Chương 1: Nuôi Sâm

Các cụ trong làng đã từng truyền miệng nhau rằng m.áu của chín chàng trai trưởng thành có thể nuôi ra một ra một Sâm âm dương có giá trị liên thành.

Mẹ tôi cũng là một người nuôi Sâm, bà sinh được ba người con gái, bảo bọn họ đi vào trong thành phố để l.ừa đàn ông về nhà.

Các chị đều rất khéo, bọn họ l.ừa được hết anh này đến anh khác về nhà, sau khi độ.c ch.ết những chàng trai xong thì rút hết m.áu của họ và tưới lên cho Sâm âm dương.

Mẹ của tôi rất hài lòng.

Nhưng bà không hề biết rằng, Chín chàng trai đã ch.ết kia, sắp quay trở về rồi.

Khi chị hai từ thành phố trở về có dẫn thêm một người đàn ông.

Trên bàn ăn, khi mẹ nắm lấy tay người đàn ông.

"Con trai, dì rất thích con, thật là khỏe mạnh".

"Tiểu Huệ quen được con là phúc khí của nó, đứa con gái như nó niếu không nghe lời thì con cứ nói dì, con nói cho dì biết để xem dì đá.nh nó như thế nào”.

Người đàn ông cười ha hả nhìn chị hai: "Tiểu Huệ đối với con rất tốt".

Chị hai cũng mỉm cười nhìn anh ấy với ánh mắt trìu mến.

Người đàn ông quay đầu nhìn tôi hỏi: "Em trai luôn nhìn chằm chằm anh, có phải là có gì muốn nói với anh đúng không?”

Ánh mắt của tất cả những người ngồi trên bàn chuyển về phía tôi.

Mẹ tôi mỉm cười.

Tôi rụt cổ lại, lắc đầu, trong lòng tuyệt vọng.

Tôi biết người đàn ông này phải ch.ết.

Tôi có ba người chị gái, trước đó đã có tổng cộng tám người anh rể được các chị gái mang về đây.

Bây giờ th.i th.ể của họ được ch.ôn cấ.t ở sân vườn phía sau nhà tôi.

Trong nhà thờ tổ có một gốc Sâm âm dương, th.ịt và m.áu của bọn họ chính là chất dinh dưỡng của gốc Sâm này.

Lúc tôi nhớ lại chuyện đó, gốc Sâm này chỉ có kích thước bằng ngón tay út tôi.

Bây giờ nó đã nặng hơn ba mươi kí, trắng nõn như mỡ, nhưng sờ vào lại rết cứng, bề mặt được bao phủ bởi những phần nhô ra màu đỏ như mạch m.áu.

Đây là Sâm do mẹ tôi nuôi dưỡng, có tin đồn rằng sau khi Sâm lớn lên là có thể hồi sinh người ch.ết bằng xương bằng thịt.

Để người sống không bằng ch.ết, làm cho người ch.ết sống lại.

Mà để tu luyện một gốc Sâm như vậy thì phải tưới nó bằng m.áu của những chàng trai trưởng thành.

Vì vậy, ba người chị gái tôi, từ khi lớn đã lên thành phố để tìm kiếm đàn ông.

Họ đã được mẹ tôi dạy cách dỗ dành đàn ông từ khi còn nhỏ, làm thế nào để khiến đàn ông yêu họ bằng cả trái tim.

Do đó, mặc dù ngôi làng của chúng tôi nằm ở nơi hảo lánh, sâu trong núi nhưng vẫn có những người chàng trai sẵn sàng về nhà với họ vì tình yêu.

Người mạnh nhất trong ba người là chị hai của tôi.

Chị ấy đẹp nhất, đầu óc khôn khéo nhất. Chị ấy đã làm giấy chứng nhận và bằng cấp giả, giả vờ là một sinh viên đại học có xuất thân nghèo khó nhưng cố gắng thay đổi số phận của mình.

Trong tám anh rể trước, bốn người trong số họ là được chị ấy dẫn về. Tất cả đều khỏe đẹp và giàu có, họ là những chàng trai giàu có có lòng thương cảm với chị ấy.

Sau khi họ bị độc ch.ết trong nhà tổ tiên, những đồ có giá trị trên cơ thể họ đã lấy rồi bán với giá rất tốt.

Vì lẽ đó, mẹ tôi thích chị hai nhất. Khi ăn cơm, bà sẽ nói: "Khi Sâm này được tu luyện thành, chị hai sẽ được phần nhiều hơn".

Chị cả và chị ba liếc mắt ghen tị với chị hai.

Phân chia Sâm được thiết lập.

Mẹ tôi lấy sáu phần, bốn phần còn lại được chia cho chị em tôi.

Tôi là một đứa con trai, tôi chẳng thể làm gì ngoài những việc lặt vặt, bị đánh đập và mắng mỏ, nhà người khác ai cũng thích con trai còn mẹ thì không, bà nói!

"Sinh con trai là để kéo dài hương hỏa, nhưng nhà này không cần hương hỏa".

