“Tiểu Hồ Điệp, mau tỉnh lại, hiện tại chỉ có ngươi mới giúp được.” Lôi Tiêu kích động, không ngừng lay động Huyễn Điệp Nhi. Nhưng, nàng ta vẫn thuỷ chung ánh mắt vô hồn, như cái vỏ rỗng, tinh thần thật sâu chìm trong ảo cảnh của Cuồng Nộ Vương, khiến Lôi Tiêu vượt quá kiềm chế, xuất quyền đấm mạnh thân thuyền.
“Tam đệ, ngươi từ khi nào nóng tính vậy chứ?”
Thanh âm quen thuộc, Lôi Minh ung dung bước tới, bộ dáng diễu cợt nhân gian thường ngày bày ra, phía sau hắn, nghiêm chỉnh hàng lối hơn trăm tên võ giả, là số chiến lực đỉnh tiêm cuối cùng trên thuyền.
“Nhị ca, sao ngươi lại ra đây chứ?” Lôi Tiêu vừa mừng vừa lo hỏi ra.
“Các ngươi náo ra động tĩnh lớn vậy lại bắt ta không được đến xem, có hơi quá đáng nha.” Lôi Minh giải thích, bước bộ không ngừng. “Hoa bá bá từ đầu cảm nhận có nguy, gấp rút cưỡng ép chữa trị ta mới xuất hiện chậm trễ. Người an bài ta tập hợp toàn bộ đám người còn lại để chuẩn bị khi này.” Đến bên Huyễn Điệp Nhi, nhìn qua nhãn tình vô hồn, nhếch miệng cười. “Tiểu cô nương này, giao cho ta đi.”
“Huynh muốn…..”
Lôi Tiêu chưa kịp hỏi ra đã thấy Thiểm Điện Đoạt Hồn Châm lấp lánh lôi quang, dung nhập cánh tay Huyễn Điệp Nhi.
Lôi Minh giơ tay, ra hiệu bình tĩnh, rồi mới giải thích. “Nàng ta rơi vào ảo cảnh, ngươi gọi kiểu gì đều vô dụng. Ca, dùng lôi điện kí©h thí©ɧ đại não, không có nguy hiểm, sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Thật vậy, Huyễn Điệp Nhi lập tức ho khan mấy tiếng, lấy lại thần sắc,
Lôi Tiêu tức khắc đỡ lấy, kích động thúc giục. “Tiểu Hồ Điệp, ngươi tỉnh lại thì tốt rồi, mau xuất thủ trợ chiến.”
Vừa rời khỏi ảo cảnh Huyễn Điệp Nhi thần tình mơ hồ, hỏi ra. “Có chuyện gì chứ?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều vậy, chuyện đó sau hẵng nói, hiện tại, nhanh xuất thủ, đánh chết hai tên hỗn đản kia.” Lôi Tiêu nói.
Liếc mắt, thấy bộ dáng điên cuồng của Cuồng Nộ Vương, Huyễn Điệp Nhi bất giác run rẩy, nàng nhìn qua tràng cảnh thảm sát thiên quân kia thật sự đem Cuồng Nộ Vương đặt ngang tà ma ác quỷ, tuyệt không dám phạm, lẩm bẩm thật nhỏ. “Ta….ta không thể.” Lui về một góc.
Lôi Minh nhìn thấy, âm lãnh mở miệng. “Tiểu cô nương, bọn ta không ép ngươi, hiện tại, có thể xuất thủ tương trợ hoặc thật nhanh rời đi, ta xem vẫn còn kịp.” Nói đoạn, bước lên mũi thuyền, chỉ đạo đám người công kích.
Lôi Minh lần này nhân hoạ đắc phúc, hắn được Hoa Thần Y tống hết máu động ra ngoài, thanh lọc kinh mạch, nhờ đó Tuyết Dạ Nguyệt Quang bên trong có cơ hội thẩm thấu thật sâu kinh mạch, đem tu vi lần nữa tăng lên, vừa vặn trở thành kẻ cường đại thứ ba trên thuyền.
“Lôi Đình Tiễn.” Lôi Minh quát lớn, oanh ra nhất quyền.
Thủ hạ xung quanh đồng loạt phát động linh khí, dung nhập bên trong nhất kích, từng sợi từng sợi, dần dần tạo thành một cái mũi tên hoàn toàn do lôi điện ngưng thực. Cài này, quân trận hợp kích của Lôi Thần cung, đệ tử bình thường đều từng có tập qua, lúc này thi triển mới thuận lợi như vậy.
Lôi tiễn sau khi ngưng tụ lấy Hỗn Thế Chương Ngư làm đích ngắm, cấp tốc xé gió tiến công.
Trong vòng chiến đương nhiên không thể phân tâm phòng bị, Hỗn Thế Chương Ngư trực tiếp bị tiễn hình xuyên phá, lôi điện bám bên trên dung nhập cơ nhục, truyền đi khắp người. Bi Thống Vương nhanh nhẹn cảm giác, tức thì phóng khỏi vị trí.
“Cái đám sâu kiến chết tiệt này.” Cuồng Nộ Vương phẫn nộ quát lớn, muốn xông ra.
“Đệ đệ bình tĩnh. Chúng ta trước nên tập trung đối phó Hoa lão đầu, đám người kia cứ để Hỗn Thế Chương Ngư chơi đùa.”
Bi Thống Vương minh bạch thực lực Hoa lão tuyệt cường, hai người bọn hắn chỉ miễn cưỡng cầm đồng, nếu một trong hai ly khai, người còn lại dù có Hỗn Thế Chương Ngư hỗ trợ vẫn sẽ đại bại.
Cuồng Nộ Vương còn muốn phản bác, nhưng, bị Thanh Long kéo vào chiến cuộc.
Bi Thống Vương cười nhạt, điều động Hỗn Thế Chương Ngư công kích Lăng Khinh Yên Vân, bản thân lao vào trợ chiến.
Mắt nhìn cự thú ngày càng áp sát, Lôi Minh chân mày nhíu chặc, tụ lực, khoá chặc mục tiêu. “Công kích.” Ba cây lôi tiễn đồng loạt bắn ra, ghim sâu thân thể chương ngư.
Hỗn Thế Chương Ngư nén đau, tiếp tục lao đến, bát túc vung vẩy, quất từng cái thật mạnh đến Lăng Khinh Yên Vân, lực đạo chưa đủ phá hủy quang lung, nhưng, vẫn làm con thuyền nghiên trái ngã phải, chao đảo liên hồi.
Bi Thống Vương nhìn tràng cảnh kia cười lớn, lên tiếng. “Hoa tiền bối, ta xem đám người của ngài sắp không giữ nổi mạng, lúc này ngươi đồng ý ta vẫn chưa muộn.”
“Ngậm miệng lại. Lần trước lão phu bị ngươi uy hϊếp, hiện tại, đừng mơ. Chỉ cần sớm gϊếŧ chết hai ngươi ta vẫn có thể cứu viện chúng.” Hoa lão lạnh lùng đáp, oanh ra nhất kích.
Từ khi Hỗn Thế Chương Ngư ly khai, Hoa Thần Y buông xuống không ít gánh nặng, chiêu số thoải mái thi triển, Thanh Long tung hoành, lại hướng Cuồng Nộ Vương bị thương từ trước xuất hiểm chiêu dần dần đẩy hắn ra xa khiến tình hình lại lần nữa xoay chuyển đến hướng có lợi, sợ rằng sẽ sớm đánh bại Bi Thống Vương.
Bên này, nhìn con ác thú thế đến không giảm, Lôi Minh lộ ra tức giận, điên cuồng xử Lôi Đình Tiễn công đánh, lại tiếp hạ lệnh. “Ném hoả dược.”
Ngay sau, khoang thuyền đi ra mấy chục người, mang theo cả đống thùng gỗ lớn, từng người liên tục ném ra. Chỉ nghe tiếng “ầm ầm” liên tục vang lên, hoa lửa cháy rợp trời, bụi mù phủ kín, mùi cháy khét từ trên bát túc làn truyền.
Hỗn Thế Chương Ngư cảm nhận đau đớn, rít lên từng tiếng chói tai, sau càng thêm tức giận, bát túc từng cái vặn xoắn, tạo hình đại chùy, hướng quang cầu đập mạnh. Từng tiếng nứt vỡ “răn rắt” đến tai, vô số lỗ hỏng mở ra bên trên, bát túc linh hoạt chui vào trong, trái quật phải đập, liên tục đánh chết từng tên võ giả. Thời khắc này, đại trận không cách nào di trì, từng người riêng phần mình bày ra công kích, chống lại từng cái xúc tu như trụ đá nện xuống, tràng cảnh hỗn loạn dị thường.
“Rắc…..rắc…..”
Hỗn Thế Chương Ngư bám vào quang lung, huyết bồn đại khẩu mở ra, trăm cái nanh nhọn như trường đao không ngừng cắn xé quang lung, kéo ra cái lỗ hỏng cực lớn, nước dãi hôi hám nhiễu xuống lã chã, từng chỗ tiếp xúc đều tức tốc bị ăn mòn, gỗ quý mấy trăm năm hoàn toàn lộ ra vô dụng.
Lôi Tiêu vừa vặn vị trí gần ngay bên dưới đại khẩu, cảm giác không khí bị nghiền ép đến khó thở, ý chí tử vong phủ xuống toàn thân, lại liếc nhìn Huyễn Điệp Nhi nơi đó không ngừng run rẩy, trực tiếp từ bỏ hy vọng lấy ra Phích Lịch Lôi Đạn, ném thẳng.
Huyết bồn đại khẩu ngụm lớn nuốt vào Phích Lịch Lôi Đạn.
Chỉ nghe lôi đình chấn nộ, Hỗn Thế Chương Ngư thân thể phồng lớn, sau, nhả ra từng đạo khói đen ngùn ngụt, đau đớn rít gào chói tai, mấy cái răng nanh bị gãy xuống, tức tốc đóng lại đại khẩu, cái đầu lui thật xa khoảng cách, chỉ để lại bát túc điên cuồng quất mạnh, khẳng định thương tích bên trong không nhẹ.
“Tam đệ, cái đồ chơi kia thú vị nha. Ngươi từ chổ nào lấy được vậy?” Lôi Minh hỏi ra.
“Cái này gọi Phích Lịch Lôi Đan, vũ khí đặc thù Lôi Thần cung, ta tự mình luyện chế đó. Bên trong hoả dược còn nhiều gấp chục lần mấy cái thùng của huynh” Lôi Tiêu tự hào nói.
“Tốt, chúng ta cùng liên thủ.” Lôi Minh khinh thân, liên tiếp đánh ra ba chưởng Vạn Lý Bôn Lôi, đẩy lùi từng cái xúc tu, phóng đến bên Lôi Tiêu. “Tam đệ, mau dùng Phích Lịch Lôi Đạn.”
Lôi Tiêu chỉ biết lắc đầu, lấy ra hai khoả lôi đạn cuối cùng. “Ta chỉ còn chừng này, không thể bừa bãi sử dụng.”
“Hây da….” Lôi Minh tặc lưỡi, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Hỗn Thế Chương Ngư xúc tu quất qua, mạnh mẽ đè sát vào thân thuyền, muốn ép chết hắn.
“Ca…..” Lôi Tiêu vớ lấy thanh đao gần đó, nhắm ngay cái xúc tu chém đến khiến con vật đau đớn rút lui. Lý luận. “Phích Lịch Lôi Đạn còn đúng hai khoả, tuyệt phải nhất kích tất sát, ta xem, huynh phải khiến nó lần nữa mở miệng, bằng không chúng ta từng người sớm muộn bị gϊếŧ sạch.”
Lôi Minh thoáng cân nhắc rồi nói lớn. “Tốt, ta tin ngươi một lần.” Nói đoạn, xử xuất liên tục Bôn Lôi Vạn Lý, nhắm ngay cái lỗ lớn, đánh thẳng thân thể Hỗn Thế Chương Ngư phía ngoài.
“Không đủ sao?” Lôi Tiêu, Phích Lịch Lôi Đạn vào vị trí, nhưng, Hỗn Thế Chương Ngư vẫn kiên quyết khép miệng, mặt cho công kích từng đợt.
Lôi Minh nơi này thở dốc liên hồi, vừa phải phát động công kích vừa né tránh xúc tu đánh tới, tiêu hao cực lớn, thêm, hắn vừa khoẻ lại , sức bền không cao, sắp đến mức đèn khô dầu cạn, sợ không tiếp quá ba chiêu. Tức giận, quát lớn. “Các ngươi loạn cái gì chứ, mu giúp ta công kích con quái vật này, bằng không đều chết.”
Võ giả bốn phía bị hắn làm cho chấn động, tập trung ánh mắt, sau, không ai bảo ai, từng người ngưng tụ linh, hướng Hỗn Thế Chương Ngư công đánh.
Hàn quang rợp trời, xanh xanh đỏ đỏ, Hỗn Thế Chương Ngư chịu trăm đạo công kích đã lộ ra đau đớn, con mắt lớn như cái đèn l*иg hướng đến đám người nhìn căm tức.
“Vẫn chưa đủ.” Lôi Tiêu, Huyễn Điệp Nhi đồng thời lên tiếng.
Huyễn Điệp Nhi từ đầu quan sát mọi người kiên trì đã động tâm, dù sao đây cũng chỉ là một con chương ngư, không phải trực diện Cuồng Nộ Vương, gan dạ trong lòng lớn hơn mấy phần.
“Hồ Điệp Vũ Tiễn.”
Vạn con hồ điệp thị hiện, bay loạn giữa không, từng con đều như phi đao trường tiễn chém khắp người Hỗn Thế Chương Ngư chảy ra máu tươi bê bết, đau đớn rít gào, bát túc quơ loạn, đại khẩu mở ra.
“Là lúc này.” Lôi Tiêu phóng thân, đạp lên người Lôi Minh lấy đà, bay càng thêm cao, đến điểm, Phích Lịch Lôi Đạn lập tức xuất động.
Ăn trọn hai quả lôi pháo, Hỗn Thế Chương Ngư trực tiếp hộc máu tươi, điên cuồng giãy dụa, bát túc lực đạo vừa vặn phá nát quang lung, Lôi Tiêu khoảng cách gần nhất trước tiên bị đánh văng đi, Huyễn Điệp Nhi cùng đám người muốn đến cứu cũng bị đánh đến không giữ được thân, rơi loạn tứ phía.