Lôi Tiêu hiện thời mới chú ý, dưới chân không còn là đại địa trơ trọi mọc đầy cỏ dại mà chuyển thành trắng xám vô số mảng sa thạch tỉ mỉ sắp xếp ngay ngắn không khe hở tạo thành sân. Phía xa, một cái đại môn cực lớn dùng đá dựng thành, kiên cố vững chắc, phỏng theo cách chế tường thành, kéo dài trăm dặm, độ rộng vừa vặn chục người qua lọt. Nhìn sơ tổng thể, nơi đây mười phần cũ kỷ, hơi thở cổ lão phát ra nồng đậm, dấu vết tuế nguyệt không giấu diếm, còn dường như đã từng xảy ra một trận chiến rất lớn, kiến trúc bốn phía mảng lớn đỗ nát, cánh tường bên phải đã sụp xuống hơn chín phần, đao kiếm rơi loạn đầy khắp nơi. Nhưng, bằng vào sự đồ sộ kiến trúc vẫn khiến người ta mơ hồ tự tưởng tượng về thời đại từng huy hoàng, khẳng định bá khí tuyệt luân, Lôi Tiêu còn nghĩ đối với Lôi Thần cung hắn chẳng thua kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, vật kinh chấn hơn chính nằm ở tấm hồng bảng treo cao vị trí trung tâm, thứ kia chất liệu, hoa văn hoàn toàn phù hợp tấm lệnh bài nhận từ Đại Kình, thuần khiết một màu đen, ba cái đại chữ lớn nạm đầy tinh thạch đá quý, bá khí uy phong đương nhiên là Vạn Thần Cung không thể khác.
Lôi Tiêu bất động trống khoảng khắc, trống ngực rộn vang hai mắt mở to đến muốn lọt ra ngoài, cảm tưởng gặp phải loại chuyện khó tin nhất trên đời, nhưng, khoé môi mấp máy thoáng cong lên lại giống vui sướиɠ tột độ mà trong nhất thời á khẩu vô ngôn. Loại biểu tình kia hỗn loạn cực kỳ, khó mà lý giải.
Liễu Thuần Thanh nhìn thấy bộ dáng thì nhẽm miệng cười, khinh thường lên tiếng. “Sợ rồi sao? Hiện tại, ta vẫn cho ngươi cơ hội rời đi, tìm bầy hung thú đó luận bàn chắc sẽ vui hơn đó.”
Ánh mắt Lôi Tiêu vẫn ghim chặc hồng bảng, bỏ ngoài tai mấy lời kia.
Liễu Thuần Thanh cảm thấy chút cổ quái nhưng chẳng mấy quan tâm, lẵng lặng chờ đợi câu trả lời.
Qua thật lâu, Lôi Tiêu trở về thực tại, kích động tiến đến nắm thật chặc tay Liễu Thuần Thanh mặt phát hồng quang nồng đậm, phấn khởi thanh âm. “Nơi đây thật là Vạn Khí Tông trong truyền thuyết. Liễu đại ca, nhanh đưa ta tiến vào bên trong, bái kiến mấy vị Thần sư.”
Lần này đổi thành Liễu Thuần Thanh chấn động, người hắn gặp qua mười thì hết tám đọc được ba chữ Vạn Thần Cung đều sợ mất mật, số còn lại can đảm chút cũng run rẩy từng hồi, ai lại giống tiểu quỷ này mặt mày hớn hở còn hơn nhặt được vàng. Vặn vẹo hỏi lần nữa. “Ngươi thật sự không sợ?”
Lôi Tiêu tức khắc đáp lời. “Sợ gì chứ? Ta học luyện khí thuật cầu còn không có cơ hội đến Thiên Hạ Đệ Nhất luyện khí tông, vui sướиɠ còn không đủ, sao phải sợ hãi?”
Liễu Thuần Thanh cười khổ, lắc đầu. “Ra là một tên cuồng khí đạo, nhưng, ngươi thật chưa từng nghe qua sự tình Vạn Khí Tông bọn ta.”
“Phải, mấy ngày trước mới được người khác nghe kể thiên hạ có tồn tại cái Vạn Khí Tông này, ngưỡng mộ không thôi, vậy mà, nội tình bên trong còn chưa có biết tường tận thì mọi chuyện đã hỏng bét, trôi dạt đến nơi này.” Nói đoạn, đưa ra khối thần bí lệnh bài. “Huynh xem, là chủ nhân khối lệnh bài này nói với ta, còn nói cái gì có thể nhờ nó nhất phi trùng thiên, thành tựu chân long.”
