Xuôi theo cảm xúc Liễu Thuần Thanh, thật lâu sau Lôi Tiêu mới hỏi ra. “Liễu đại ca, nếu sự tình khủng khϊếp vậy, sao ngươi vẫn còn….”
Liễu Thuần Thanh cười nhạt. “Ngại cái gì chứ, muốn hỏi sao ta vẫn còn sống chứ gì? Ngươi xem, trên đó là cái gì trước đã?”
Lôi Tiêu theo điểm rơi ngón tay nhìn qua. Vị trí thật cao đặt một cái bài vị khắc đúng ba chữ, Liễu Thuần Thanh. Sắc mặt trở nên tái mét nhìn qua người bên cạnh.
Liễu Thuần Thanh vẫn nhẹ nhàng cười, nhưng, thật sâu ngữ âm nghe ra được sự bi thương cố giấu. “Ta từ ngàn năm trước đã bỏ mạng trong chiến hoả, trùng hợp ta tu luyện Linh Hồn bản nguyên, mượn nhờ thực lực cường đại cùng thiên địa linh khí nồng đậm ở Tử Hồn đảo cưỡng ép lưu lại nhân gian, vì Vạn Khí Tông duy trì hơi tàn, cũng chờ đợi người hữu duyên giúp lần nữa tái hiện quang mang, trả thù mấy cái vô sỉ thế lực kia.
Lôi Tiêu giật nảy mình, bấc giác lùi một bước, thần sắc rơi vào ngưng trọng, nhất thời không biết phải nói gì. Trước chỉ cầu mượn nhờ chút cơ duyên này tu luyện thật tốt luyện khí thuật bản thân, hiện tại thì tốt rồi, đột nhiên trên trời rơi xuống một cái trọng trách nặng hơn Thái Sơn, bản thân phải đi gánh vác một cái siêu cấp tông môn, còn muốn hắn đi đối phó mấy cái cự đầu cổ lão thế lực, có chút quá mức rồi.
Liễu Thuần Thanh có lẽ cảm nhận được ý tứ, khẽ thở dài, một lượt lướt qua mấy cái bài vị, đôi mắt trở nên mông lung, bi thương từng tiếng. “Ngươi đã biết hết mọi sự, quay đầu cũng tốt, để lại thần truyền lệnh từ nay sẽ không có bất kỳ liên quan với Vạn Khí Tông, học theo tổ tiên ngươi đào vong sống cuộc đời an an ổn ổn. Nếu không còn cách vãn hồi vậy cứ để mọi chuyện tan thành khói bụi đi. Suy xét tận cùng hy vọng phục hưng Vạn Khí Tông chẳng qua sự hảo huyền của ta.”
Lôi Tiêu trong đầu chạy dọc tất thảy sự tình xảy ra kể từ khi rời Lôi Thần Cung, suốt đoạn đường thiên biến vạn hoá đều chỉ có thể đứng ngoài làm khán giả, bản thân vô dụng chẳng khác phế nhân, trơ mắt nhìn ca ca bị chém gϊếŧ, bản thân lại yếu đuối đến mức liều mạng cũng không có lực, tức giận siết chặc nắm tay. Lớn tiếng quát. “Liễu đại ca, ta nguyện ý gia nhập Vạn Khí Tông, cầu ngươi thu nhận.”
Liễu Thuần Thanh vừa nghe lập tức bị kéo về thực tại, gặng hỏi lần nữa. “Ngươi nói gì chứ?”
Lôi Tiêu dừng lại một khoảng mới nói. “Nhân sinh chẳng phải đều có một cái mạng, sống cũng một lần, chết cũng một lần, ta gia nhập Vạn Khí Tông rồi bị vạn nhân truy sát, nhanh chóng bỏ mạng, nhưng đổi được cơ hội phong quang vô hạn, tự mình quyết định vận mệnh, chẳng hơn vạn phần so với việc trước sợ sói sau sợ hổ nửa bước không đi cuối cùng tự mình vây chết.” Đến đây lại cười tà. “Huống hồ, phụ thân ta chính là đương thời lợi hại nhất. Giả sử ta không thể thay ngươi báo thù mấy tên ác nhân kia vẫn có thể nói lão phụ thân đi gϊếŧ chúng. Ta gϊếŧ cũng là chết, phụ thân gϊếŧ cũng là chết, không phải đều giống nhau.”
Liễu Thuần Thanh á khẩu vô ngôn, hắn chưa từng nghe cái loại lý luận này, tiểu tử trước mắt quá mức gian xảo rồi, loại sự tình vậy cũng dám nói. Mãi sau mới phấn chấn tinh thần, sảng khoái nói. “Tốt, ngươi đã quyết định vậy Vạn Khí Tông mở rộng cửa lớn hoang nghênh. Tông môn hiện thời chỉ còn ta, mấy cái lễ nghi phiền phức vứt hết, chỉ cần từ nay chuyển sang xưng hô Liễu sư tôn là được.”
