“Khốn nạn. Đám cẩu tặc các ngươi bản thân muốn làm thủ lĩnh thì tự mình đi làm. Cớ sao đem ta ra làm ma chết thay. Sau ngày hôm nay bản công tử nhất định bắt từng tên từng tên một trả cái giá đắt.” Trần Hoàng mắng chửi trong lòng, nhìn tất thảy bằng ánh mắt oán độc.
Trần Hoàng tuy có ngạo tính nhưng cũng minh bạch chênh lệch ở giữa. Người ta đến từ đỉnh cấp nhất thế lực, lại còn là công tử gia thủ đoạn trên người ắt là tuyệt đối nghịch thiên, một tên con trai trưởng lão không quan trọng mình sao có thể chống lại. Huống hồ, Hà Phi từng nói hắn diệt sát mười tên quân đoàn trưởng khủng bố kia, bản thân hắn đến một tên cũng không có lòng tin nhẹ nhàng đánh bại. Loại này cho là chín phần phô trương thân thế thì cũng không phải dễ nuốt.
“Trần công tử, ta xem ngươi tốt nhất vẫn nên đáp ứng mọi người thì hơn. Ta sẽ nhẹ tay.” Lôi Tiêu khıêυ khí©h.
Trần Hoàng biết rõ mình đã không còn đường lui, không lên sẽ vũ nhục cái danh Cửu Long Đảo, lớn tiếng quát. “Ta đáp ứng ngươi.”
Không đợi bất kỳ ai kịp phản ứng, lời vừa mới hạ Trần Hoàng lập tức rút ra một cái chuỷ thủ sắc bén, ngân quang chớp động , thân thể lao vυ"t ra, tốc độ nhanh như điện, nhắm ngay yết hầu Lôi Tiêu mà đâm tới.
“Tiểu nhân bỉ ỏi.” Lôi Minh, Hà Phi tức thời kêu lớn, nội tâm loé lên sát tâm với Trần Hoàng. Vốn chỉ nói luận bàn và mà kích đầu tiên lại nhân cơ hội người ta không có chuẩn bị hạ sát thủ, nhìn xem dường như toàn lực xuất thủ. Bọn họ thật muốn ra đỡ lấy chiêu này. Đáng tiếc, mũi chuỷ thủ vị trí chỉ còn cách yết hầu chừng ba cái bước chân, giờ khắc này trên điện không có bất luận người nào có khả năng can thiệp.
Cái này Trần Hoàng xuất thủ thật đi đến đường cùng mới xử ra thủ đoạn, hắn sợ bản thân không đánh lại sẽ mất mặt Cửu Long Đảo, càng sợ hãi thân phận đối phương. Nếu đem Lôi Thần Cung thiếu gia ra cùng hắn so sánh thật cách biệt ngày đêm, như trời với đất. Hắn dám khẳng định chỉ cần đối phương tổn hại một sợi tóc thì ten Lôi Thần trong truyền thuyết kia nhất định sẽ kéo người tới Cửu Long Đảo gây phiền phức. Bằng vào Trung Địa Cửu Long Đảo có thể không sợ nhưng cái này là Bắc Hải Cửu Long Đảo, tông chủ sẽ không vì một cái tiểu nhân vật mình mà đắc tội Lôi Thần. Vậy cái mạng nhỏ hắn chỉ có đường chết.
Bởi vậy, chiêu này mặt ngoài sát ý trùng trùng nhưng bên trong mỏng manh như thuỷ tinh, lo trước sợ sau. Trần Hoàng dự tính thời điểm cuối cùng sẽ quay đao phản giáo, chỉ dùng chui chuỷ thủ trấn áp một phen, hiện tại chuẩn bị thu lực.
Có điều, Lôi Tiêu đạm nhạt như không, ánh mắt hờ hững nhìn phía xa.
“A…”
Trần Hoàng kêu khẽ một tiếng, tại thời điểm cuối cùng hắn xoay chuyển lưỡi kiếm cắt vào cổ tay một đường, máu tươi chảy ra.
Nhưng, giây sau hắn liền phát hiện không đúng, rõ ràng phải đâm trúng trên thân Lôi Tiêu vậy mà không biết bằng cách nào phía trước hoá thành một mảnh hư không, khiến hắn cứ vậy nhẹ nhàng xuyên qua.
“Sao…sao có thể.” Trần Hoàng trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn quan bốn phía, tưởng chừng vừa gặp quỷ.
Mấy người trong sảnh cũng hoàn toàn không nhìn ra, xôn xao bàn tán.
“Các người tìm ta sao?” Lôi Tiêu lần nữa cất tiếng.
Mọi người theo âm thanh nhìn tới.
Nơi kia Lôi Tiêu không biết từ khi nào đã ung dung nằm trên thanh xà ngang, bộ dáng giễu cợt nhìn xuống từng cái khuôn mặt ngây ngốc dưới này.
