“Ầm…..”
Kinh chấn sánh ngang vạn pháo gầm thét, mạnh mẽ chèn ép khiến thiên địa thanh sắc chục dặm khép mình. Kình khí cấp tốc quét ra, nhấc lên sóng dữ, đánh tản hắc vân. Sau, vị trí Lăng khinh Yên Vân bụi mù bay loạn, vừa khoé che giấu hoàn cảnh vật bên trong.
Thanh niên lam y chỉ xem được ba nhịp hô hấp, khuôn mặt nhăn nhó, kiên nhẫn thiếu hết, mạnh mẽ phất tay, dùng cương phong thổi lui bụi mù. Nhưng, ngay sau sự tình khiến hắn tức giận cực độ, con ngươi hẹp dài càng thêm thu lại.
Lăng Khinh Yên Vân bình an vô sự tái hiện, toàn thể nhìn kỹ, không có nửa điểm vết xước. Quanh thuyền, bao bọc một cái quang lung, nửa điểm khói bụi chẳng thể lọt vào, bên ngoài, tản phát khí tức nồng đậm, so sánh Bi Thống Chi Tường lúc trước, chỉ hơn không kém. Mà cái này phương thức phòng ngự, được từ sớm thiết trí, cơ quan sẽ tự động kích hoạt khi gặp nguy.
“Tổ tiên phù hộ, còn tưởng mất luôn cái mạng nhỏ.” Đại Kình buông xuống tảng đá chặn l*иg ngực, thở phào nhẹ nhỏm.
Lôi Tiêu tuy sớm biết có loại này cơ quan, nhưng, vẫn kinh sợ không thôi, mừng rỡ không khác Đại Kình.
“Khốn khϊếp, đám rùa đen các ngươi còn có trò này. Vậy để ta xem, sẽ trụ được bao lâu.” Lam y nhân tức giận, trợn mắt nhe răng, đáng sợ như tu-la, tay cuộn xoắn linh khí, muốn lần nữa xuất thủ.
Vừa vặn khi này có người từ trong thuyền truyền âm. “Ngươi không phải đến khiêu chiến lão phu sao, gϊếŧ nhiều người như vậy làm gì chứ, gây thêm tội nghiệt.”
Hoa Thần Y nhẹ nhàng từng bước đạp không, đối diện lam y nhân.
Nhãn tình song phương lấp lánh hàn quang, sắc bén chiếu nhau. Tuy, không lên tiếng, nhưng, không khí nghiêm trọng cực điểm bày ra, ngột ngạt cả mấy người quan chiến.
Mở màn, Hoa Thần Y phát động thần niệm, thăm dò hư thực, bên trong dĩ nhiên có kèm vào Thần cảnh khí tức cường đại. Lam y nhân xem thấy ý tứ, hừ lạnh, chẳng chịu kém phần, bày ra thần niệm, đối chọi gắt gao.
Hai cái Thần cảnh so đấu khí thế, ảnh hưởng không gian vặn vẹo từng đợt, Vô Thiên Hải bên dưới phân liệt lưỡng cực, cuồn cuộn xoáy nước, ầm ầm và chạm.
“Bùm…"
Thần thức đến điểm cực cùng, tức khắc no bạo, đẩy lui cả hai.
Vừa kịp minh bạch đối phương thân phận, hắc y nhân khi trước, Hoa lão sắc diện lạnh nhạt mấy phần, nhưng, khẩu âm mang theo cợt nhã. "Thả ngươi thoát lần đó, giờ còn dám tìm đến gây hoạ. Không sợ ta đánh chết sao?"
Bị chọc ngoáy chỗ ngứa, lam y nhân nhanh miệng giải thích. "Lần đó do tam ca lo chuyện bao đồng, tự ý nhúng tay thì đầu ngươi sớm bị chém xuống." Động thân, bày ra thế thủ. "Chuẩn bị đi, chúng ta chiến lại."
Hoa lão vuốt râu, sảng khoái cười lớn, rồi tặc lưỡi. “Người trẻ ngươi tâm cao khí ngạo, tính nóng như lửa, không có giới thiệu đã muốn động võ, quá thất thố rồi.” Bày ra bộ dáng thản nhiên.
“Bình sinh ta ghét nhất kẻ nói chuyện đạo lý. Muốn đánh thì đánh, nhiều lời để làm gì chứ?” Lam y nhân đáp trả.
Hoa lão mặt lộ kinh ngạc, lần nữa dùng ánh mắt hướng đối phương tên dò dưới xét, rồi cong lên khoé môi, thần bí cười.
“Ngươi cười cái gì?” Lam y nhân bị bộ dáng kia chọc tức muốn phun máu.
