Chương 48: Hình thần thiêu đốt

Hà Phi trước tiên xuất thủ, đem linh lực toàn thân quán chú vào thiết chùy trong tay khiến nó dần dần phát sinh biến hoá, từ hình dáng chẳng có gì đặc biệt sau mấy nhịp hô hấp bành trướng chùy đầu đã lớn bằng cái tủ gỗ, quang mang hoàng sắc sáng toả sáng rực rỡ. Thân thể Hà Phi vốn không mấy cao lớn, kích thước cực kỳ bình thường, nay cầm theo món vũ khí quá khổ như con kiến gầy yếu vác theo con côn trùng cự đại, trông cực kỳ tức cười. Có điều, theo cánh tay huy động đại chuỳ di chuyển nhẹ nhàng, êm diệu đến mức có thể dùng nước chảy mây trôi mà hình dung. Sau một tiếng gầm thét chấn động Hà Phi mạnh mẽ đập thẳng cái thuẫn hình trước mặt Thiên Tuyệt.

“Sâu kiến mà thôi.” Thiên Tuyệt cười hờ hững như không, hắn tin tưởng tuyệt đối vào bốn cái hư thuẫn, công kích loại này vốn khó mà công phá.

Kế đến, Thiên Tuyền Tông, Hàn Nguyệt Cung hai người cũng tham chiến. Chín chui phi đao lần nữa quy nhất hợp thành lưỡi đao bén nhọn đâm vào mặt thuẫn bên phải. Thanh trường kiếm kia cũng chém ra kiếm khí lạnh lẽo chém tới mặt thuẫn bên trái.

Theo bốn phương công kích rơi xuống thuẫn hình lung lay rồi bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt hình mạng nhện, lấy tốc cực nhanh lan tràn, tiếng nứt vỡ răn rắt liên tục truyền ra.

Nhưng mà, vậy càng khiến Thiên Tuyệt thêm sát tâm, hắn minh bạch mình quá mức xem thường đám người này, ý chí tự sát mạnh hơn bao giờ hết.

Thuyền ở trong mương còn có thể lật, bốn tên Thần Du cảnh mang theo tuyệt cường bản lĩnh hoàn hảo khuấy động ra sóng dữ không mấy khó hiểu. Người làm tướng lĩnh hậu chiêu che giấu phải có tầng tầng lớp lớp, không phải nói gϊếŧ liền gϊếŧ.

Chớp mắt một cái, giữa mi tâm Thiên Tuyệt hư ảo xuất hiện một đoá hoả diễm thuần bạch sắc. Đóm lửa trước nhỏ bằng móng tay sau không ngừng di chuyển mà đem Thiên Tuyệt hoàn hảo bao phủ, từ xa trông hắn không khác một cái hoả nhân. Da thịt từng mảng bị lửa đem bốc tách như giấy dán rồi đem dung nhập tiến vào hư ảnh đao hình khiến tốc độ ngưng thực gia tăng đáng kể.

Mặc Lân kinh lịch sự tình nhiều đến mức vừa liếc mắt đã nhận biết thủ đoạn của Thiên Tuyệt. Khuôn mặt lạnh, gấp gáp thúc giục. “Hắn muốn thiêu đốt thần hình. Nhanh tăng cường công kích.”

Thiêu đốt thần hình, cái loại thủ đoạn này nói dễ nghe chút là từ trong tử lộ tìm sinh cơ, nói khó nghe thì là chó cùng đường cắn càn. Võ giả sẽ đem thần hình làm nhiên liệu gọi ra Sinh Mệnh Thiên Diễm, đạt được lực lượng tăng mạnh trong khoảng khắc. Cái này chính do thiên đạo ban xuống một lần đặt cược, nếu ngươi có khả năng diệt sát đại địch, kịp thời dặp tắt khi hoả diễm chưa cháy hết liền xem như giữ được cái mạng. Sự tình về người bảo lưu tia hơi tàng chạy trốn, mai danh ẩn tích mấy chục năm rồi lại lần nữa hoành không xuất thế, còn cường đại hơn trước gấp mấy lần không ít trong giới võ giả. Nhưng mà, chiều hướng ngược lại, gấp bội số người chưa náo ra cái gì đã bị Sinh Mệnh Thiên Diễm đốt đến hôi phi yên diệt, trở thành linh khí bồi dưỡng cho mảnh thiên địa này.

Vì vậy, võ giả so với việc bị đánh chết càng không nguyện ý thiêu đốt thần hình, bởi bọn hắn biết rõ sau khi tử vong linh hồn sẽ tiến nhập luân hồi, thông qua tình huống đặt thù chuyển thế đầu thai, sống cuộc đời mới. Ngoại lệ, mấy kẻ sở hữu lực lượng tinh thần cường đại thì trực tiếp đoạt xá trùng sinh. Không giống bị Thiên Hoả thiêu chết liền sẽ là chấm hết tất cả, trực tiếp bị xoá tên giữa mênh mong thiên địa. Lợi, hại đôi bênh người có não liền hiểu rõ.

