“Tiểu Hồ Điệp, ta không khoẻ rồi. Về phòng trước đây.” Lôi Tiêu chán nãn, viện ra cái cớ, hướng khoang thuyền nặng nè từng bước.
Khi này, Đại Kình có chút trầm xuống, đại não lục tung mấy đạo ký ức liên quan Vạn Khí Tông, sau, hớn hở, lớn tiếng hô.”Đại nhân, khoan đã, ta còn có thứ này muốn đưa cho ngài.”
“Gì chứ?” Lôi Tiêu tức thì quay đầu, nhưng, sắc diện đạm nhạt không biến hoá.
Đại Kình thật lâu tìm kiếm trong người, sau, đưa ra một cái kim bài.
Tiếp bài, Lôi Tiêu nhíu mày thật sâu, trổ hết kinh nghiệm, hiểu biết, phương diện luyện khí thuật, lật xem tỉ mỉ từng mặt.
Vật kia, cầm gọn tại lòng bàn tay, hắc sắc thuần túy lệnh bài, ẩn ẩn cảm tưởng đang thôn phệ ánh sáng đến gần. Chất liệu không tài nào nhìn ra, chỉ biết, dị thường cứng rắn, Huyễn Điệp Nhi mấy lần thử qua dùng linh khí phá hoại vẫn vô sự như không, còn cho nàng chút phản chấn. Hoa văn chạm khắc phi thường tình xảo, vượt xa hiện thời, trên diện tích rất nhỏ vẫn có long phượng từng đôi, trung tâm văn tự, từng nét dứt khoát, mạnh mẽ thể hiện ra bá khí ngông nghênh, vốn có năm từ, nhưng, hàng dưới đã bị thứ gì đó cố ý xoá đi, chỉ còn đọc được Vạn Khí Tông, ba cái chữ lớn.
“Cái này...” Lôi Tiêu nhãn phát quang hoa, thần tình kích động, đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, sắc diện kéo lên vui sướиɠ tột cùng.
Đại Kình bình tĩnh nói.
“Tổ tiên ta mấy đời truyền lưu vật này, di huấn, phải xem như sinh mệnh bảo vệ, tuyệt đối không tiết lộ ngoại nhân, không để người đoạt được, còn nói sẽ có ngày bọn ta nhờ nó mà thay da đổi thịt, vũ hoá chân lông. Tiếc rằng, đã gần mười đời người, vẫn chẳng thấy nữa điểm tác dụng, người trong nhà sớm cho rằng lão tổ sắp chết ăn nói hồ đồ, phủ lên vật này bụi bặm của thời gian, rồi dần rơi vào quên lãng, tình cờ mấy năm trước ta tìm thấy, cất trữ bên người. Trước nay chưa từng gặp qua người đối với Vạn Khí Tông hứng thú mạnh mẽ như đại nhân ngài, không đành tạo ra thất vọng, nhớ đến thứ này có chút liên quan, cầu giúp được ngài. Xem, nếu đạt được cơ duyên gì đó, sau này không quên ta là được.”
Lôi Tiêu nhanh nhẹn tiếp lời, nhưng, mắt không rời khối hắc bài “Nhất định, nhất định. Ta thật vô cùng cảm kích đại ca ngươi. Chỉ cần thứ này, đủ chứng minh Vạn Khí Tông kia thật sự tồn tại.”
Huyễn Điệp Nhi đào mắt một hồi, sau, nghi hoặc, hỏi. “Tên xấu xa, sao ngươi dám chắc chắn đến vậy chứ, cái vật xấu xí này không chừng có người cố tình tạo tác đánh lừa hậu nhân chúng ta thôi.” Nàng nhìn mãi vẫn không thấy vật kia có gì thần kỳ, giống đồ của Đệ Nhất Tông, còn đen xì xấu xí, so cùng hắc thiết có gì khác nhau.
Lôi Tiêu cười cười, giơ ra khối lệnh bài, lý luận.
“Ngươi xem, đây là vết khắc, là trực tiếp dùng lực lượng ngoại giới mạnh mẽ tác động, tuyệt không phải vật đúc liền khuôn. Lại nói, vật cứng rắn bậc này, muốn xem như tầm thường ngọc thạch chạm khắc chỉ có hai khả năng. Một, dùng lực lượng vượt xa Thần cảnh ngươi, hai, phải sở hữu vật đồng cấp trở lên. Đơn giản kết luận, người này không phải cường giả tuyệt thế cũng là sở hữu thiên hạ chí bảo, không thể giả.”
Huyễn Điệp Nhi hô lên. “Tên xấu xa, ngươi thật thông minh nha.”
Đại Kình cũng kinh ngạc, nói “Ồ! Trước đây ta vậy mà không chú ý đến điểm này. Vậy lời nói nói lão tổ tiên......”
“Tuyệt đối là thật.” Lôi Tiêu lời nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt. “Ta nhất định sẽ đến nơi kia, tận mắt quá mục.”
Lời nói vừa hạ, đột nhiên từ đâu truyền đến một trận cuồng tiếu dậy thiên địa.
“Các người không cần tiếp tục đi đâu cả, ta đã đến rồi, cứ dừng lại chịu chết ở đây đi.”
Ánh mắt mọi người lập tức chú ý phía xa, nơi kia lăng không mà đến một cái thanh niên nhân ảnh.
