Chương 36: Khai chiến

Mặt trời vừa chiếu tia nắng đầu tiên còn chưa kịp ấm đất đã thấy phía xa ùng ùng kéo đến từng làn sóng đen kịt, thoáng đã vây chặc chân núi Hoả Nham Sơn, trận địa vây chặc đến mức con ruồi cũng khó lọt. Sau đêm dài chỉnh quân, đám hắc y nhân lần này đã không còn tràng cảnh hỗn loạn mạnh ai nấy đánh gϊếŧ giống lúc trước, hiện tại đã có uy thế một trận công thành thật sự, quân đội bày trí cực kỳ tinh vi, quân trận theo từng phương đội ngũ bày ra. Chỉ riêng phần khí thế này đã đủ tì hổ thôn ngưu.

Đi trước nhất là một đội trọng giáp quân, trên người bọn chúng được trang bị đến tận răng, hắc giáp che phủ tất thảy bộ phận chỉ chừa độc cái khe hở nhỏ ở phần mắt, theo bọn chúng hành quân tiếng kim thiết nện rầm rầm xuống mặt đất, từng nhịp, thật có hiệu quả chấn nhϊếp nhân tâm. Phía sau bọn chúng vô số hắc y nhân trên tay mang theo đao, thương, kiếm, kích, chính là binh sĩ chủ lực, sau cùng mới đến vô số cung tiễn thủ. Mỗi nơi bọn chúng đi qua kéo bụi cát bay mù mịt, hình thành bức màn thổ hoàng sắc.

Khi trận hình hoàn hảo bố trí trọng giáp binh từng người nép sang bên mở ra từng cái con đường, ba mươi tên quân đoàn trưởng theo đó khinh thân phóng ra, đứng chắn ở trước nhất. Căn cứ khí tức thì tất thảy đều từ Thần Du cảnh trở lên, so với đám người Trần Hoàng , Hà Phi không nhiều sai biệt.

Cuối cùng, từ con đường ở giữa vang lên tiếng rống động trời, một con tê ngưu điên cuồng phóng ra, đừng vào giữa đám quân đoàn trường. Trên người nó thong dong ngồi một tên đại hán bạch giáp.

Lôi Tiêu độc thân đứng tại nơi cao nhìn đến khí thế kia thì có chút giật mình, nội tâm kéo ra gợn sóng, nhưng thứ khiến hắn cảm thấy đáng sợ nhất không ở đội quân phô thiên cái địa kia mà lại nằm ở ánh mắt tên bạch giáp nam tử. Mỗi lần đối mắt Lôi Tiêu đều cảm thấy một đợt lạnh sống lưng. Suy đoán có lẽ y là đại tướng quân chiến dịch lần này, cảnh giới siêu việt Thần Du, có cảm giác chạm tới cánh của Thần Pháp cảnh.

Phải biết, Thần Du trở xuống được gọi Tam phàm cảnh, ý chỉ những cảnh giới thấp kém nhất bên trong võ đạo nhất mạch, chỉ mạnh mẽ hơn so với phàm nhân, nhưng thực lực vẫn quá mức yếu nhược, chỉ có thể vận dụng tự thân linh lực, không như Thần Pháp cảnh có khả năng đi cảm ngộ thiên địa pháp tắc, vận dụng thiên địa lực lượng vô cùng vô tận phát ra công kích khủng bố.

Sau một thoáng chấn động Lôi Tiêu nhớ lại thân phận, không thể thất thố, ho khan mấy tiếng điều chỉnh giọng nói. “Đám con gián, hôm qua chết chưa đủ sao. Hiện tại còn kéo đến nhiều vậy, muốn đến nộp mạng sao? Các ngươi có nhiều người hơn Phích Lịch Lôi Đạn của lão tử không?”

Bạch giáp nam tử khi này mới nói. “Tiểu tử ngươi gϊếŧ đi hơn chục tên quân đoàn trưởng của ta, thật có chút bản sự. Bản tướng quân lại là người yêu thích nhân tài. Chi bằng ngươi hiện tại đầu nhập dưới trướng Thiên Tuyệt Quân ta. Chẳng những được tha mạng phong quan sau này cũng không nhỏ đâu.”

Lôi Tiêu không ngờ đối phương lại bình ổn như vậy, còn muốn chiêu dụ bản thân, có chút bất ngờ, nhưng vẫn đùa cợt đáp. “Đêm qua từng có kẻ nói hệt như ngươi, bảo ta đến chỗ hắn làm đệ đệ. Cuối cùng hắn bị ta đánh đến quỳ rạp trên đất. Thật không hy vọng chuyện sẽ tái diễn trên người ngươi.”

“Không biết sống chết.” Thiên Tuyệt tướng quân, lẩm bẩm. Lại lớn tiếng truyền. “Chuẩn bị công thành.”