Còn nghĩ đệ nhất tông môn thu đồ sẽ tiến hành bậc nào long trọng rườm rà, nào ngờ chỉ một câu nói vứt liền vứt hết khiến Lôi Tiêu hơi khó tiếp nhận.
Liễu Thuần Thanh thật nhanh nói. “Nè nè, ngươi đừng tưởng bở, cái ta nói là bỏ đại lễ bái sư, nhưng, mấy vị sư bá, sư thúc cùng lão tổ trên kia vẫn phải bái qua, ngươi tốt nhất đi thấp cho bọn họ mấy nén hương đi.”
“Chuyện này có gì khó chứ, ta đi làm ngay.” Lôi Tiêu khinh thường nói ra, lập tức chạy lên.
Cái cái bài vị ngay ngắn thứ tự khảm lên một khối thạch bảng, vị trí đặt tại trung tâm gian phòng nơi cao nhất, bốn phía đối xứng mười chín bậc thang hắc thạch.
Lôi Tiêu nhanh nhẹn trực tiếp bước nhanh, nhưng, tới bậc thang thứ ba lập tức cảm giác khác lạ, thân thể nặng nề như đeo thêm tạ sắt, bước chân muốn nhắc lên đã có phần khó khăn, như có đại lực dưới chân ghì chặc.
Lúng túng hỏi ra. “Sư tôn, dưới chân ta có chuyện quái gì vậy?”
Liễu Thuần Thanh lớn tiếng cười vang. “Sớm nói ngươi đừng có tưởng bở, mấy cái bậc thang này được ta dùng Trọng Lực Hắc Thạch bố trí xuống, cái sau nặng hơn cái trước, bước đến bậc cuối cùng trọng lực đè nén vừa vặn ba mươi tám lần, là khảo nghiệm của ta, ngươi tốt nhất nên vận ra tu vi chống đỡ cho tốt.”
Vừa nghe hai chữ “Tu vi” khoé môi Lôi Tiêu trực tiếp co quắp, khuôn mặt vặn vèo khó xem cực điểm, sợ hãi thốt ra. “Ta không có tu vi.”
“Hả?” Liễu Thuần Thanh kêu lớn, dường như không nghe rõ. “Nói lại cho ta nghe, ngươi vừa nói gì chứ?”
Lôi Tiêu lặp lại. “Ta không có tu vi.”
Liễu Thuần Thanh đông cứng, hoá thành tượng đá. Còn nghĩ hậu nhân đệ tử thần truyền ít nhất phải biểu hiện bậc nào anh tài thực lực, có ngờ đâu chỉ là một tên giỏi khua môi múa mép, nửa điểm thực lực không chạm đến, nếu để hắn đi tiếp sợ rằng vừa đến bậc thứ sáu liền bị đè chết, lắc đầu khổ sở, vận khởi tu vi muốn thu hắn về.
“Bùm…..”
Linh khí Liễu Thuần Thanh vừa chạm đến lập tức có một cỗ thần bí khí tức đánh nát.
Ngay sau, cầu thang hắc thạch xuất hiện một màn sáng hư ảo, từ từ kéo lên, ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới, Liễu Thuần Thanh phát động công kích mà màn chắn vẫn mảy may không thương tổn.
Từ chỗ bài vị bắn ra đạo quang mang xám trắng, dung nhập mi tâm Liễu Thuần Thanh khiến hắn biết sắc, lắc đầu, đành phóng nhân tự lưu. "Tiêu nhi, cái này lão tổ cùng mấy vị thúc, bá đối ngươi khảo hạch, vi sư cũng không thể nhúng tay. Ngươi cứ việc tiếp tục tiến lên, đi được bao xa ta vẫn nhất định thu nhận, không cần ép bản thân vượt quá giới hạn, bọn họ tuyệt cũng không hại ngươi.
Rơi vào thảm cảnh tiến thoái lưỡng nan, Lôi Tiêu khổ sở không thôi. Sau, nhã ra ngụm trọc khí, trực tiếp hạ xuống bước chân. "Ta là hải tử của cường đại nhất Lôi Thần, mấy cái bậc thang này tính là gì chứ."
Cưỡng ép vượt qua bậc thứ tư, nhưng đến bậc thứ năm trọng lực tăng gấp mười lần, áp lực thân thể gánh chịu cực kỳ khủng khϊếp, phải như trăm cân đè lên, Lôi Tiêu cả người bị đè chùn xuống vẫn cắn răng mà tiến.
"A......" Lôi Tiêu đau đớn la lên, cả người trực tiếp quỳ xuống, phải dùng thêm hai tay chống đỡ mới miễn cưỡng không bị ngã sấp trên đất. Lòng ngực như có tảng đá lớn đè lên, nặng nề đến mức hô hấp cũng rất khó khăn, xương ống chân cứng ngắt như đá, cực kỳ vất vã mới nhấc lên đôi chút. Khuôn mặt đau đớn mà vặn vẹo, nếp nhăn trán sắp dính liền vào nhau.
“Tiêu nhi, ngươi không cần cố nữa, mau dừng lại. Sư tôn, các người thu tay đi, đệ tử ta không có tu vi, thân thể yếu nhược, đến mức này xem hắn vượt quá hạn mức rồi.” Liễu Thuần Thanh giọng nói run rẩy, lòng dạ như lửa đốt.
"Hừ. Không có chí khí."
Một tiếng quát tháo vang như sấm đánh.
Từ bài vị trên cùng phát ra quang mang xám trắng nồng đậm như mặt trời ban trưa, áp đảo toàn thể đám nến le lói khắp phòng, qua ba nhịp hô hấp, bạch quang tán đi, bên trong bước ra một thân ảnh trung niên nam tử do linh khí ngưng tụ, trong suốt một dạng.
Tổng quan diện mục cùng thân thể người kia thật sự quá mức bình thường, quăng vào giữa đám đông sẽ chẳng ai buồn chú ý, nhưng, điểm cuối khoé mắt y lấp lánh bá khí bức người, dĩ nhiên là lão tổ khai tông Vạn Khí Tông.
“Thuần Thanh, Vạn Khí Tông ta sớm tan thành tro bụi, nếu không tìm được đồ tôn nghịch thế thiên tư chi bằng phế đi.” Vạn Khí lão tổ lời nói đanh thép.
“Nhưng mà, sư tôn……”
Lão tổ quát. “Câm miệng, ngươi còn nói đỡ cho hắn lập tức đuổi khỏi tông.”
Liễu Thuần Thanh bị mắng, ngậm đắng giương ánh mắt lo lắng nhìn theo.
Lôi Tiêu nén đau mà gượng cười. "Lão tổ, ta kính người là tiền bối, nhưng cũng không nên quát tháo sư tôn ta, hắn hiện tại cũng giống lão phụ thân, ta tuyệt không làm mất mặt hắn." Nói đoạn, gắng hết sức dậy, bước lên bậc thứ bảy.
Lập tức có tiếng vang "răn rắt" truyền ra, xương cốt trong người Lôi Tiêu từng đoạn lan tràn vết nứt chằn chịt, khả năng gãy đoạn bất cứ lúc nào. Đến cả huyết dịch đều bị nén đến cực điểm, muốn động thành khối, vận chuyển mười phần khó khăn. Khuôn mặt dần chuyển sang trắng bệch, đại não cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, hình ảnh phía trước nhoè đi, xuất hiện vô số ảo ảnh.
Liễu Thuần Thanh nghe mấy lời tiểu tử kia nội tâm càng loạn thành một mớ, hắn hiểu rõ Lôi Tiêu chạm vào cực hạn, còn muốn đi nữa sợ rằng lập tức chết ngay, người thường kiên trì được đến như này đủ chứng minh thiên đại nghị lực. Suy nghĩ dù liều mạng vẫn quyết giữ lấy tên đệ từ này, nội lực vận khởi, chuẩn bị xuất thủ đoạt người.
Lão tổ nơi đó vẫn lạnh lẽo ánh mắt.
“Ta vẫn có thể.” Lôi Tiêu một tiếng quát lớn, vận khởi điểm khí lực cuối cùng phóng lên.
“Không thể.”
Đồng dạng, Liễu Thuần Thanh hét lớn, hư không xuất chưởng.
Ngay thời khắc sinh tử lâm đầu tưởng chừng Lôi Tiêu sẽ bị trong lực gấp mười sáu lần đè chết thì đột nhiên có cửu thải quang mang ôn hoà loé lên, đan ra một cái quang cầu thủ hộ Lôi Tiêu. Trông qua hư huyễn mỏng manh nhưng trọng lực đè nén toàn bộ bị bức ra ngoài, vươn tay không thể đến.
Thoát khỏi áp chế Lôi Tiêu điên cuồng hớp từng ngụm lớn không khí không có chú ý luồng linh khí cực kỳ nồng đậm theo đó nhập thân, cấp tốc chữa trị chấn thương.
"Kia là có chuyện gì xảy ra vậy?" Liễu Thuần Thanh thất sắc, rõ ràng Lôi Tiêu không có tu vi lại có thể gọi ra quang lung nồng đậm linh khí thủ hộ, loại chuyện quái dị này chưa từng gặp qua.
Vạn Khí lão tổ dường như biết được gì đó, lẩm bẩm. "Tòng Phong Thiên Nhai."