Vừa thấy lệnh bài Liễu Thuần Thanh ánh mắt kích động đến mức muốn đứng dậy đoạt nhanh lệnh kia, sau vẫn cố gắng kiềm chế, giọng nói run rẩy, ngắt quãng từng tiếng. “Là Thần Truyền Lệnh, Thật sự là Thần Truyền Lệnh, mau đưa ta.”
Tiếp nhận lệnh bài, Liễu Thuần Thanh tỉ mỉ xem xét sau vận khởi linh lực quét qua trên dưới một lượt, lập tức năm cái văn tự hoàn hảo thị hiện, từ trên xuống dưới, Vạn Khí Tông Thần Truyền.
Khuôn mặt lạnh giá băng tuyết của Liễu Thuần Thanh bất giác lăng dài dòng nhiệt lệ, trong đầu từng cái hồi ức liên tiếp sống dậy, như đang tái diễn trước mắt, hắn nghẹn từng chữ hướng lên trời hô lớn. “Vạn Khí Tông ta ẩn nhẫn một ngàn năm cuối cùng có ngày đòi lại công đạo.” Hướng Lôi Tiêu nói. “Ngươi từ đâu có được vật này?”
“Ta….”Lôi Tiêu lời vừa đến miệng lại đột nhiên nuốt vào, hắn xâu chuỗi hành động cùng lời nói của Liễu Thuần Thanh đủ biết thứ kia là lệnh bài đệ tử thần truyền của Vạn Khí Tông, dường như đối phương nhận hắn thành chủ nhân kim lệnh, nếu đem sự thật toàn bộ nói hết thì sợ rằng sẽ khiến đối phương thất vọng đuổi khỏi cửa. Ấp úng nói. “Cái này là vật tổ truyền trong nhà ta, mấy ngày trước lão gia gia truyền lại.”
Nghe được mấy lời kia Liễu Thuần Thanh mặt phát hồng quang. “Tốt. Hậu nhân truyền đời đệ tử Vạn Khí Tông ra, khẳng định thiên tư không tệ, cái này chính là trời xanh vẫn còn nhớ đến Vạn Khí Tông, còn hướng bọn ta chiếu cố. Nếu ngươi nguyện ý gia nhập tài vật trong tông toàn bộ đem hết đi bồi dưỡng."
Lôi Tiêu đương nhiên chẳng quan tâm thứ khác, Lôi Thần cung hắn chất đống thiên tài địa bảo, chỉ hứng thú duy nhất cái cơ hội gia nhập Vạn Khí Tông trong truyền thuyết này.
Liễu Thuần Thanh lại nói. “Ta không muốn lừa người, mọi sự nên nghe ta nói trước rồi đồng ý chưa muộn. Vạn Khí Tông quát tháo phong vân vốn đã là sự tình gần ngàn năm trước, sớm cùng cát bụi thời gian chôn vùi một chỗ, hiện tại lưu lại mình ta kéo dài chút hơi tàng, cùng mấy cái tàng tích may mắn chưa bị phá hủy. Tài liệu không phải mất hết nhưng chẳng còn bao nhiêu. Trước hết nên đi vào bên trong xem thử, đến tối hẳng trả lời ta.”
Đến đây, Lôi Tiêu biết bản thân không thể tiếp tục lý luận, thuận theo đối phương lặng lẽ nhập tông.
Quan cảnh bên trong cũng không hổ danh Đệ Nhất Tông, lấy cương thạch thuần bạch sắc chế tác một toà cung điện uy nghi cho người xem cảm giác thánh khiết trong sạch, người tiến vào phạm vi mười dặm sẽ có cảm giác hàn khí bám thân, lành lạnh từng đợt. Lôi Tiêu cảm tưởng nếu hơn ở đây thật lâu có khi nào da vẻ sẽ biến thành nhợt nhạt như Liễu Thuần Thanh không. Kiến trúc theo đường lối nhẹ nhàng, uốn lượn quanh co tựa dòng nước, nhưng, vẫn đảm bảo uy nghiêm, bá khí, có mấy trụ đá còn cố ý lấy cẩm thạch chế tạo, điêu khắc long phượng rồi điểm nhãn bằng châu báo hiếm lạ, ý vị đương nhiên muốn khoe khoang với ngoại nhân. Tuy nhiên, tất thảy đều bị phá hủy hơn năm thành lộ ra bộ dáng có chút tiếc hận. Lôi Tiêu cứ vậy được bố trí một gian phòng nhỏ, làm xong Liễu Thuần Thanh nhanh chóng rời khỏi.
"Cộc...cộc...cộc...."
Trăng sáng treo cao, Lôi Tiêu đang thư thái ngâm mình trong thùng nước lại bị thanh âm gõ cửa kỳ quái quấy nhiễu, cao giọng nói. "Liễu đại ca, ta đang tắm, chờ chút đã."