Hoa lão lắc tay. “Không có, không có, chỉ là, nhìn ngươi rất giống mấy tên yếu nhược lão phu từng gϊếŧ. Không lưu tính danh, lỡ như chết trong một chiêu, ta cũng không biết gϊếŧ qua ai. Hơi khó nghĩ thôi.” Bộ dáng ung dung, lời nói nhẹ nhàng, vậy mà mang nặng tính sát thương.
Lam y nhân máu nóng chạy nhanh, mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng. “Ta tuyệt sẽ không chết. Ngươi cũng không cần đào hố làm gì. Ta thật muốn xưng danh tự, để ngươi chết được minh bạch. Tiếc rằng, tam ca sớm dặn dò, đành dùng danh hiệu Cuồng Nộ Vương hạ nhân hay gọi đi."
Hoa Thần Y khẽ cười, ánh mắt lại sụp xuống. Lão như lời nói, muốn nghe đối phương danh tự, từ đây dò xét một phen, kéo ra dây mơ rễ má cái kia hắc thế lực. Kết quả, tuy vẫn trong phạm vi đoán được, nhưng, nói lên hắc ảnh nhân còn lại tâm cơ phi phàm, sớm tính tất thảy, thế lực kia càng thêm đáng sợ.
“Ta mệt rồi. Hoa lão đầu, tới đi.” Cuồng Nộ Vương quát lớn như sấm đánh, không tiếp dây dưa, thân thể phi tốc bay đến, quyền đầu tụ lực, thuận thế đấm ra.
Từ trước giao thủ, Hoa Thần Y kết luận, đối phương sở trường cận thân đối chiến, đại lực chế nhân, không muốn bị áp sát, thân thể tức thì bay ngược, né được quyền thứ nhất. Nhưng, Cuồng Nộ Vương kia tốc độ lần nữa bạo tăng, khiến lão không kịp trở tay, miễn cưỡng gánh lấy nhất kích.
Cuồng Nộ Vương, cuồng tiếu. “Đánh với ta, đừng mong có thể né tránh.” Tiếng nói vừa ra, thân thể lập tức trên không lộn nhào mấy vòng, tích súc lực đạo, chân thành trường tiên, lấy thế thái sơn áp đỉnh cứng rắn nện xuống.
Hoa Thần Y kinh nghiệm phong phú, tâm trí sớm ma luyện đến cực hạn, nhanh chóng trấn định, vung vẩy hai tay, xoay một vòng lớn rồi đẩy ra. Theo sau, trước mặt hư ảo ngưng thực cự đại mộc thuẫn, vừa vặn chắn ngang, đón lấy nhất kích.
Công kích thất bại, Cuồng Nộ Vương muốn biến chiêu, lại bị đoạt mất tiên cơ. Hoa lão lần nữa xoay chuyển cánh tay, mộc thuẫn mọc ra chục cái rễ cây, linh động như bầy độc xà, con bò, con quấn, khoá chặc chân phải Cuồng Nộ Vương, còn liên tục hướng phía trên xâm lấn.
Cuồng Nộ Vương vận lực giãi dụa, càng khiến rễ cây tăng tốc, siết chặc, qua ba nhịp hô hấp hắn đã bị nhốt bên trong, nhìn đến như một cái cây khô giữa trời.
“Hoa bá bá, người thật lợi hại nha, nhanh bóp chết cái tên hỗn trướng đó đi.” Lôi Tiêu quan chiến, cảm xúc hứng khởi, liên tiếp hô hào cổ vũ.
Đứng mũi chịu sào, Hoa Thần Y thần tình kỳ quái, khoé mắt híp lại, từng cái nếp nhăn lộ rõ, sau, nhướn mày trợn mắt, từ bỏ mộc thuẫn, cấp tốc lui về Lăng Khinh Yên Vân.
Lôi Tiêu chưa hiểu chuyện gì, nhưng, sau một cái nháy mắt liền nghe nổ vang bên tai, khô mộc hoá tro bụi. Từ đó, sương đỏ yêu dị lan tràn, như tấm lụa, vừa vặn quấn lấy Cuồng Nộ Vương. Trông sắc diện y sa sầm, miệng thở hồng hộc, mồ hôi thấm tráng, thoát khỏi khẳng định tổn lực chín trâu hai hổ.
“Huỷ Diệt bản nguyên.” Hoa lão cúi mặt lẩm bẩm. Thời khắc kia lão quyết định thu tay bởi cảm nhận được một đạo khí tức cực kỳ đáng sợ, bên trong, điên cuồng ăn mòn khô mộc. Liều lĩnh đối cứng sẽ lưỡng bại câu thương, lão trực tiếp thoát ly. Tuy nói bại thoái, nhưng, nhìn trên cục diện, thu lợi mười phần.
Lôi Tiêu bên cạnh thắc mắc hỏi ra. “Hoa bá bá, bản nguyên Huỷ Diệt kia rốt cuộc là thứ gì?”
Hoa lão thuyết giảng.
