Chương 54: Người mặt dày

Đỗ Hà mĩm cười, nhẹ vung tay thu đôi chuỷ thủ, bái quyền cảm tạ rồi không quan tâm tất thảy, vung đũa gắp lấy từng miếng đồ ăn.

Sau, Hà Phi to rõ đọc ra từng cái danh hào rồi từng món bảo vật xuất hiện, phân phối cho đám cao tầng tông môn. Bằng loại suy nghĩ quái dị của Tôn Cương người vui kẻ buồn đều đủ cả.

Phân chia hoàn hảo xong Tôn Cương mới đứng dậy. “Tất cả vật này là đa tạ các ngươi. Còn về công đầu Lôi tam thiếu ta sẽ đích thân chuẩn bị.” Hướng Lôi Tiêu nâng chén. “Sớm mai cậu đến chỗ ta mà lấy.”

Lôi Tiêu cảm tạ, rồi lại hướng đống trái căn chầm chậm cắn, nuốt.

“Mọi người tiếp tục được rồi. Đêm nay không say không về.” Tôn Cương hoan hỉ nâng chén.

“Chờ đã, còn chưa phân bảo xong mà.”

Một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới thu hút toàn bộ sự chú ý.

Ba tên nam nhân chầm chậm bước vào, ai nấy ở đây đều biết bọn hắn thân phận, lộ ra ánh mắt vô số âm tình. Ở giữa nam tử phong trần, tay đung đưa quạt xếp là Cửu Long Đảo thiếu đảo chủ Vũ Văn Thương Hải. Bên trái lão giã hai mắt mở ra hờ hững đại trưởng lão Trần Huyền. Bên phải là dẫn đầu đệ tử Trần Hoàng.

Trần Hoàng thì không nói hắn dù sao cũng đảm nhiệm tiên phong nhưng hai cái người kia lâm trận biến mất nhanh hơn gió vậy mà giờ khắc này lớn tiếng đòi công thật sự quá mức mặt dày. Mọi người cơ hồ một ý nghĩ nhưng bọn hắn tự hiểu thân phận chỉ ngậm miệng như con nghêu.

“Tôn Thần sư, ta không có ý phê bình ngươi nhưng mà đại lễ lớn như vậy không chờ bọn ta đến liền tùy tiện bế mạt. Hơi quá coi thường Cửu Long Đảo rồi đó.” Vũ Văn Thương Hải âm độc cất tiếng, mấy chữ cuối còn cố tình nghiền thật chặc.

Tôn Cương nghe ra ý tứ uy hϊếp giận đến mặt đỏ như đan hoả. Lão tính khí cực kỳ tệ hại mấy lời không hạp liền động thủ, đối diện song vương Thần cảnh vẫn mạnh mẽ tiến lên sao nhịn được thằng oắt con Vũ Văn Thương Hải này động thổ trên đầu Thái Tuế. Huống hồ, Cửu Long Đảo cái này danh tự doạ người kỳ thật vỏn vẹn bộ xác rỗng tuếch, thực lực trong nhóm tông môn nhất lưu còn xếp chót bảng, lão không tin bọn hắn dám động thủ với mình. Đập bàn một cái muốn lên đột nhiên bên tai có tiếng nói.

“Tôn huynh, bình tĩnh đã.” Hoa lão truyền âm nhắc nhở.

Vũ Văn Thương Hải thấy biểu tình sóng yên biển lặng càng lấn tới, trực tiếp ép một cái tông môn rời khỏi ghế rồi chiếm dụng.



Lôi Minh nộ hoả công tâm, hừ lạnh châm chọc. “Đồ con rùa đen, lâm trận rụt đầu, giờ giương oai diễu võ cái gì chứ?”

Trong cả sảnh đường người chướng mắt Vũ Văn Thương Hải nhất không nghi ngờ chính là Lôi Minh. Bỏ qua mấy lời tranh chấp sao rỗng nhưng khi song vương đến Lôi Minh hắn từng đứng ra khuyên giải vậy mà đối phương nói đi liền đi, khư khư giữ mạng. Nếu thêm lão Trần Huyền gia nhập vậy chiến cuộc khả năng chiến thắng cao hơn mấy phần, khả năng không nhiều người bỏ mạng như vậy. Hắn ở đây thuộc về số ít người chẳng cần quan tâm thân phận đối phương, tức giận liền mắng, xả hết nộ khí.

Mấy lời của Lôi Minh cũng là tiếng lòng đám người, bọn hắn đang thật sâu đồng tình, nội tâm hò hét cổ vũ mắng rất hay.

