Mấy ngày này Liễu Thuần Thanh chuyên chú trị liệu linh hồn thương thế nên liên tục bế quan không ra, có thể thấy trọng thương thật sự rất nặng. Phải biết, thân thể huyết nhục bình thường bị thương đối với võ giả cảnh giới của hắn căn bản chỉ là chuyện nhỏ, trên con đường võ đạo ai cũng từng trải qua, dù đứt tay cụt chân vẫn có thể nhẹ nhàng chữa trị, nhưng, đối với tổn thương ở mặt linh hồn lại cực độ kiêng kỵ.
Bởi lẽ, đạt đến cảnh giới nhất định sẽ khám phá ra thân thể chẳng khác nào cái võ rỗng, cái vật chứa tạm bợ, linh hồn mới là nơi ngưng tụ tinh hoa cả một đời người, mới có khả năng thật sự vĩnh thế trường tồn. Ở vài tình huống sinh tử lâm đầu võ giả cao tầng còn có khả năng thần hồn ly thể, vứt bỏ xác phàm mà đào tẩu, sau đó lần nữa ngưng tụ một bộ nhục thân mới. Hoặc như mấy vị tiên đế trong truyền ngôn linh hồn đoạt xá trùng sinh rồi dựa vào bí thuật bản thân nắm giữ lần nữa đánh ra một cái con đường truyền kỳ, Chư Thần Tinh từng ghé ngang một vị loại này, xưng Thiên Ám Ma Tôn.
Từ đó nhìn thấy linh hồn quan trọng đến bậc nào. Ngoài ra vẫn còn một lý do đó chính là vật phẩm chữa trị linh hồn thật sự quá khan hiếm, võ giả không có bối cảnh phía sau căn bản khó lòng mơ đến, mà y sư am hiểu linh hồn chỉ lác đác vài người. Vì vậy, Chư Thần Tinh giao chiến luôn tránh tổn thương linh hồn.
Liễu Thuần Thanh tu luyện Linh Hồn bản nguyên, chuyện kia hắn còn hiểu hơn kẻ khác, nhưng vì trợ giúp Lôi Tiêu đã trả ra cái giá quá lớn, đối với tàn hồn tồn tại như hắn xuất ra hai hồn sáu phách so với trực tiếp tan biến chẳng khác bao nhiêu.
Cả toà cung điện rộng lớn theo sự vắng mặt của Liễu Thuần Thanh trở nên cực kỳ buồn chán,còn độc Lôi Tiêu suốt ngày nhìn theo đám kiến kim thiết làm mấy chuyện tạp dịch nặng nề, giờ hắn mới biết thứ đồ chơi kia có đến cả chục con, thiết kế vậy mà đều hệt nhau không khác một li, toàn bộ máy móc bên trong cũng tỉ mỉ từng chi tiết một càng khiến hắn bội phục, cam bái hạ phong.
Nhưng, chỉ sau ba ngày Lôi Tiêu nhìn ngắm riết sinh ra nhàm chán, một lượt đi thăm dò mọi ngóc ngách Vạn Khí Cung, sau dừng trước thư phòng. Ở đó bỏ ra ba tuần đem tất cả thư tịch còn sót trên kệ đọc sạch. Lôi Tiêu thiên tư vốn viễn siêu người thường, hắn so với hai đại ca chỉ hơn không kém, chỉ nhìn qua một lần đã nắm chắc tinh yếu của thư tịch, cuối cùng còn căn cứ theo quyển công pháp của đệ tử mới nhập môn hoàn hảo đem vàng ròng cùng tinh thiết đúc ra một thanh cương kiếm.
Hiện tại, Lôi Tiêu giữa sân diễn luyện một bộ kiếm pháp học đường.
Kiếm chiêu cương mãnh dị thường, mỗi nhát chém ra đều lưu lại cương khí không tan “ào ào” cuốn tới, đánh vỡ mấy chục viên đá lát sàn.
“Thanh Phong Kiếm Pháp. Chỉ vọn vẹn một tháng mà ngươi đã lĩnh ngộ bộ kiếm pháp nhập môn này thuần thục vậy, còn dưới tình huống tự mình khám phá, thiên tư thật sự rất tốt.”
Phía sau có tiếng người bình luận khiến Lôi Tiêu thoáng kinh ngạc.
Người đang ngồi trên chiếc xe lăn chậm chậm đi đến chính là Liễu Thuần Thanh.
“Sư tôn, ngươi xuất quan rồi.” Lôi Tiêu kích động chạy đến.