Tuy nhiên, trên đời này không thiếu kẻ điên, có người cuồng huyết dù chết cũng muốn kéo người chôn cùng, Thiên Tuyệt trước mắt là đang diễn một màn này.

Ba đoá hoa trồng trong nhà kính tuy từng nghe qua tiền bối tông môn nói qua thủ đoạn thiêu đốt thần hình nhưng đối diện thực tế vẫn đầy mặt kinh ngạc, bị doạ đến ngây người, không biết ứng phó thế nào mới tốt.



“Đám ngốc các ngươi đứng đợi chết sao? Nhanh đánh chết hắn. Bằng không người nơi đây toàn bộ khó giữ mạng.” Mặc Lân mấy lời này cơ hồ là gầm thét mà ra. Gấp gáp vừa nói chuyện vừa đem linh lực hoá thành từng đạo chưởng hình hư ảo, cuồng oanh loạn tạc. Cái đao hình đang ngưng tụ khiến cho nội tâm hắn nhấc lên sóng dữ, cảm giác nguy cơ chí mạng bao phủ toàn thân, mấy cọng lông tơ cảnh giác mà dựng đứng.

Mấy người Hà Phi cũng bắt đầu ý thức chuyện đang phát triển theo chiều hướng cực kỳ bê bết, linh lực chảy mạnh như nước sông Trường Giang, toàn bộ thủ đoạn giữ nhà phô diễn toàn bộ.

Trong một thoáng, vô số ánh sáng màu sắc rực rợ chiếu bầu trời thành một buổi trình diễn đầy tính nghệ thuật, nhưng chỉ có người bên trong mới cảm nhận sát ý lạnh người bậc nào. Hư thuẫn kiên trì đến nhịp hô hấp thứ năm rồi ầm ầm sụp đổ, bại lộ cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.

Thiên Tuyệt khắc này chỉ còn lại cái đầu lơ lững giữa không trung, khuôn mặt vặn vẹo cực kỳ khó xem, hai mắt oán độc liếc tới đầy trời công kích đang nhắm vào mình, lại chiếu lên thân đám người Mặc Lân ánh mắt muốn ăn gan nuốt tuỷ. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì đám Mặc Lân sớm chết mấy trăm lần. Khoé môi lộ ra đường cong yêu dị hình bán nguyệt lộ ra răng nanh sắc bén như đao. Thêm ngọn lửa đang cháy tổng quan đánh giá Thiên Tuyệt chẳng khắc gì tu-la ác quỷ, giữa ban ngày vẫn doạ người ta kinh hồn tán đảm.

Kết thúc một tràng cười hoang dại cũng là lúc sát chiêu đến gần cỗ họng hơn bao giờ hết. Thiên Tuyệt gằn từng chữ. “Muộn rồi. Lũ sâu kiến các ngươi ngoan ngoãn chôn chung với ta đi.” Đạo hoả diễm bị thúc đẩy cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trong tích tắc đã thiêu cái đầu thành tro bụi, nửa điểm linh hồn cũng không tồn lưu. Mấy đạo công kích không có mục tiêu dẫn đến va chạm vào nhau rồi bị triệt tiêu.

Đao hình được cỗ lực lượng khủng bố rót vào lưỡi đao vốn mới ngưng tụ được phân nữa, hư hư ảo ảo đột biến phát triển, sau cái chớp mắt đã hoàn hảo mười thành, một chui lợi khí dài mười lăm trường do linh lực ngưng tụ thị hiện trước vạn chúng.

Như muốn thị uy thiên hạ, trường đao khẽ run chuyển, bắn ra một đạo khí tức lạnh lẽo ẩn chứa vô hạn sát cơ.

Ba người Hà Phi trong thoáng chốc bị sát ý quét qua nội tâm mơ hồ sinh ra cảm giác bị chia năm xẻ bảy, không tự chủ mà sờ soạng bản thân kiểm tra hư thực.

Mặc Lân càng là sắc diện tái nhợt. Hắn trước linh cảm có chuyện không hay, đôi chân mày kiếm nhíu chặc, luôn luôn trong tư thế đề phòng, công nghiêm thủ mật. Đao kia tản ra khí tức nói cho hắn rõ nó đã siêu việt Thần Du, vững chắc căn cơ Thần Pháp cảnh nhất trọng.

