hùng Tiểu Diệp là bởi vì sức tưởng tượng phong phú của Hùng Bưu mà cảm thấy bất đắc dĩ, Lam Linh còn là triệt triệt để để cười to ra tiếng, mà Hạo Huân thì dở khóc dở cười.

“Hạo Huân, chị chưa bao giờ biết năm trăm vạn sẽ làm cho cậu nghèo đến tán gia bại sản a” Liếc mắt nhìn Hạo Huân, Lam Linh chế nhạo nói.

“Linh tỷ, đừng nói là chị, ngay cả em cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, em sẽ nghèo như vậy.” Đối với sức tưởng tượng phong phú của Hùng Bưu, Hạo Huân vô lực thở dài một hơi.

“Anh xem, anh cũng thừa nhận là mình nghèo, cho nên anh càng phải lấy về năm trăm vạn kia. Anh mau thả tôi ra, tôi giúp anh đi lấy trở về nga!” Vừa nghe thấy thanh âm thở dài của Hạo Huân, Hùng Bưu càng thêm khẳng định, anh ta là vì lo lắng cho cuộc sống sau này mới thở dài như vậy, bởi thế càng làm cho cậu giãy dụa càng thêm kịch liệt. Cậu không thể để cho anh ta cũng theo chân bọn họ giống nhau, phải trải qua cuộc sống mỗi ngày trả nợ!

“Anh, anh hãy nghe em nói, anh Hạo tuyệt không nghèo, trái lại anh ấy rất có tiền. Anh cũng xem qua, trên TV kẻ có tiền đều là cầm một xấp chi phiếu. Mà vừa rồi, anh Hạo không phải cũng có chi phiếu sao?” Đối với Hùng Bưu trì độn, Hùng Tiểu Diệp sớm thấy nhưng không thể trách.

“Em nói anh ta rất có tiền?” Thấy em gái hữu lực gật gật đầu, Hùng Bưu vẫn không tin tưởng lắm nhìn về phía Hạo Huân, “Anh rất có tiền?”

“Đúng, tôi có rất nhiều tiền.” Hiện tại anh rốt cuộc biết Hùng Bưu phản ứng có bao nhiêu chậm chạp. Bất quá, Hạo Huân thật sự rất cao hứng vì Hùng Bưu lo lắng cho mình.

“Nhưng mà….., chúng tôi cùng hai người một chút quan hệ cũng không có, hai người vì sao lại giúp chúng tôi?” Đó cũng là điều làm cho Hùng Bưu nghi hoặc nhất. Phải biết rằng, xã hội bây giờ sống rất thực tế, một khi có phiền phức tất cả mọi người đều là quét tuyết trước cửa*, ngay cả thân thích cũng không ngoại lệ, huống chi bọn họ là người xa lạ? Hùng Bưu thật sự không hiểu.

(*) đại loại chuyện nhà ai nhà ấy lo, đây không quản, không quan tâm.

“Cũng không tính là giúp, chỉ là thay đổi chủ nợ mà thôi. Nhưng mà so với bọn cho vay nặng lãi, Hạo Huân sẽ không thu tiền lãi của các người. Đúng rồi, cậu biết nấu cơm không?” Thẳng đến hiện tại Lam Linh mới hiểu được, Hạo Huân vì sao lại coi trọng Hùng Bưu. Tuy rằng Hùng Bưu phản ứng trì độn, nhưng lại có một tâm linh đơn thuần. Bản thân cô sẽ không để ý Hạo Huân trở thành đồng tính luyến ái, tương phản có thể có được Hùng Bưu làm bạn, Lam Linh thật sự cảm thấy được hài lòng.

Không đợi Hùng Bưu phản ứng, Hùng Tiểu Diệp vội vàng nói. “Biết làm, anh của em cái gì cũng biết, bất kể là giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng, ảnh đều biết! Đặc biệt, anh của em nấu cơm ăn rất ngon, em cam đoan!” Như là sợ Lam Linh không tin, Hùng Tiểu Diệp quơ chân múa tay vội vàng nói.

“Em không cần kích động như vậy, tôi tin tưởng. Như vậy em cùng anh của em đi đến nhà Hạo Huân ở đi, anh của em sẽ phụ trách hết thảy việc nhà, mà em phải tiếp tục đến trường. Thẳng đến khi nợ nần trả hết mới thôi, tốt lắm, cứ quyết định như vậy” Lam Linh không cho cự tuyệt nói.

“Chính là....., như vậy được không?” Tuy rằng Lam Linh đều giúp bọn họ an bài đâu vào đấy, nhưng Hùng Bưu vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, rốt cuộc là chỗ nào thì cậu lại nói không được.

Kính nhờ, đương nhiên không thích hợp rồi! Này làm sao là trả nợ, cái này chính là trá hình muốn đem Hùng Bưu bán cho Hạo Huân mà thôi, mà mọi người chính là đoán chừng Hùng Bưu phản ứng trì độn mới nhanh chóng quyết định như vậy.