Liễu Thuần Thanh xua tay, không cho hắn động vào. “Thương thế của ta động đến sinh tử, một sớm một chiều căn bản chẳng nhằm nhò, nhưng nhẩm tính thì thời gian ngươi lưu lại nơi này còn lại không nhiều nên mới miễn cưỡng phá quan, gắng gượng giúp ngươi đoạn đường cuối.”
“Thời gian của ta không còn nhiều? Người có ý gì đây chứ?”
“Không phải từ sớm đã nói với ngươi, người ở nơi đây đều không vượt quá ba tháng sao.” Liễu Thuần Thanh đáp.
Lôi Tiêu giờ mới nhớ đến chuyện này, nhưng hắn vốn nghĩ cái kia đối phương chỉ là nói đùa, hù doạ một thoáng, cái gì linh khí no bạo, đã qua một tháng hơn chẳng phải vẫn bình an vô sự sao.
Liễu Thuần Thanh không tiếp tục giải thích, lần nữa vận dụng linh lực kéo theo Lôi Tiêu bay lên thật cao.
Ở khoảng cách này mọi sự vật đều thu nhỏ bằng con kiến, Lôi Tiêu hiện giờ mới nhận thấy phía sau Vạn Khí Cung nơi hắn ở có một toà núi lửa đang sôi ùng ục. Những phương hướng còn lại sự tình không khác nhiều bố trí bảy cái hải đảo, mỗi nơi đều có núi lửa đang sôi ở trung tâm. Khinh khủng nhất là tại bên trên núi lửa đặt lên hoả lô cực đại bằng kim cang, dùng xích sắt to bằng thân hài tử đang vào nhau cố định vị trí.
Trong đầu bất giác chạy dọc một cái danh tự, Bát Cảnh Thiên Đảo.
Liễu Thuần Thanh lên tiếng giải đáp nghi hoặc.
“Vạn Khí Tông ta đóng tại Vô Thiên Hải, Bát Cảnh Thiên Đảo ở mỗi nơi như vậy đều đặt xuống một cái Vạn Khí Cung làm phó trụ sở mượn nhờ sức nóng nham tương luyện chế tinh cương. Địa bàn phân biệt giao cho năm vị cao cấp trưởng lão cùng ba vị hộ tông thần vương chấp chưởng. Ta chính là bài danh thứ sáu, hiệu Vạn Hàn Linh Vương, đảm trách Tử Hồn Đảo đảo chủ, Vạn Khí Tử Hồn Cung.
Lôi Tiêu gật gù, mấy lời Liễu Thuần Thanh hoàn toàn khớp với Đại Kình thuật lại, nhưng, trong đầu đột nhiên chạy dọc tia nghi hoặc. “Không đúng sư tôn, ngươi nói cái này chỉ là phân nhánh vậy rốt cuộc chân chính Vạn Khí Tông đặt tại nơi nào chứ?”
Liễu Thuần Thanh mĩm cười thần bí, chỉ tay vào trung tâm bát cực.
Lôi Tiêu nhìn theo chỉ thấy nơi kia mênh mông đại hải, căn bản không có thứ gì thì ngây ngốc khuôn mặt. “Ý ngươi là?”
“Là bên dưới.” Liễu Thuần Thanh vừa nói đã lập tức kéo theo Lôi Tiêu, cả ha xong phá mặt nước, xuyên thẳng mà đi.
Lôi Tiêu ban đầu còn nghĩ tên sư tôn âm dương quái khí này lại bày trò quái quỷ gì nữa, nhưng khi tiếp xúc mặt nước thì thân thể lại hình thành một cái bong bóng khí lưu bảo hộ, hoàn hảo bảo vệ không cho một giọt nước thấm vào.
Ở dưới mặt nước xuyên qua thêm chục dặm, hắn trợn mắt há mồm, kinh chấn không thôi, phía trước một toà cực đại cung điện, kích thước phải sánh ngang ngọn đại sơn nó đang đè lên, khủng bố quá mức, đem Tử Hồn Cung, Lôi Thần Cung ra so sánh căn bản không bằng một nửa, hơn kém thật quá xa. Mặt ngoài đại cung vẫn dùng một cái bong bóng khí lưu bảo hộ.
“Sư tôn, cái này…?
Liễu Thuần Thanh đắc ý. “Ngoại nhân truyền ngôn Vạn Khí Tông bậc nào xa hoa kỳ thật chỉ ở mặt nổi của tảng băng, cái này mới chân chính Vạn Khí Thần Cung. Lão sư tôn năm đó kinh thường thiên hạ, chưa từng để bất kỳ thế lực nào đặt chân đến nên mới trốn được chiến hoả, bảo toàn hoàn hảo trạng thái.”