Người ở đây thấp nhất cũng là Thần Du cảnh, trước đó từng phát đọng thần niệm dò xét một thoáng, xác nhận Lôi Tiêu chân chính chỉ đến Thần Hồn cảnh ngũ trọng, so với Trần Hoàng Thần Du tam trọng kém quá xa.
Dưới tình huống tu vi nghiền ép tốc độ đương nhiên không bằng, đến cả Hà Phi trước chứng kiến Lôi Tiêu hiển uy cũng không nghĩ hắn có thể tránh thoát nhất kích. Nhưng chuyện không tưởng cứ như vậy mà xảy ra. Một tên Thần Hồn ngũ trọng nhỏ nhoi trước chục cặp mắt của Thần Du cảnh vô thanh vô tức di chuyển, cái này phải gọi là lợi hại hay biếи ŧɦái đây.
“Ngươi….ngươi dùng yêu thuật gì?” Trần Hoàng ánh mắt hốt hoảng cùng không thể tin, nói.
Lôi Tiêu cười khinh, phi thân bay xuống vị trí cũ. “Ngươi là cường giả võ đạo lại đi nói cái chuyện gì yêu ma. Ta vừa rồi là chân chính thực lực.”
“Không thể nào. Thần Hồn cảnh tuyệt không thể nhanh như vậy.” Trần Hoàng bác bỏ.
“Vậy sao?” Lôi Tiêu mĩm cười gian trá. “Vậy tất cả nhìn cho kỹ yêu thuật của ta.”
Lôi Tiêu nói đoạn, thân thể bạo động linh lực, Bách Quỷ Dạ Hành bộ xử ra, hoá thành một đạo hắc ảnh quấn quanh Trần Hoàng, liên tục điểm ra Thần Ma Thủ.
Mấy người tự coi thực lực mình cao thâm khắc này không khỏi xấu hổ, bọn họ chân chính nhìn đối phương thi triển thực lực đến cả nửa điểm sơ hở cũng không nhìn ra. Lôi Minh có thực lực cao nhất ở đây cũng chỉ lờ mờ thấy được hư ảnh, hắn nghĩ nếu đặt bản thân vào vị trí kia bản thân khẳng định cũng không thể đối chọi.
Trần Hoàng đứng mũi chịu sào, cảm nhận sâu sắc nhất, trước mắt vậy mà có đến chục tên Lôi Tiêu, trái một điểm phải một điểm, liên tục đánh vào huyệt đạo trên người, nhưng bản thân lại không cách nào ngăn cản, chỉ đành trân mình chịu trận, cảm giác thật giống bản thân hiện tại không phải là cường giả Thần Du tam trọng mà chỉ là một tên hài tử ngây ngốc mặt người ức hϊếp.
Chỉ thấy khi Lôi Tiêu kết thúc bố pháp Trần Hoàng đau đớn kêu một tiếng rồi thân thể vô lực đổ gục xuống mặt đất, bộ dáng kia có chút khó xem.
Lôi Tiêu ngồi xổm trước mặt Trần Hoàng nói.“Chiêu này gọi là Thần Ma Phong Huyệt Thủ, ngươi một trăm lẻ tám huyết đạo trên người bị ta phong bế. Thắng bại chắc cũng không cần tuyên bố rồi.”
Mấy người trên đại điện ngây người một lúc rồi hô vang Lôi Tiêu. Chứng kiến Trần Hoàng chỉ trong một chiêu bị hạ gục chẳng còn ai dám phát sinh ý nghi ngờ.
“Lôi Tiêu thống soái.”
“Tam thiếu gia, vô địch.”
Riêng Trần Hoàng ánh mắt oán độc tột cùng, kéo ra vô số tơ máu, loại này sự tình chính là vũ nhục tột cùng, đánh một cái tát rõ đau vào ngạo tính của hắn, khiến tia ma tính trong tâm thức dậy.
“Khốn nạn. Ta lấy mạng ngươi.” Trần Hoàng ngồi bậc dậy, linh lực bạo động, chui chuỷ thủ lần nữa đâm tới hậu tâm Lôi Tiêu.
“Không biết sóng chết.” Lôi Tiêu khẽ buông lời, hắn sớm biết đối phương sẽ làm ra loại này sự tình, sớm ngưng tụ lực lượng trong lòng bàn tay, thân thể xoay chuyển xuất ra một chưởng.
Trần Hoàng lực lượng toàn thân bạo ra nhưng đứng trước Thần Ma Thủ lại mỏng manh như tờ giấy, nhẹ nhàng bị đánh vắng đến trụ đá phía xa. Thời điểm va chạm lục phủ chấn động, từng hồi đau đớn truyền tới đại não, mạnh mẽ phun ra ngụm nghịch huyết.
Chiêu này thật sự Lôi Tiêu đã lưu thủ, giành lại bốn phần lực đạo, bằng không hậu quả sẽ có thể đánh tới phá toái thạch trụ, khiến Trần Hoang trực tiếp thương cân tổn cốt, không nói sẽ gϊếŧ được nhưng nửa đời tàng phế ở trong tầm tay.
“Khốn khϊếp. Khốn khϊếp.” Trần Hoàng nổi điên, hắn gạt hết mọi sự sang bên, trong khắc này chỉ muốn chém gϊếŧ cho hả dạ, rửa mối nhục này.
Khi này Lôi Minh muốn xuất thủ ngăn cản ,nhưng Lôi Tiêu ra hiệu không cần.
Hắn chính muốn tự mình thu phục đối phương để tuỳ tâm sử dụng. Bằng không khi Trần Hoàng lâm trận sinh tâm phản trắc sẽ còn nguy hiểm hơn địch nhân gấp mười lần, loại này Vạn Khí Tông là minh chứng rành rành.
Hai người cứ vậy ngươi chém ta né, đem đại điện náo loạn một trận.
Lôi Tiêu đang chơi trò mèo vờn chuột, hắn rõ có thể trực tiếp đánh bại nhưng vẫn không làm, cứ chiêu tời tiếp chiêu, kiếm tới đón kiếm, dần dần huỷ diệt ý chí Trần Hoàng.
“Chết đi cho ta.”
Sau một khắc giằng co cuối cùng Trần Hoàng nắm được sơ hở, nhất kích đâm tới ngực trái Lôi Tiêu.
Trái tim tất thảy mọi ngừng ngưng lại một nhịp. Mặt dù họ từ nãy đến giờ quan sát biết Lôi Tiêu sẽ có cách ứng đối nhưng cũng vẫn lo lắng không thôi, khoảng cách hiện tại chỉ tong một cái bước chân. Hậu quả nếu ngọn chuỷ thủ đâm trúng không ai dám nghĩ.
Vô số loại sự tình được vẽ ra, nào là Lôi Tiêu sẽ nhất chưởng đánh bay Trần Hoàng, nào là vận dụng tốc độ không thể tưởng lần nữa tránh né. Đáng tiếc, sự thật quá mức phủ phàng, chẳng có chiêu số quỷ dị nào diễn ra, chỉ thấy Lôi Tiêu cứ bất động đứng nơi đó, mặt chui chuỷ thủ đâm tới.
Theo lý lẽ thường sẽ có hồng huyết tuông ra, nhưng nào ngờ khi va chạm xảy ra chui chuỷ thủ xuất hiện từng điểm vết nứt rồi cấp tốc lan tràn rồi trực tiếp phá toái thành trăm mảnh.
“Không thể nào….” Trần Hoàng tuyệt vọng quỳ trên đất, gom lại mãnh vụn, ánh mắt mất đi tinh quang. Hắn minh bạch vũ khí trong tay nhìn như đơn giãn nhưng là thuộc vào Huyền cấp cao giai, cứng rắn không gì địch lại, có thê nhẹ nhàng chém nát một khối cực thạch trăm cân. Vậy mà thời điểm đâm vào thân thể Lôi Tiêu lại giống đυ.ng phải một khối cương thiết cứng rắn không thể tả, cỗ tay vẫn còn đau đớn một hồi. Khi Lôi Tiêu đi ngang chỉ dám trộm nhìn bằng ánh mắt khϊếp sợ không thôi, hắn cảm nhận sâu sắc chênh lệch này giống như thần linh với phàm nhân, tuyệt đối không thể nghịch.
Lôi Tiêu cũng thảm nhiên đặt mông lên ghế chủ vị.
Đám người bên dưới một lượt quỳ xuống một chân, nội tâm thật sâu thuần phục.
Lúc sau, Lôi Minh bí mật nói. "Tiểu quỷ, ngươi lúc nãy làm ta lo chết khϊếp đó. Rốt cuộc cái kia là vận dụng công pháp gì mà có thể kim cang bất hoại vậy?"
Lôi Tiêu chỉ cười cười. "Cái này chẳng qua ta đặt một tấm tinh cương trước ngực thôi."
"Nhóc con ranh ma." Lôi Minh khẽ mắng.
Kỳ thật thứ Lôi Tiêu đem theo trở về vô số báu vật, miếng thép kia chính là Hắc Nghĩ Thiết. Mà chuyện này Lôi Tiêu vẫn nhất mực giấu giếm, dù cho có bị gặng hỏi tới mức nào. Hắn không phải không tin tưởng ca ca mà do chuyện Liễu Thuần Thanh, Vạn Khí Cung quá mức trọng đại, để lọt ra bên ngoài khó mà lường trước sẽ xảy ra cái sự tình lật trời gì. Tốt nhất vẫn càng ít người biết tới càng tốt.