Vũ Văn Thương Hải tức giận đến hơi thở dồn dập thở mạnh mấy hơi rồi phục hồi bình thãn, hắn dám về đương nhiên kỹ lưỡng chuẩn bị đối sách, nhẹ giọng nói. “Lôi huynh hiểu lầm. Bọn ta tránh đi mũi nhọn mục đích muốn liên lạc Cửu Long Đảo gọi cứu viện quân nào ngờ Lôi hiền đệ thực lực xuất trần chấn lui quân địch sớm hơn dự kiến.”

“Vô sỉ.” Hà Phi âm thầm mắng, hắn nghe thấy mà giận run người. Cái gì mà liên lạc viện quân căn bản nói nhảm, đối phương xuất đại thủ bút phong kín toàn đảo sao có thể để ngươi liên lạc ngoại giới. Hơn nữa, khi bàn chiến sự Trần Hoàng nào có dáng vẻ hợp tác, đều muốn chọc gậy bánh xe. Này nói hay như hát, chạy đến giành công loại mặt dày này hắn nguyện cam bái hạ phong.

“Bộp....bộp....bộp...” Lôi Tiêu liên tục tiếng vỗ tay, chầm chậm bước ra. “Cửu Long Đảo quả nhiên trên dưới toàn người đại nghĩa, biết nghĩ cho chiến cuộc. Có điều, các ngươi đại não làm việc có phải chậm quá rồi không, gọi viện quân ba ngày. Hừm. Có khi nào cái lão đảo chủ kia đang bận phân định Đông Tây ngoài biền. Hay bị sóng đánh ngốc rồi.”

“Ngươi dám vũ nhục cha ta.” Giữa trán Vũ Văn Thương Hải xuất nổi từng đạo hắc tuyến, hai mắt chạy dài tơ máu.

“Đừng có vu oan ta, Cửu Long Đảo các ngươi công phu miệng lưỡi cực kỳ lợi hại sao ta dám động vào chứ? Công phu cắn người giống vị Trần huynh đệ kia từng lãnh giáo qua nhớ lại vẫn nổi da gà đây.” Lôi Tiêu cười ngốc xua tay. Hắn đứng ra gây sự nguyên nhân đáp ứng Liễu Thuần Thanh, cũng tại hắn tự thấy đám người Cửu Long Đảo thật sự chướng mắt, tính cách kinh yếu sợ mạnh so với đám hắc y nhân chỉ khác ở tai hoạ ngầm.

“Khốn nạn, ta cắt lưỡi ngươi.” Vũ Văn Thương Hải quát ầm lên, khép chiếc quạt xếp truyền vào linh lực cứng như kim thiết, xem thành chui kiếm đâm thẳng. Hắn chịu đựng đã chạm vào cực hạn. Làm người ghi hận sâu hắn vẫn chưa quên hôm đó trên điện chịu nhục trước Lôi Minh giờ chui ra thêm thằng tiểu tử Lôi Tiêu độc miệng dám động lão cha hắn kính trọng nhất, dám vũ nhục Cửu Long Đảo hắn lấy làm tự hào, nếu đồn ra bên ngoài miệng lưỡi mấy tên hỗn đản kia sợ rằng đồn hắn bị đánh bò lăn bò càn. Bất luận đối phương cái gì thiên tài, cái gì thế lực cũng phải xuất thủ nhằm đè ép miệng lưỡi.

Bên này, Lôi Tiêu khoé môi cong nụ cười tà, cá đã cắn câu liền nhẹ nhàng thu lưới, tay phải tụ lực đã lâu vung ra một chưởng đối ứng.

Song phương va chạm chiếc quạt xếp ầm ầm nổ tung, Vũ Văn Thương Hải phun ra ngụm nghịch huyết, lùi lại mười mấy bước. Lôi Tiêu vẫn thủy chung đứng tại chổ, phủi lớp bụi dính lên bạch bào, chênh lệch quá mức rõ ràng.

Kỳ thật, Vũ Văn Thương Hải tu vi là Thần Du tam trọng vượt xa Lôi Tiêu nhưng ở dưới tình huống vả hai đơn thuần tung chưởng bị áp chế bởi hắn cái này tu vi đều do phụ thân dùng đại giới đút thành mềm nhão như bún, tượng bùn không thể linh. Còn Lôi Tiêu xung phá hai đại cực cảnh, lực lượng thâm sâu khó dò, cho dù Thần Du ngũ trọng đối hắn cũng khó mà thủ thắng.

“Máu…máu….ngươi dám.” Vũ Văn Thương Hải lau vết máu khoé miệng tâm trạng phối hợp tức giận cùng không dám tin. Hắn trước dựa thế phụ thân hung hăng càn quấy dù là người có thực lực vượt xa vẫn ngoan ngoãn đưa mặt ra chịu trận nào từng bao giờ lãnh thua thiệt. Tâm trí bị ác niệm chiếm ngự lực lượng tụ vào ma trảo muốn lần nữa xông lên. Nhưng, cánh tay lúc này bị vô hình lực đạo nắm chắc, linh lực nửa điểm không thể lưu động.



“Buông ta ra.” Vũ Văn Thương Hải hướng Trần Huyền quát thẳng mặt.

Trần Hoàng không tức giận vẫn bộ dáng thâm bất khả trắc nhưng trong đôi mắt mỏng manh hơn sợi chỉ thoáng trong nửa giây loé lên tia sát cơ mãnh liệt như hung long ác hổ khiến Vũ Văn Thương Hải cũng phải run mình, ngoan ngoãn như chó con.

“Hừ. Đám các ngươi muốn diễn tuồng gì thì diễn bản công tử mất hứng rồi.” Vũ Văn Thương Hải phất ống tay áo, chân đá vỡ chiếc ghế gỗ mới lạnh lẽo rời đi.

Đám cao tầng nhìn bóng lưng khuất xa, thầm cảm thán đuổi được Ôn thần.

Trần Huyền về chỗ, phủi bộ áo bào màu tro, biểu hiện bình thường như chưa từng xảy ra cái gì. Nâng lên một chén rượu rồi đều đều cất giọng. “Tôn huynh, công tử đã giải thích chuyện của bọn ta ngươi không tính thì bỏ đi.” Đổ xuống chén rượu trong tay, thâm trầm nhìn theo dòng nước. “Chúng ta bắt đầu nói lại chuyện đám để tử Cửu Long Đảo ta bỏ mạng không ít hơn ngàn, hơn nữa con trai ta còn tại trong chiến loạn bị phá hư một thanh Hoàng cấp binh khí huynh xem tính sao đây?”

“Ồ. Tiền bối ngài nói xem vị Trần huynh đệ này có phải một chui chuỷ thủ bị đánh vỡ trăm mảnh không?” Lôi Tiêu hỏi.

“Phải.” Trần Huyền gật đầu đáp.

Lôi Tiêu nghe thấy mà lắc đầu, cảm thán lão già trước mắt lợi hại, nói dối không chớp mắt nửa cái.

Đám cao tầng mơ hồ không biết chuyện nhưng đám đệ tử trong điện nhớ rõ ràng đêm đó Trần Hoàng nhắm trái tim Lôi Tiêu đâm một nhát bị vỡ tan trăm mảnh giờ dùng lời nói chính nghĩa chuyển hoá thành vì gϊếŧ địch hy sinh. Quá mức hơn hết là cải biến từ Phàm cấp tầm thường thành Hoàng cấp, tuy chỉ cách trong gang nhưng là đỉnh núi cùng vực sâu.

Lôi Tiêu nham hiểm cười tà. “Chuyện vũ khí kia do ta bày trí kém cõi. Ta nhận lỗi với ngài. May mắn một điểm ta trùng hợp thu một món Hoàng cấp vũ khí hay cứ tính ngang giá đi.” Nói đoạn, từ trong tay hắn phóng ra một đạo hoàng quang. Là Phích Lịch Lôi Đạn không sai.

Trần Hoàng kinh tâm động phách, sợ đến nhũn chân, hắn thua thảm một lần nội tâm sinh ra bóng ma đem Lôi Tiêu biến thành tồn tại đáng sợ nhất, từ đầu vẫn luôn né tránh ánh mắt, nay bị đánh ở khoảng cách trong năm thước thì chạy trời không khỏi nắng. Đừng nói hắn nhát gan, toàn sảnh tất thẩy đều động tâm, bọn hắn không ngờ thiếu niên này bá đạo khó tưởng giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám xuất thủ, loại tính cách kia cùng với cuồng ngạo Lôi Thần lời đồn cơ hồ giống hệt. Trước ai nầy nghi ngờ, nói không tin Lôi tam thiếu nay đã thầm toàn tâm chịu phục.

Tại thời điểm Phích Lịch Lôi Đạn gần sát mặt Trần Hoàng, tưởng chừng chết không thể khác thì đột nhiên xuất hiện một cái hắc động vừa vặn để viên lôi đạn bắn xuyên, khi hắc động khép lại mơ hồ nghe được âm thanh bạo liệt kinh hoàng truyền ra.

Ai nấy khắc này đổ dồn sự chú ý lên người Trần Huyền, vừa rồi chính lão xé rách không gian vừa vặn cứu lấy Trần Hoàng cái mạng.