Trưởng thôn không biết mẹ tôi nuôi Sâm mà chỉ nghĩ rằng mẹ tôi đang kiếm tiền bằng cách l.ừa dối đàn ông trong thành phố với ba đứa con gái của bà.

Ông ấy không có ý kiến gì về việc này, nhưng ông ấy lại khó hiểu chỉ vào tôi: "Tiểu Sinh cũng rất đẹp trai, lớn lên nhất định sẽ là một chàng trai tuấn tú, sao bà không dạy thằng bé l.ừa g.ạt phụ nữ?"

Mẹ tôi nhổ vỏ hạt hướng dương ra rồi chế nhạo: "L.ừa phụ nữ? Phụ nữ tỉnh táo lắm. Đàn ông là những người ng.u ng.ốc nhất, trên đời này chỉ có đàn ông mới sẵn sàng nỗ lực và hi si.nh hết mình vì tình yêu".

Không biết người đàn ông mới được chị hai mang về có ng.u ng.ốc hay không.

Nhưng tôi biết anh ấy là một người tốt.

Sau bữa ăn, mẹ tôi và ba chị gái tôi ra sân sau để chuẩn bị. Khi chỉ có tôi và anh ấy, anh ấy nắm cổ tay tôi rồi hỏi tôi những vết thương trên cánh tay tôi là từ đâu ra.

Mẹ và các chị gái tôi đang ở sân sau được ngăn cách bởi một tấm màn, tôi không dám nói rằng tôi bị họ đánh, chỉ nói: "Em đi không vững, hay bị ngã".

Người đàn ông gật đầu, nói rằng anh ấy có thuốc mỡ trong vali, tôi muốn bôi thì cứ lấy dùng.

Tôi không nhịn được mà nắm lấy tay anh ấy viết lên lòng bàn tay cô ấy!

“Mau trốn đi".

Người đàn ông nhìn tôi rồi mỉm cười, giơ tay lên chạm vào đầu tôi, dường như tôi chỉ là một đứa trẻ con nghịch ngợm.

Tiếng mẹ tôi mài da.o phát ra từ sân sau.

Bà ấy cao giọng nói: "Tiểu Sinh! đối xử với anh rể cho tốt vào".

Tôi toát mồ hôi lạnh, không quan tâm đến việc viết lách nữa. Tôi thì thầm vào tai cô ấy: "Chị hai của em nói dối anh, họ muốn".

Trước khi tôi kịp nói xong, mẹ tôi mở rèm bước vào.

Trong tay bà ấy cầm da.o ch.ặt xương sắc bén, trên mặt cũng nở nụ cười rạng rỡ.

"Này! hai chàng trai tâm sự cái gì đấy?”

Trán tôi đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông nhìn tôi rồi đứng dậy!

"Không có gì, em trai kể cho con nghe về chuyện xấu hổ của chị hai ngày bé".

Mẹ tôi cười: "Con nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm"

Bà ấy nói: "Mẹ bảo bọn họ nấu nước đậu đỏ, con thử xem xem có thích không?"

Người đàn ông đứng dậy.

Tôi vô thức túm lấy tay anh ấy, miệng thì thầm!

"Đừng ăn"

"Ăn thì anh sẽ ch.ết"

Người đàn ông nhìn xuống tay tôi.

Giây tiếp theo, anh ấy gạt tay tôi ra rồi mỉm cười với mẹ tôi:

"Vâng"

Người đàn ông đi ra sân sau.

Ngay khi anh ấy rời đi, mẹ tôi nhặt một cây chổi rồi đá.nh vào tay và chân tôi.

"Nếu mày dám gây chuyện, xem tao làm sao để gϊếŧ mày".

Người ta nói rằng khi mẹ tôi mang thai tôi, bà ấy có một cái bụng tròn, mọi người đều nói đó là bé gái.

Kết quả là sinh tôi ra lại là một bé trai.

Mẹ tôi ch.án gh.ét con trai đến nỗi bà ấy từng dì.m tôi vào một thùng nước ti.ểu.

Mai là có ông cậu, niếu không tôi đã ch.ết, ông cậu người đức hạnh nhất trong làng, đã giúp mẹ tôi tính toán quẻ, nói mạng tôi chưa tận, nếu cố gϊếŧ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vận khí nhà tôi, vì vậy mẹ tôi mới giữ lại tôi.

Bà ấy bắt tôi làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi, bà ấy và ba chị gái của tôi đều có thể đá.nh đậ.p, la mắ.ng tôi theo ý muốn nếu tâm trạng họ không tốt.

Tôi đã quen với việc cơ thể tôi đầy vết thương.

Trước đó, chưa có ai từng hỏi tôi có đau không.

Người đàn ông mà chị hai dẫn về là người đầu tiên hỏi.

Tôi muốn cứu anh ấy.

Nhưng khi tôi thoát khỏi sự đánh đập của mẹ rồi chạy ra sân sau thì người đàn ông đó đã ch.ết.

Ở phía sau đầu anh là cái rìu của chị cả, rìu còn nhô ra khỏi trán anh ấy.

Tay chân tôi lạnh đến nỗi tôi gần như ng.ất đi.

Ba chị gái tôi quen nhìn thấy cảnh này.

Họ vừa nói vừa cười.

Chị hai nói: "Thật đáng tiếc, anh ấy đối với em tốt hơn những người khác".

Chị cả cười nói: "anh ấy yêu em nhiều đến mức có thể sẵn sàng ch.ết dưới tay em".

Chị ba nhặt con da.o ch.ặt xương, bắt đầu khéo léo tháo rời cơ thể người đàn ông.

Tôi co rúm lại trong góc, mắt tối sầm lại.

Không mất nhiều thời gian để mẹ và ba chị gái xử lý người đàn ông bằng một con da.o ch.ặt xư.ơng.

Một thùng m.áu lớn được đổ vào bên dưới gốc Sâm.

Ngay lập tức, gốc Sâm âm dương dường như đã to lên rất nhiều.

Các đường nét giống như tĩnh mạch trên bề mặt thậm chí còn đỏ hơn, như một bắp thịt lớn, trông cực kỳ qu.ỷ d.ị.

Mẹ tôi mỉm cười hài lòng: "Rất tốt, trong ba ngày nữa, Sâm này sẽ được luyện thành".

Các chị cũng cười theo.

Cách họ không xa, thịt và xương bị phân ra của người đàn ông và sình bùn được trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi m.áu kinh tởm.

Đêm đó tôi bị sốt, trán nóng bừng, tôi mê sảng.

Trong cơn choáng váng, tôi đứng dậy đi tìm nước để uống. Khi tôi đi ngang qua sân, tôi đột nhiên va vào một người.

Là chị hai.

Chị ấy ngồi xổm trước mặt gốc Sâm, gốc Sâm đang bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như sắp sinh ra một điều gì đó thật kh.ủng kh.iếp.

Có lẽ đó là ảo giác của tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng bề mặt của gốc Sâm luân phiên nổi lên những khuôn mặt của những người đàn ông.

Chị hai quay lưng lại với tôi, nhìn vào gốc Sâm âm dương, phát ra những tiếng cười vui vẻ, qu.ái dị.

Tôi s.ợ h.ãi, thì thầm!

"Chị hai"

Đầu chị hai từ từ quay lại.

Tôi choáng váng.

Mặt chị ấy ch.ằn ch.ịt vết thương, chị ấy đang cầm lọ thuốc bối rối, sau đó nhặt con da.o ch.ặt xương bên cạnh lên rồi cắt thêm lên mặt của mình.

M.áu chảy thành dòng, nhưng chị hai lại hài lòng thoa thuốc lên mặt mình mà không cảm thấy đau.

Tôi sợ hãi đến mức lùi lại.

Chị hai ngước lên nhìn tôi rồi cười khúc khích.

Không hiểu sao, khi thấy chị cười cười, khuôn mặt anh trông giống như người đàn ông thứ chín vừa ch.ết.

Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rằng chị ấy đã trở thành gốc Sâm hoặc gốc Sâm âm dương đã trở thành chị ấy.

Chị hai bước từng bước về phía tôi, đôi giày cao gót của chị ấy giẫm trên mặt đất, từng bước chị ấy đi tạo ra những dấu chân đẫm m.áu.

Tôi cố gắng hét lên, nhưng tôi không thể phát ra âm thanh nào ngoài tiếng ú ớ.

Chị hai nhìn tôi rồi mỉm cười nói: "Sâm âm dương đã được luyện thành".

Sau đó, chị ấy nhẹ nhàng lướt qua tôi.

Tiếng giày cao gót biến mất trong màn đêm vô tận.

Ngày hôm sau, mọi người đều biết rằng có điều gì đó không ổn với gia đình tôi.

Chị hai đã biến mất .

Sâm âm dương cũng không còn.

Chị cả và chị ba tức giận đến mức mắ.ng ch.ửi nhau.

Họ mắng chị hai của tôi quá th.am l.am, muốn một mình độc chiếm Sâm âm dương.

Mẹ tôi vẫn giữ một khuôn mặt bình tĩnh.

Bà ấy nói rằng chị hai là đứa hiếu thảo nhất và nó sẽ không làm như vậy.

Nói xong, ánh mắt bà ấy rơi vào trên người tôi:

"Tiểu Sinh, tối hôm qua con có nhìn thấy gì không?"

Mặt tôi tái nhợt, nói rằng tối qua tôi bị mê mang, ngủ cả đêm.

Mẹ tôi chạm vào trán tôi, thấy rằng tôi bị sốt nhẹ.

Bà ấy lại nhìn người của tôi, tôi gầy đến mức xách một bao gạo còn khó khăn, không thể nào di chuyển được gốc Sâm nặng mấy chục cân.

"Đi mời ông cậu tới, để cho ông ấy tính một quẻ, xem chị hai đã đi đâu?"