Lôi Tiêu nghe thấy lập tức gấp gáp. “Khoan đã. Khoan đã. Ngươi cần gì phải gấp vậy chứ. Ta có chuẩn bị cho ngươi một cái đồ chơi. Ngươi trước nếm thử đi.” Nói đoạn, phất tay cho người đưa lên ba cái chuông đồng.

“Đại tướng quân, thuộc hạ thấy tên này thủ đoạn tà dị, hành sự cổ quái, thứ hắn lấy ra không phải vật gì tốt. Chúng ta vẫn nên tiên phát chết nhân.” Một tên quân đoàn trưởng lên tiếng.



Thiên Tuyệt tướng quân vẫn đạm nhạt như nước hồ. “Không gấp. Bản tướng lăn lộn chiến trường đã lâu sợ gì một thằng nhóc chứ. Xem hắn diễn xong trò quỷ rồi ta thu phục chưa muộn.”

“Thiên Tuyệt tướng quân, người xem món quà này có phải rất tuyệt không, ta cố tình cho người chuẩn bị đó.” Lôi Tiêu tươi cười, trông nét mặt rất có tự tin.

“Chuông đồng? Tên tiểu quỷ đó lại muốn làm gì nữa đây chứ?” Tên quân đoàn trưởng kinh nghi bất định.

Thiên Tuyệt tướng quân lãnh đạm. “Không cần sợ. Trước cho trọng giáp quân bày ra trận hình phòng ngự đi.”

Lệnh vừa truyền xuống đám trọng giáp quân tức thì khai triển trận thức, thiết thuẫn bày ra, phổng theo hình dạng xuyên sơn giáp bố trí đến không có chỗ hở, hình thành bức tưởng hoàng kim sắc chắn phía trước.

“Muốn phòng thủ?” Lôi Tiêu liếc nhìn thế trận nơi kia cười dài một tràng, sau, nhãn phóng hàn quang, phi thân lên cao. “Tiếp chiêu.”

Lôi Tiêu nhất chưởng vỗ xuống khiến chuông đồng liên tục run rẩy giống như có cự chuỳ đập tới đau đớn phát ra từng tiếng “đinh đang”. Âm thanh lại dưới sự gia trì của linh lực hoá thành gợn sóng dùng không khí làm mặt nước cấp tốc lan truyền. Mấy cái trọng giáp tưởng chừng cực kỳ lợi hại nhưng khi đối phó công kích vô hình vô ảnh lại giống như tấm sắt vụn, chẳng những không thể ngăn cản mà ngược lại kim thiết còn phản xạ rung động.

Chỉ nghe đám trọng giáp quân kêu la đau đớn rồi từng người ngã lăn ra đất. Mấy tên hắc y nhân phía sau tuy không thê thảm vậy nhưng khi âm chấn đi qua vẫn cảm giác trái tim đập nhanh chục nhịp, đại não quay cuồng, đầu choáng mắt hoa.

“Cái này.” Hồng y quân đoàn trưởng cũng cảm nhận được nội thể linh lực đang bắt đầu dị động.

Thiên Tuyệt tướng quân cũng khẽ nhíu mày, bộ dạng không còn thoải mái như trước. “Không ngờ chỉ một người lại có thể phát động âm ba công kích lợi hại như vậy. Có thể cho ta biết chiêu số danh tự, thuộc vào tông môn, thế lực nào? Bản tướng sao sẽ tự mình bái kiến."

“Thật sự xin lỗi. Sư tôn lão nhân gia là thế ngoại cao nhân, vô tông vô phái, nhàn hạ tán tu, danh tự sớm hoá thành bụi cát, không tiện đề cập.” Lôi Tiêu đáp lời, hắn chính nghe ra ý tứ thâm dò của đối phương, chỉ cần lọt ra danh tự chiêu thức cũng có khả năng đối phương nắm vào điều tra, chuyện vậy quá mức nguy cơ, người như Lôi Tiêu tuyệt không ngốc đến vậy.

Cái này quỷ dị chiêu số danh tự gọi Mê Ảo Âm Ba Công, một trong mười quyển võ pháp của Liễu Thuần Thanh, thuộc vào Thiên cấp âm ba công kích thuật. Thủ đoạn ép linh lực chuyển động ở tốc độ cực nhanh tạo ra âm thanh vượt ngưỡng phá hoại thị giác, đã kích đại não sinh huyễn tượng, công năng tê liệt diện rộng cực kỳ lợi hại. Có điều, công pháp đẳng cấp quá cao, Lôi Tiêu tu vi lại cực thấp, hắn vốn tự tin thành công nhất kích chỉ đến sáu phần. Hắn đánh liều mượn nhờ chuông đồng làm vật dẫn không ngờ hiệu nghiệm lên đến chín thành uy lực.

Lần nữa vỗ xuống chưởng thứ hai.



Thiên Tuyệt tướng quân quát lớn. “Các ngươi cẩn thận. Bịt tai nhắm mắt.”