Thần Pháp cảnh, loại này tồn tại xếp trên Tam phàm cảnh, khi xông phá mới dám nói với người đời chân chân chính chính bước vào cường giả lộ, cách biệt so với mấy tên Thần Du cảnh phải như Thiên Sơn đỉnh so cùng đáy vực thẳm, dù cho Thần Du cửu trọng vẫn không đáng nhắc đến.

Nguyên nhân bên trong bởi Thần Pháp cảnh ý tứ là cảm nhận sự tồn tại của pháp tắc giữa thiên địa, đem dung nhập vào tuyệt kỹ công kích, đem uy lực tăng lên mấy thành.



“Nhanh ra tay.” Mặc Lân quát lớn.

Nhất hô hữu ứng, ba người Hà Phi bày ra tuyệt học cá nhân, nhắm vào đao hình cố gắng phá hoại mọi địa phương.

Nhận lãnh cuồng công mãnh kích, trường đao không hề suy suyễn mà ngược lại bắt đầu dị động, chầm chậm rơi xuống. Chỉ là, loại tốc độ này chậm tới mức phải đem ốc sên ra mà hình dung.

Tất cả biến hoá thu hết vào tầm mắt, Lôi Tiêu tế ra Thuần Hàn Kiếm. “Vẫn bắt ta làm anh hùng ra đòn kết liễu sao?” Ngữ âm cực kỳ lười biếng pha thêm chút giễu cợt. Chém ra một đạo ngũ thải kiếm khí phá không mà đi.

Kiếm mang mặt ngoài chẳng có gì kinh thế hãi tục chỉ như tùy tiện chém ra, nhiều thêm mấy phần loè loẹt, đến cả rung động linh lực cũng nhỏ đến mức khó phát giác. Nhưng mà, cái này chân chính là một kiếm mạnh nhất Lôi Tiêu hiện tại có thể thi triển. Dung nhập vào trong bốn loại công pháp công pháp Thiên cấp, lại được Âm Dương Quyết bàn bạc linh lực làm gốc, uy lực chém gϊếŧ Thần Du cảnh ngũ trọng trở xuống nhẹ nhàng như cắt cổ gà.

Lôi Tiêu không nhiều kinh nghiệm nhưng tín đến hiện tại tu vi này của hắn là đút nên từ trong chiến đấu, mặc dù có dùng chút ngoại vật tuy nhiên bản năng mài thành dao bén, minh bạch đao kia nếu rơi xuống khả năng đem ngọn Hoả Nham Sơn ngàn mét nhất phân lưỡng đoạn thuận tay như cắt bánh kem.

Thời điểm đao kiếm va chạm lực lượng chấn động hoá thành trận cương phong, thổi cát bụi bay đầy trời, mấy tên thuộc hạ phía dưới tu vi yếu kém trực tiếp bị đánh đến ngã rạp trên đất, lòng ngực nhói như búa lớn nện vào, phun ra ngụm nghịch huyết. Mấy tên quân đoàn trưởng đến giờ còn may mắn giữ được chút hơi tàn cũng trực tiếp từ bỏ chạy trốn, ngước mắt trông chờ đòn một chiêu quyết định này.

“Răng rắc.....Răng rắc......Răng rắc.....” Thanh trường đao phât ra từng âm thanh nứt vỡ rồi liên tục bin đẩy lùi, dần dần hư ảo.

Sự tình phát sinh cũng không quá mức khó tiếp nhận. Thiên Tuyệt từ sớm nhận lãnh vô số thương tích, suy yếu là có. Hiện tại đối chiến năm người, không phải thiên tài thế lực được vũ khí Hoàng cấp trợ uy cũng là người có công pháp Thiên cấp, thất bại chỉ chờ ở thời gian. Nếu hắn đột phá Thần Pháp cảnh sớm hơn thật có khả năng chiến thắng, đáng tiếc kẻ khinh cuồng thì kết cục chỉ tự chuốc diệt vong.

Mặc Lân thần sắc hỗn loạn, vừa kinh ngạc vừa kính phục cùng hâm mộ. Bằng tính toán của hắn bốn người mình công kích quá lắm chỉ đem uy lực trường đao hư ảo giảm xuống phân nữa. Có nghĩa hiện tại Lôi Tiêu bằng vào tự thân lực lượng chống chịu hơn phân nữa, còn là chiếm lấy phần thắng. Loại này thực lực khiến hắn nghi ngờ cảnh giới Thần Hồn cảnh hắn biểu hiện ra mặt ngoài có phải giả không.

Đừng nói Mặc Lân, cả Thiên Tuyệt sống lại mà nhìn công kích mình dùng mạng đánh đổi bị đẩy lui đơn giản vật ắt sẽ tức đến phun máu.

Cứ như vậy, kiếm chiêu xô đẩy được hơn chục nhịp hô hấp thực đem cái đao hình mang theo hy vọng cuối cùng của đám hắc y nhân phía dưới yên diệt.