“Được rồi, anh hai. Anh xem, em có thể tiếp tục đi học, chúng ta lại không cần trả lợi tức, chúng ta chỉ cần làm nội trợ là được rồi, đây chính là công việc dù muốn đốt l*иg đèn cũng khó mà tìm được. Anh đừng có tái hoài nghi nữa, nghe em là chính xác không sai.” Không để cho Hùng Bưu có cơ hội tự hỏi, Hùng Tiểu Diệp vội vàng nói, nếu như anh hai của cô sau khi nghĩ minh bạch, chỉ sợ một vạn lần cũng sẽ không đáp ứng. Tuy rằng tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy. Hai người đi thu dọn đồ đạc, xem có đồ vật gì muốn mang theo.” Đem Hùng Bưu thúc đẩy đi thu thập hành lý, Hạo Huân nhìn về phía Lam Linh, thản nhiên nói, “Linh tỷ, chị không phản đối?”

“Phản đối chị còn giúp cậu? Huống hồ, chị cảm thấy Hùng Bưu rất thích hợp với cậu. Cậu tốt với cậu ta, không được làm cậu ta thương tâm” Nhìn Hùng Bưu bộ dáng như trước ngây ngốc, Lam Linh không thể không nói.

“Yên tâm đi, em sẽ không” Anh sẽ thương cậu ấy, như thế nào làm cậu ấy thương tâm? Đồng dạng nhìn Hùng Bưu, Hạo Huân kiên định nói.

Cứ như vậy, Hùng Bưu lần đầu tiên cùng Hạo Huân gặp mặt, dưới tình huống u mê bị đứa em gái của mình Hùng Tiểu Diệp bán cho Hạo Huân. Đến nay hồi tưởng lại, cậu vẫn là không hiểu nổi mình tại sao lại bị bán. (vậy mới cao tay chứ ^^, Diệp hủ nữ muôn năm

^o^/)

******************

Sau khi đi tắm xong bò lên trên giường nằm, Hùng Bưu vẫn không thể tin được vào tất cả chuyện này.

Hồi tưởng lại lúc Hạo Huân chở bọn họ đến nhà anh, khi đến nơi thì thấy một căn nhà lớn cao chọc trời, cậu chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn nó, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Hùng Tiểu Diệp mới hoàn hồn lại.

“Wow, thật lớn nga! Anh Hạo, nhà của anh thật đúng là to nha!” Một bên vừa đi tham quan nơi này, căn nhà lớn chỉ có thể thấy được trên TV, Hùng Tiểu Diệp một bên tán thán nói.

Bất quá cô bội phục nhất vẫn là cặp mắt của mình, thế nhưng sẽ thay người anh trì độn của mình chọn giữa bao người được một người đàn ông có tiền như vậy! Này……..Thật sự là quá tốt!

.............

Từ trong phòng bếp cầm ra một hộp cấp cứu đem vào phòng khách, Hạo Huân kéo qua Hùng Bưu vẫn sững sờ ngồi ở trên ghế sofa, thật cẩn thận thay cậu bôi thuốc, đối với Hùng Tiểu Diệp tán thưởng vẫn bất trí nhất từ

(không nói một lời).

“A, đau quá.” Miệng vết thương bị nước sát trùng rửa lên làm cho Hùng Bưu đau đớn đến hô lên.

“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Nghe thấy thanh âm Hùng Bưu kêu đau, Hạo Huân một bên an ủi, một bên động tác xử lý vết thương nhanh hơn.

“Ừm” Biết rằng nếu không bôi thuốc, thì ngày mai nhất định sẽ càng đau, Hùng Bưu gật gật đầu, nắm chặt nắm tay nhịn đau.

Hạo Huân tự nhiên thấy được Hùng Bưu nắm chặt nắm tay, không khỏi thương tiếc thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, sớm biết vậy hẳn là nên kêu Lam Linh xuống tay nặng hơn một chút.

(xuống tay với mấy thằng côn đồ nhá ^^)

“Được rồi” quấn lên miếng băng vải cuối cùng, Hạo Huân ôn nhu nói.

Nghe thấy Hạo Huân nói Hùng Bưu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mắt một tuấn nhan tuấn mỹ, tâm trí sau một khắc lâm vào choáng váng, cậu phát hiện Hạo Huân là người rất dễ nhìn trong số những người mà cậu đã từng gặp qua.

“Ha ha ha ha........” Trong không gian yên tĩnh lại bị một trận tiếng cười khoa trương đánh gảy.

“Tiểu Diệp, em đang cười cái gì vậy?” Nhìn thấy Hùng Tiểu Diệp thế nhưng cười đến nước mắt đều chảy ra, Hùng Bưu bất minh sở dĩ

(khó hiểu)

hỏi.