Lôi Tiêu nghe sau khi rời khỏi chấn kinh vì sự xa hoa kia lại tiếp rơi vào mơ hồ, một tia ý nghĩ đột nhiên chạy dọc đại não, sâu chuỗi mọi chuyện phát hiện điểm bất thường. “Không đúng! Vạn Khí Tông ở chỗ ta vốn không thể tìm thấy chỉ nửa điểm tàn tích nhưng nơi đây ngươi lại hoàn hảo không tổn hại. Trong này rốt cuộc có chuyện gì chứ?”
“Chưa đợi ta nói đã nhìn ra ẩn tình, ngươi thật rất thông minh.” Liễu Thuần Thanh mĩm cười đầy thần bí. “Thật ra chỗ này của ta căn bản không phải thật sự Chư Thần Tinh, chỉ là một cái nguỵ tạo thế giới được một trong Cửu đại thần khí dựng lên. Năm đó lão tổ thảm bại, trước khi vẫn lạc vẫn kịp phát động năng lực đem tàn dư Vạn Khí Tông toàn bộ giấu đi mới miễn cưỡng bảo toàn sự tình như này, cũng khiến mấy lão gia hoả kia không cách nào tìm thấy trụ sở tông môn để phá diệt, hậu nhân đời sau thất sách thăm dò.”
Lôi Tiêu kinh hoảng, theo lời thì cái này chính xác Vạn Khí Tông của một ngàn năm trước. Thủ đoạn bảo cường đại đến mức tạo ra một cái nguỵ thế giới này quá mức nghịch thiên rồi.
“Điều ta muốn nói nằm tại chỗ này, trước ngươi, từng có rất nhiều ngươi do cơ duyên xảo hợp, xuyên phá màn chắn thế giới đi đến Bát Cực Thiên Đảo này, nhưng tất thảy đều không thể chống lại nguyên tắc nơi đây, vừa đúng ba tháng thì tất thảy sẽ bị cưỡng ép truyền tống trở lại thế giới thực.”
Lôi Tiêu giờ mới minh bạch tất thảy, cũng hiểu được lúc trước mấy lời phụ thân nói Bắc hải nhiều chuyện kỳ quái, còn tồn lưu ma tộc có lẽ bọn họ giống hắn, trôi dạt đến Bát Cực Thiên Đảo, gặp được mấy cái sinh vật chỉ tồn tại ở thời đại này mới sinh ra kinh chấn.
Sau khi giải thích tất thảy Liễu Thuần Thanh dẫn Lôi Tiêu tham quan mấy vòng Vạn Khí Tông, giúp hắn mở mang tầm mắt, nơi đây vật gì cũng đều dùng vật liệu cao cấp nhất chế tạo, bàn ghế đều lấy Huyền Cương cổ mộc điêu khắc thành, chạm trổ hoa văn cực kỳ tinh xảo, trụ đá cực lớn đều là ngọc thạch, đá quý, đủ loại linh thạch khảm nạm khiến cho linh khí tán phát nồng đậm như làn sương mỏng, thời thời khắc khắc lượn lờ, võ giả nếu có thể ở nơi đây tu luyện khẳng định làm ít công to, hiệu quả đạt được viễn siêu ngoại nhân mấy lần, nhưng cái thu hút Lôi Tiêu sự chứ ý chính ở mấy loại binh khí kia, đẳng cắp thấp nhất cũng phải đạt đến Thiên cấp đương thế chí cấp tồn tại, còn mấy thanh vượt trên căn bản không nhìn thấu cấp bậc, Liễu Thuần Thanh ra vẻ thần thần bí bí cạy miệng cũng không chịu nói, chỉ nói một câu. “Tự ngươi đi khám phá lấy.”
Địa điểm dừng chân cuối cùng không ngoài dự đoán chính ở cái thư tịch phòng kia.
Liễu Thuần Thanh đi mấy vòng, sau, đem ra khoảng hai mươi quyển công pháp, phân biệt cầm tại hai tay. “Ngươi xem, bên phải mười quyển này bao hàm, chiến pháp, kiếm pháp, thân pháp, đều thuộc đỉnh tiêm của Vạn Khí Tông ta, sau này ngươi đi đối phó mấy lão gia hoả kia tất nhiên cần dùng tới. Còn tay trái này là toàn thể luận giải luyện khí cả đời lão sư tôn tâm đắc, hiện tại tu vi ngươi không đủ, khó lòng minh ngộ tất thảy, tuy nhiên, về sau ngươi trở nên cường đại hơn sẽ tự mình thấu triệt.”
Dưới tình huống có người bên cạnh luận gải đạo lý Lôi Tiêu thời gian đọc hết mười quyển võ pháp chỉ gói gọn trong đúng một tuần.