“Cốc….cốc….” Đối phương vẫn tiếp tục, thanh âm cứng ngắt cứ liên tục lặp lại theo nhịp.
“Phiền phức quá đi.” Lôi Tiêu tự nhủ, vội khoát vào bộ y phục, bước ra. Vừa mới mở cửa đã lập tức kinh hô. “Cái quái gì vậy chứ?”
Trước mắt lúc này vậy mà đang đứng một con kiến, giống hệt bộ dáng con đã tấn công hắn lúc trưa, chỉ là kích thước hiện tại nhỏ hơn rất nhiều, vừa bằng một con chó, thêm vào, toàn bộ chi tiết thật dùng kim thiết từng mảnh ghép vào nhau tạo thành, thị hiện rõ ràng từng cái khớp nối. Phần đâu con kiến dán một mảnh giấy, viết lên ba chữ “Đi theo ta”.
Trên đường đi Lôi Tiêu tỉ mỉ quan sát con kiến, nó như cỗ máy kỳ diệu hoạt động cực kỳ trơn tru, mỗi khúc quanh ngã rẽ đều đi rất thuần thục, không phải toàn bộ đều được kim thiết đúc thành còn tưởng là sinh vật sống thật. Thủ pháp người chế tạo phải nói siêu thánh nhập thần.
Không bao lâu sau cả hai rời khỏi cung điện đến khu vực kỳ quái trông giống đền thờ thì con kiến ngưng động, nép sang bên, Lôi Tiêu tự hiểu chỉ bản thân hắn đi vào.
Chẳng có thứ gì hoa mỹ, chỉ là khoảng không gian cực lớn lát đá hoa cương cường mấy cái trụ đá trắng nhẵn nhụi, thứ hoa mỹ duy nhất nằm tại số nến trong này, đếm sơ phải đến cả ngàn cây.
“Liễu đại ca, ta đến rồi.” Lôi Tiêu nói, bước đến vị trí trung tâm nơi Liễu Thuần Thanh đợi từ lâu.
Liễu Thuần Thanh nhã ra ngụm trọc khí, trầm giọng nói. “Ngươi hiện tại chắc đã có quyết định, nhưng, ta vẫn muốn thuật lại đoạn cố sự của Vạn Khí Cung cho ngươi rõ.”
Lôi Tiêu không có chối từ, gật đầu.
Liễu Thuần Thanh hồi tưởng.
“Vạn Khí Tông lão tổ vốn chỉ là một tên hậu nhân ngoại thị tiểu gia tộc, vì minh tranh ám đấu cuối cùng rơi xuống vực sâu vạn trượng, may mắn, nhân hoạ đắc phúc, tìm được bản công pháp luyện chế Thượng cổ cửu đại thần khí. Ông ấy dưới vật tìm tu mấy chục năm, thành tựu đút ra hoàn hảo toàn bộ bảo vật, đạt được thực lực đứng trên thiên hạ vạn chúng, thiên địa quét ngang, tự mình chống lên một cái siêu cấp tông môn.
Đáng tiếc, cây cao đón gió lớn, theo thực lực Vạn Khí Tông ngày càng bành trướng vô số thế lực dùng ánh mắt sài lang nhòm ngó, cuối cùng đương thời cửu đại thế lực đứng ra thống lĩnh, triệu tập hơn trăm triệu đại quân lấy cớ Vạn Khí Tông ta muốn bá chủ Chư Thần Tinh mà tiến hành thảo phạt. Lão tổ chấn nộ, tự mình đem người nghênh chiến, kết quả Cửu bảo đại phát thần uy đem đại quân phân nửa quét ngang mới ép lui mấy cái tên gia hoả kia. Nào ngờ, lòng người gian xảo, trong Vạn Khí Tông sớm có kẻ bố trí nội gián, trộm đi bốn món bảo vật, khiến lão nhân gia thực lực đại giảm, phải bỏ mình dưới ma thủ. Vì diệt cỏ tận gốc, đệ tử trên dưới toàn tông tất thảy bị thảm sát, từ đây Vạn Khí Tông ba chữ thành trở thành từ cấm trên đại lục, kẻ liên quan một tia nửa điểm đều bị mấy cái thế lực kia âm thầm tiêu diệt.”
“Thật không ngờ đại lục bề ngoài sóng yên biển lặng vậy mà tận sâu sóng ngầm đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng!” Lôi Tiêu thật sâu cảm thán. Không ngờ trong dòng lịch sử vẫn lưu một cái truyền kỳ nhất tông chiến thiên hạ, Lôi Thần cung hiện tại đại kỳ trong tay, nhất thế quân vương sợ cũng không có chiến lực cỡ này.