Đáng tiếc, trên đời thứ không thể dùng bất luận thủ đoạn gì để phòng thủ chỉ có tốc độ và âm thanh, Mê Ảo Âm Ba Công vừa là âm kích lại lan truyền cực nhanh, đám hắc y nhân chỉ kịp chuẩn bị đã bị gợn sóng cuốn đi thần trí, chỉ còn cái vỏ rỗng cùng hai mắt trắng đυ.c, bộ dáng mơ mơ hồ hồ, thật giồng Huyễn Điệp Nhi lúc rơi vào ảo cảnh. Đến cả mấy tên quân đoàn trưởng có tu vi cực cao đều không thoát, nội thể linh lực loạn thất bát tào, thân thể vô lực ngã trên đất, bộ dáng lộ ra thê thảm.

Duy nhất chỉ Thiên Tuyệt tướng quân vẫn hiên ngang ngồi trên con tê ngưu, hung thú cũng theo hắn hoàn toàn không suy suyễn.

“Không ngờ thực lực hắn cao đến vậy, ta phát động hai chiêu vẫn không có nửa điểm ảnh hưởng. Phải làm sao mới tốt đây?.” Lôi Tiêu tự nhủ. Hắn miễn cưỡng xuất động công pháp vượt cấp khiến linh lực tiêu hao cực độ sắc diện đã có phần nhợt nhạt, chỉ là vẫn cố chống chịu không để bản thân làm mất sĩ khí, nhưng nếu hiện tại đánh ra chưởng thứ ba này khẳng định sẽ có thương tổn.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy chứ? Không phải vẫn còn một chưởng sao? Nhanh đánh ra đi." Thiên Tuyệt tướng quân nhìn thấy đối phương rơi vào suy tư lập tức khıêυ khí©h.

"Được. Liều thôi." Lôi Tiêu đánh ra quyết định, phóng người lên cao.

Nhãn phát hàn quang, Lôi Tiêu sử xuất Âm Dương Quyết hai tay vung vẩy theo đường lối thái cực luân chuyển đem thiên địa linh lực vô cùng vô tận trong không gian cuốn đến quanh thân, thoáng ngưng tụ một quả hư huyễn khí cầu. Cứ vậy, theo mỗi vòng cánh tay Lôi Tiêu chuyển động khí thế cùng độ ngưng thực của khí cầu kia lại thêm một tầng trầm trọng.

"Linh khí ngưng hình. Kẻ này chỉ tại Thần Hồn ngũ trọng lại lợi hại đến vậy, nếu để hắn tiếp tục phát triển sẽ trở thành mối hoá lớn cho Thần tôn đại nhân. Ta phải sớm trừ khử hắn." Thiên Tuyệt tướng quân sâu thẩm tính toán, nhưng vẫn không có xuất thủ chỉ là nghiêm túc bày ra mấy tầng linh lực phòng ngự. Hắn chạm đến pháp tắc cảm nhận sâu sắc sự lợi hại kia, khắc này nhìn ra quanh người Lôi Tiêu đã hình thành một vùng chân không linh khí bất khả xâm phạm cả pháp tắc hạ cấp cũng bị hắn vô thức kéo vào. Nơi đó hắn như lỗ đen hấp thụ tất thảy, mà trung tâm hấp lực chính là hư cầu kia.

Khi khí cầu gần như ngưng thực Lôi Tiêu song thủ lấp lánh, hắc, bạch lưỡng khí bốc lên cuồn cuộn, Thần Ma Thủ mạnh mẽ tách khí cầu ra hai nữa âm dương phân biệt. Cuối cùng mới mạnh mẽ vỗ lên cái chuông đồng tại vị trí trung tâm.

Chỉ thấy cương khí thế như giao long xuất hải, phân liệt chuông đồng thành âm dương hai nửa, rung chấn nhanh đến mức không thể dùng mắt thường nhìn thấy chạy dọc thân chuông đồng. Ngay tại thời điểm tiếng “đinh đang” vang lên chuông đồng trực tiếp phá toái thành trăm mảnh. Bạo chấn như thần long gầm thét vang vọng cả một vùng, đến ngoài trăm dặm vẫn nghe thấy.

Ba mươi tên quân đoàn trưởng đã không còn sức chống chịu lập tức kêu lớn một tiếng vô cùng thảm thiết, bọn họ cảm nhận rõ ràng tinh thần trong thời khắc tưởng chừng băng diệt, đại não giống như bị người ta nhất đau phân đoạn, đau đến mức trực tiếp ngất đi. Đám thuộc hạ phía sau càng không phải nói, đột nhiên thân thể cứng đờ rồi từng người ngã ngang ra đất.

Thiên Tuyệt tướng quân sớm đề phòng, bài ra khí tường phòng ngự, nhưng vẫn không dám tưởng tượng uy lực nhất kích này mạnh mẽ quá sức tưởng tượng, trực tiếp hư lạnh rồi rơi vào u tịch.