“Anh, anh khẳng định không biết bộ dạng của mình hiện tại như thế nào đâu? Em đề nghị anh vẫn là đến phòng tắm nhìn qua một chút đi. Ha ha ha ha........” Thiên, thật sự là mắc cười quá đi! Anh của cô bị Hạo Huân dán đầy băng OK trên mặt, chỉ chừa ra đôi mắt cùng cái miệng, hơn nữa bộ dạng kia cùng con gấu bắc cực không có gì khác biệt a! A, không được, bụng cô cười đến đau quá.

Bất minh sở dĩ đi vào toilet Hạo Huân chỉ, thấy chính mình trong gương, Hùng Bưu sửng sốt một lúc lâu sau đó giật mình kêu lên.

“A ————”

Rất nhanh chạy đến trước mặt Hạo Huân, Hùng Bưu tức giận nói: “Làm sao anh đem mặt tôi biến thành cái dạng này? Hình dạng này cùng yêu quái căn bản không có gì khác biệt!” Bộ dạng như thế này bảo cậu ngày mai làm sao ra ngoài gặp người ta? Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp càng thêm không kiêng nể gì cười lớn tiếng hơn, Hùng Bưu càng thêm buồn bực.

“Tôi thấy rất dễ nhìn mà” Không đếm xỉa đến Hùng Bưu tức giận chỉ trích, Hạo Huân lơ đểnh nói.

“Không dễ, một chút cũng không dễ nhìn! Tóm lại tôi không muốn cái dạng này!” Nói xong, Hùng Bưu liền động thủ xé băng vải trên mặt, lại do động tác thô lỗ kéo xuống mà đau đến chảy nước mắt.

“Đừng nhúc nhích, hôm nay cứ như vậy, ngày mai tôi giúp cậu lấy xuống.” Thấy Hùng Bưu đau đến chảy nước mắt, Hạo Huân rất nhanh đi đến trước mặt cậu, ngăn hai tay của cậu lại, không cho cự tuyệt nói.

“Anh hai, anh nghe lời anh Hạo nói đi, kỳ thật cũng không khó xem lắm đâu!” Thoáng nhìn thấy Hùng Bưu chảy nước mắt, Hùng Tiểu Diệp vội vàng dừng tiếng cười lại khuyên bảo. Đối với người anh từ nhỏ đã yêu thương cô, cô không thích nhìn nhất chính là thấy anh hai rơi lệ.

Cứ như vậy, Hùng Bưu bị Hạo Huân cùng Hùng Tiểu Diệp ngăn lại không thể kéo xuống băng OK trên mặt. Đồng dạng ở hai người nhất trí, thái độ không cho cự tuyệt, bị phân phối đến trong phòng Hạo Huân ngủ, Hùng Tiểu Diệp ngủ ở trong phòng khách.

Từ trong phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Hùng Bưu nhìn chằm chằm trên trần nhà, một bộ dạng như có điều gì suy nghĩ, Hạo Huân khó hiểu hỏi.

“Cậu đang suy nghĩ gì thế?”

“A, không có nghĩ cái gì. Di, anh chừng nào thì đi ra?” Nghe thấy giọng của Hạo Huân làm cho Hùng Bưu lặng đi một chút, sau đó nhìn thấy anh từ phòng tắm đi ra, trên người quấn một cái khăn tắm, hai mắt của cậu trừng lớn giống như cái chuông đồng, “Anh, sao anh không mặc quần áo?”

Từ nhỏ ba đã dạy cậu buổi tối đi ngủ phải mặc quần áo, như vậy mới tôn trọng đối phương, mà điểm này Hùng Bưu luôn thi hành đến nay.

“Tôi có thói quen ngủ trần.” Hạo Huân vén chăn lên chuẩn bị nằm vào bên cạnh, không nghĩ tới Hùng Bưu giữ chặt chăn không buông, khó hiểu nhìn về phía cậu, “Làm sao vậy?

“Anh nhanh đi mặc quần áo, ba của tôi nói buổi tối đi ngủ phải mặc quần áo, không mặc quần áo là không tôn trọng đối phương!” Hùng Bưu nắm chăn kiên quyết không chịu để cho Hạo Huân tiến vào nằm.

Đây là cái lý luận quái quỷ gì thế? Hạo Huân chưa từng nghe qua, nhưng mà Hùng Bưu kiên trì nên anh đành bất đất dĩ đi đến tủ quần áo cầm lấy một cái quần mặc vô, đây đối với anh mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất.

“Được rồi, tôi đã mặc quần vào, nếu cậu còn muốn tôi mặc áo vậy tôi đây sẽ tiếp tục ngủ trần”

Một câu phá tan ý niệm của Hùng Bưu muốn tiếp tục du thuyết Hạo Huân đi mặc áo, đem so sánh, Hùng Bưu tình nguyện đối mặt với Hạo Huân mặc quần, lúc này Hùng Bưu mới buông chăn ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »