Chương 7: Hắc Y Nhân(2)

Tiểu nữ hài vừa đối diện Diêm La lại bị Hoa Thần y một chộp kéo đi, trái tim nhỏ đã vượt quá giới hạn, lắc mình chống cự vòng tay Lôi Tiêu, muốn thoát đi. Sau phải để Hoa lão điểm ra một chỉ đánh ngất mới ngoan ngoãn nằm yên.

Lôi Tiêu ôm lấy nàng, trong vào ánh mắt mặt hồ đã bị sợ hãi phủ sương đυ.c cùng đám thi thể la liệt bên cạnh cũng tự mình phác hoạ thảm cảnh đã diễn ra. Trong lòng gieo xuống hạt giống phẫn nộ, ý tưởng muốn gϊếŧ người bùng cháy mạnh hơn bao giờ hết. Cả đời Lôi Tiêu đây khẳng định lần tức giận đến đỉnh điểm.

Ngày thường bất kiến ngoại nhân, không màn thế sự, tuy có nghe nhiều lời nói mấy năm nay chiến sự liên miên, người chết như ngả rạ nhưng tận mục sở thị mới tường được cái gì là thảm cảnh.

Chuyến này lịch luyện đã khiến Lôi Tiêu nhìn ra nhân gian đáng sợ đến mức nào. Cả ngôi làng đang yên ổn trong phút chốc đều biến thành oan hồn, đến cả nữ hài tử cũng muốn gϊếŧ, hắn thật muốn lao lên thấy họ báo thù.

Đáng tiếc, Lôi Tiêu hắn không có cái thực lực kia, chỉ biết đứng tại chỗ nắm tay thành quyền, giương đôi mắt thâm thù bám đầy tơ máu nhìn lấy đám hắc y nhân.

Hoa Thần y khoé mắt lấp lánh sát cơ, nói. “Thượng thiên còn có đức hiếu sinh. Con kiến nhỏ bé còn muốn sống. Các ngươi tại dưới thanh thiên bạch nhật thảm sát mấy trăm nhân mạng, tội nghiệt quá nặng. Thật không sợ báo ứng sao?”

“Hừ! Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Xưa nay để thành đại sự khó tránh hy sinh. Đám người này bỏ mạng sẽ biến thành viên đá lót đường cho “Thần tôn” đại nhân cứu vớt thương sinh. Chết vì đại nghĩa, không oan uổng.” Tên thủ lĩnh lạnh nhạt đáp lại. Khuôn mặt bị quỷ diện che đi nhưng vẫn nghe ra sự chật vật trong hơi thở.

Qua quãng thời gian đề khí liệu thương hắc y nhân mới phát hiện nơi bị quang tiễn xuyên thủng vậy mà như có lực đạo ngăn cản, khí tức lưu động đến chữa trị khó khăn mười phần. Phí hao lực chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng đem xương cốt nối lại một đoạn, nhưng không tài nào phủ lên da thịt.

Lôi Tiêu lòng đầy hận ý, nghe đối phương lý luận càng như đổ dầu vào lửa. Trán nổi gân xanh, lớn tiếng. “Nhân mạng bình đẳng như nhau mà tồn tại. Bọn họ rõ ràng đang sống sờ sờ lại bị các ngươi nhất đao đồ sát. Sao gọi là chết không oan? Nếu cứu vớt thương sinh phải đồ sát vô tội thì phải gϊếŧ đến khi nào, phải hy sinh thêm bao nhiêu mạng người đây?”

Hắc y nhân bị hỏi dồn có chút cứng họng. Hắn chẳng qua chỉ phụ trách quản lý cái tiểu đội này, bên trên phát lệnh bên dưới thi hành, không nhiều minh bạch cái gọi là “bá nghiệp” của mấy vị chí cao kia.

Không cách nào đối đáp thì trực tiếp lấy vũ lực đè người là cách tốt nhất.

“Hừ! Đám người tầm thường các ngươi chỉ chăm chăm cái nhỏ nhặt không thể phóng nhãn càn không. Ta xem nói nhiều chỉ phí lời. Đem chân đao thực kiếm nói chuyện mới là chính đạo.” Nói đoạn, lớn tiếng quát. “Huynh đệ, lệnh truyền, ngăn cản “Thần tôn” ý chí đều xem như tà ác. Chúng ta đem bọn người này gϊếŧ chết. Sau, thu lấy xương cốt một thể.”

Lệnh vừa ra, mười cái thân ảnh loé lên, kết thành vòng tròn lớn vây chặc bốn người tại trung tâm.