“Thời điểm thiên địa hỗn độn, âm dương sơ phân, bát phương chưa định, tiên thiên linh khí cuồn cuộn vạn đoàn, thời thời khắc khắc điên cuồng va chạm, thông qua chém gϊếŧ, thôn phệ mà tẩm bổ bản thân. Qua ngàn năm tuế nguyệt, chiến cuộc cơ bản định ra, mười cái cường đại nhất linh khí chiếm lấy quyền tồn tại, tự hành sinh mệnh. Danh hào lần lượt, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Quang, Ám, Băng hợp xưng thập nguyên. Từ đây, nhất đạo truyền vạn giáo, phân hoá muôn hình vạn tướng, chế ước phương thức vận hành căn bản của thiên địa. Hậu nhân gọi cái này Bản nguyên chi lực, Tiên thiên chi lực hay Nguyên tố bản nguyên. Mộc hệ của lão phu đương nhiên thuộc vào đây.
Lại nói, chiến hoả dập xuống, nhưng, vẫn còn nhen nhóm tàn hoả, thập nguyên âm thầm minh tranh ám đấu, liên thủ liên hợp, đủ loại sự tình phát sinh. Kết quả, lần nữa sản sinh vô số cái Biến dị bản nguyên. Có thể lấy Độc bản nguyên làm chuẩn, được dung hợp Hoả, Phong, Thuỷ, Mộc, bốn cái bản nguyên mà thành, không thuộc nguyên tố tự nhiên.
“Vậy, Huỷ Diệt bản nguyên của hắn thuộc vào nhóm nào?” Lôi Tiêu hỏi ra.
Hoa lão lắc đầu, giọng nói nghiêm túc, pha chút trầm trọng.
“Thật ra, ngoài hai thứ lão phu đề cập, bản nguyên chi lực vẫn còn đường lối khác, xưng Hậu thiên bản nguyên, xuất hiện sau khi nhân loại hình thành, do nhân loại tự mình kiến tạo định nghĩa. Huỷ Diệt bản nguyên thuộc vào loại này tồn tại, lấy không ngừng cắn nuốt huỷ diệt cùng phá hoại hai loại ý chí qua vạn năm tích súc, tự hành linh trí, lấy lực chứng đạo mà hình thành. Lại nói, bản nguyên Hậu thiên cực kỳ hiếm thấy, đẳng cấp không bằng chứa đầy hỗn tạp, tu luyện mười phần khó khăn, nhưng, khi đi đến hậu kỳ, ưu điểm lộ ra, thực lực đại hiển, còn ẩn ẩn nghiền ép Tiên thiên bản nguyên.” Đến đây, ánh mắt gắt gao chiếu lên Cuồng Nộ Vương, tỉ mỉ chú ý từng cái dị động nhỏ nhất.
Bên này, Cuồng Nộ Vương tay quét nhanh qua lớp mồ hôi trên trán, bộ dáng đã lại sức, ánh mắt kia ngạo lần nữa bày ra, cười tà. “Hoa lão đầu, tam ca nói ngươi không gì không biết, vạn sự tỏ tường, chẳng sai nữa phân. Bản nguyên Huỷ Diệt cũng nhìn ra. Vậy, ta không cần tiếp tục che giấu.”
Nói đoạn, Cuồng Nộ Vương gầm lớn như dã thú, kinh chấn tứ phương, thân thể phun trào hai luồng linh khí, một hắc, một hồng, vây hắn tại trung tâm.
“Ngưng.” Cuồng Nộ Vương tay phải chộp ra, hắc hồng lưỡng khí vù vù cuốn tới, hoá thành một chui trường đao.
Nhìn sơ, đao dài đúng bảy phân, lưỡi đao do khí hồng sắc kết thành, sự sắc bén kia mắt thường vẫn thấy, từng tia ác niệm muốn gϊếŧ chết tất thảy sinh từ đây phát ra, hình thành từng đợt sóng biển, lớp lớp nối nhau. Thân và chui đao được hắc khí đút tụ, cũng phát ra ý tức muốn phá huỷ tất thảy mọi thứ. Không khí lưu chuyển quanh thân đao bị đồng hoá tất thảy thành Hủy Diệt thuộc tính.
Cuồng Nộ Vương, trường đao xé gió, chỉ thẳng Hoa lão, quát lớn. “Đến đi.” Nói đoan, lao đến, cuồng đao loạn trảm, đao khí trùng thiên.
Hoa lão không đáp, lẵng lặng kết xuất thủ ấn, Mộc hệ bản nguyên hình thành bão tố, ùn ùn kéo đến, hoá thành cửu đầu mộc long, thủ hộ chặc chẽ bên thân, ngũ trảo vung vẩy, gầm rống không ngừng, thị uy bốn phương. Sau, lăng không mà đi, cửu long đối trường đao.