Hoa Thần y quét mắt dò xét, chân mày nhướng lên cái, sau lại cười nhạt.

Lão phát hiện ban nãy thần thức dò xét bị cắt đứt chính bởi mặt nạ quỷ diện tác quái. Thứ này dùng oán khí mà ngưng tụ ra, đeo vào có thể che giấu tu vi cùng khí tức, ngoài ra cũng ngăn được ngoại nhân dò xét. Là thủ đoạn đám người ma đạo hành sự không dám lộ chân tướng ưa thích sử dụng. Nhưng oán khí ngưng hình của bọn người kia chẳng quá gọi đến lớp sương mỏng che chắn khuôn mặt, loại có thể trực tiếp hoá thành thực chất thì lại là lần đầu thấy qua. Không biết phải gϊếŧ đi bao nhiêu mạng người mới luyện được phần này oán khí.

Tuy nhiên, Thần vị không phải để trưng, dù quỷ diện có thêm mười thành diệu dụng thì thời điểm này khoảng cách không đến mười trượng thì cũng không tài nào giấu diếm được pháp nhãn. Bỏ chút công phu Hoa Thần y liền khám phá ra nông sâu.

Minh bạch đối phương từ vị đều nhỏ yếu như sâu kiến, đến cả tên thủ lĩnh đều kém Lôi Minh tít tắp. Hoa lão có chút diệu xuống sát tâm, quay đầu, nói.

“Minh nhi, ngươi phục dụng Tuyết Dạ Nguyệt Quang về sau vẫn chưa có đánh qua trận nào. Nay mượn đám tà ma này khai đao. Xem tường công dụng cái gọi là Tiên thảo.”

“Ơ....cái này....” Lôi Minh bị điểm tên giật bắn mình. Hắn còn đang đợi vị Hoa bá bá này xuất thủ để xem cái gì là Thần vị thực chiến. Nào ngờ phút chống chuyển hoá, bản thân lại cầm cơ tiên phong.

Vượt ngoài dự tính, nhưng Lôi Minh cái này minh bạch Hoa Thần y muốn thông qua thực chiến chỉ giáo hắn vài chiêu. Bằng không thì với thực lực lão, phất ống tay áo cũng đủ khiến đám người biến thành cát bụi.

Mấy ngày ở trên thuyền, không ngủ thì sẽ cùng với Lôi Tiêu tán gẫu, phần thời gian rãnh rỗi sinh ra thật quá nhiều, Lôi Minh khoảng này sẽ bám lấy Hoa Thần y, nghe lão giảng cứu y thuật dược lý. Càng thêm đạt được phương thức luyện hoá Tuyết Dạ Nguyệt Quang, tu vi có phần muốn đột phá, nếu lần này có thể ngộ ra chút gì đó nói không chừng sẽ trực tiếp đề thăng cảnh giới.

Quyết định đạt thành, Lôi Minh nhanh chắn trước đám người, chấp quyền, nói. “Ta, Lôi Thần cung nhị thiếu, Lôi Minh. Không cùng các ngươi có thù oán, chỉ là tiện đường đi ngang. Nhưng thật không thể nhìn nỗi hành động tàn ác, thiên đạo bất dung. Lần này xuất thủ xem như thế thiên hành đạo, diệt sát tà ma.”

Lời này như sét đánh bên tai, đám hắc y nghe đến Lôi Thần cung không hẹn mà cùng run.

Ba chữ Lôi Thần cung này không nghi ngờ đặc khắp đại lục đều có năng lực trấn áp quần hùng. Nguyên nhân bên trong không phải chỉ có Lôi Thần nghịch thế mà còn bởi đám người thế lực này quá mức bá đạo, một lời không thuận liền ra tay gϊếŧ người, tính cách so cùng Lôi Thần một dạng.

Đủ loại truyền ngôn lưu hành, nào là đệ tử Lôi Thần cung vì tranh giành chút linh phẩm mà kéo nhau diệt đi một tông môn tam lưu. Nào là Lôi Thần cung trưởng lão cậy thế lớn ép người không thành liền diệt đi nhất lưu thế lực. Mấy lời này bên trên đại lục nghe vô số nhưng chân thật bên trong đã bị biến đổi bảy tám phần, chỉ duy nhất chân thực chính là sự bá đạo của Lôi Thần cung. Từ đây mà càng thêm ít thế lực muốn trêu chọc bọn hắn.

Đám hắc y này dù sao chỉ là binh tôm tướng tép, gan nhỏ sao dám chọc đến thần long trên trời, thoái ý lập tức hiện.

Hắc y thủ lĩnh biểu tình càng là cổ quái, hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Thần y không ngừng dò xét, sau lại rơi vào trầm mặc. Người khác nghe thấy đều cho rằng Lôi Minh đang dùng Lôi Thần cung doạ người, nhưng hắn lại có suy nghĩ khác.



Xa chân thiên tử thì không còn dương pháp, Lôi Thần cung có cường đại hơn, Lôi Thần có nghịch thiên hơn thì cũng là thứ ở xa ngoài vạn dặm, ở nơi này chỉ xem như bùa bình an. Nếu hiện tại bọn họ liều mạng muốn sống chết thì dù Lôi Thần biết chuyện có muốn cứu đều thúc thủ vô sách, thần phù theo đó mà mất linh.

Nếu người nọ thật là Lôi nhị thiếu tuyệt không ngốc đến vậy!

Hắc y thủ lĩnh minh bạch thông thường thế lực lớn đưa đến tử đi lịch luyện sẽ xuất động cường giả thủ hộ, Lôi Thần cung càng không phải bàn. Mấy dạng thủ hộ giả này mới đích xác là bùa giữ mạng hiệu quả nhất, khi gặp chuyện bọn họ có thể trực tiếp phát ra công kích chết người. Nếu không thể giải quyết đám người này thì đừng mơ tưởng động vào đám tiểu gia hoả. Lôi Minh dùng chữ “thiên” là muốn nhắc hắn lão thủ hộ giả phía sau thực lực là khủng bố tuyệt luân, càng thêm tiễn quang quỷ dị kia, nói không chừng đã đạt Thần vị.

Tất cả dồn hắc y thủ lĩnh đến thế tiến thoái lưỡng nan.

Bên này nhìn ngắm đối phương vò đầu bức tóc khiến Lôi Minh khoé miệng cong lên nụ cười tà.

Lôi Minh từ nhỏ đã thích mấy dạng tâm lý chiến này, hắn tôn sùng đạo lý “dùng ba tấc lưỡi đẩy lùi vạn binh”. Dụng qua chiêu rung cây doạ khỉ này có nhiều người cho rằng Lôi Minh hèn hạ vô sỉ, không dám chiến, chỉ cậy Lôi Thần cung thế lớn mà đè người. Lời này đến tai nhưng Lôi Minh đều lười quan tâm, hắn minh ngộ chiến pháp khiến người không đánh mà lui mới là thượng sách, ra tay đánh gϊếŧ là kém một bậc. Nếu không phải có Hoa Thần y đứng sau quan sát thật Lôi Minh có khả năng sẽ cùng đám hắc y hoà hoãn, xem như không có gì phát sinh mà vô sự bỏ đi.

Đáng tiếc, trận này không đánh không được, còn phải là đánh đến toàn diệt. Lôi Minh đành miễn cưỡng gieo xuống hạt giống sợ hãi trong nội tâm đám người. Thời khắc chiến đấu sẽ dùng phương pháp đặc biệt kích phát cây non mọc rễ càng thêm sâu. Nội tâm bị quấn chặc về sau sẽ không thể toàn tâm toàn ý xuất thủ, ra tay núng thế, chiêu thức kém tinh. Từ đây phần thắng Lôi Minh xem như nhiều hơn phân nữa.

Hắc y thủ lĩnh sau hồi trầm ngâm đột nhiên điện quang xẹt qua đầu, như nghĩ tới cái sự tình gì đó liền cười lạnh.

Hắn không phải người ngu, đã có phần mình đối sách, lớn tiếng. “Hừ! Ngươi nói mình là nhị thiếu thì liền là nhị thiếu. Nếu vậy ta nói mình là Lôi Thần vậy chẳng phải ta là cha của ngươi.” Hắn nói đoạn còn cười lớn, cố tỏ ra vẻ chế nhạo.

Kỳ thật, loại chuyện “cáo mượn oai hùm” lấy tên mấy đại thế lực đi đến địa phương yếu nhược đè người diễn ra không có ít. Kẻ mạo danh Lôi Thần cung càng nhiều không kể siết. Hắc y nhân là nghĩ đến cái sự tình này.

Hắn thấy Lôi Minh một thân nho nhã thanh tao, khí tức nhu hoà so cùng mô tả về Lôi Thần bên ngoài mười phần sai biệt.

Tuy nhiên, hắn cũng không dám mạo hiểm, chẳng may đối phương nói là thật vậy chẳng phải bỏ mạng vô ích. Hắn làm ra bộ dáng nhạo báng là muốn xem Lôi Minh phản ứng, tùy sự mà biến.