Khoảng cách thật gần, có thể quan sát. Người kia, tướng mạo anh tuấn, nhưng, ngũ quan y mỗi thứ đều sắc bén như lưỡi đao, cảm tưởng chạm vào sẽ đứt tay chảy máu, phối hợp hoàn mỹ tạo thành sắc diện mười phần hung lệ, sát phạt chi khí tản mát không giấu giếm. Yêu dị phải nói, đôi đồng tử màu vàng hổ phách, con ngươi hẹp dài, như sài lang một dạng, cùng, bốn chiếc răng nanh sắc nhọn, lộ ra theo nụ cười kiêu ngạo, doạ sợ không ít kẻ gan nhỏ. Trên người thanh niên hờ hửng mặc vào lam sắc y, thoải mái để lộ khuôn ngực trần rắn chắc, chồng chéo vết sẹo, cái bộ dáng kia đạp không nơi đó thật mười phần tiêu sái.
Huyễn Điệp Nhi nhìn hắn đồng tử co rụt, trán toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi chầm chằm phun ra hai chữ “Thần cảnh.”
Tại đây, cường giả đứng đầu dĩ nhiên thuộc về Huyễn Điệp Nhi, nàng thần niệm trước tiên phát giác đối phương, cũng cảm nhận được cỗ khí tức thập phần cường đại kia, so với nàng phải hơn gấp đôi. Hiện tại, hắn còn không ngừng tản phát sát khí, ý tứ dĩ nhiên muốn phô trương thanh thế, đè xuống chiến ý.
Đứng trước Thần cảnh uy hϊếp, rất nhiều kẻ thực lực không đủ trước tiên ngất xỉu tại chỗ, đám người còn lại chẳng khá hơn bao nhiêu, tuy kiên trì được, nhưng, lòng ngực nặng nề, cảm giác đang bị ai rót chì vào, hơi thở lưu thông mười phần khó khăn. Chỉ dưới mười người vẫn đứng thẳng mũi thuyền, cung nỏ lấp tên, đao gươm rời vỏ, sẵn sàng chiến bất kỳ lúc nào, khẳng định thực lực hơn người.
Bên này, Lôi Tiêu yếu nhược, trước tiên nhận lấy ảnh hưởng, quỳ xuống một gối, không phải thời điểm sắp ngất đi có Huyễn Điệp Nhi nhanh tay bảo hộ đã rơi vào hôn mê.
Cảm nhận Thần cảnh khí tức Huyễn Điệp Nhi dị động, lam y nhân liếc mắt đến, kiêu ngạo nói. “Thật ngại quá, không nghĩ đến nơi đây còn thêm một tên Thần cảnh.”
Khẩu khí khinh người lộ rõ, lam y nhân thực lực siêu cường, thần niệm sớm phủ quanh Lăng Khinh Yên Vân trăm dặm, mấy lời nói ra chẳng qua khinh nhục Huyễn Điệp Nhi.
Nghe ra đối phương ý tứ mỉa mai, nhưng, Huyễn Điệp Nhi chỉ cúi gằm mặt, không lên tiếng. Nàng thật đang bị khí tức hắn khoá chặc, bị cỗ tà ác ý niệm kia doạ đến run rẫy. Từng cái nhếch môi, ánh mắt đối phương đều tản ra nguy hiểm chết người, không phải có Lôi Tiêu bên cạnh, nàng còn muốn nhanh chóng bỏ chạy. Dù sao cũng là tiểu cô nương mười sáu, chưa trãi qua sự đời ấm lạnh, ai lại nguyện ném mình ra trước mặt ác lang.
“Mau gọi Hoa lão đầu ra đây, ta muốn chém xuống cái đầu lão xuống, nhất kiếm thành danh.” Lam y nhân ngông cuồng nói. Thanh âm kia dùng linh lực khuếch tán, khẳng định nói cho cả Lăng Khinh Yên Vân người nghe.
Lôi Tiêu không nhịn được tức giânj, mắng ra. “Hỗn xược, ngươi tính là cái thá gì, xứng cùng Hoa bá bá giao phong sao?”
Lam y nhân dịch chuyển ánh mắt, xong, nhớ ra gì đó, khoé miệng cong lên nụ cười tà, tay phải hư không chộp đến. Hấp lực kinh khủng lập tức lôi kéo Lôi Tiêu.
“Không được.” Huyễn Điệp Nhi trước tiên phản ứng. Tay trái cũng chộp ra, kéo lại Lôi Tiêu, tay phải tung chưởng.
Không nghĩ đến thiếu nữ bị mình trấn nhϊếp lại phản ứng mạnh mẽ, lam y nhân buông tay, mạnh mẽ ép ra một chưởng.
“Ầm.....”
Song thủ tương giao, sóng chấn như bài sơn đảo hải, mạnh mẽ khiến Lăng Khinh Yên Vân phút chốc run lắc, vô số người trực tiếp ngã sấp.
Trực tiếp giao thủ, Huyễn Điệp Nhi lùi nhanh chục bước, khoé miệng chảy ra máu tươi, thần sắc ngưng trọng. Lần so chiêu này nàng đã ăn thiệt thòi.
Đều mang Thần vị, nhưng, Huyễn Điệp Nhi là bị cưỡng ép truyền thừa, không có tự mình đặt xuống từng bước, căn cơ lõng lẽo, thực chiến kinh nghiệm tròn con số không, so sánh Bán Thần còn muốn không bằng. Bị thương chẳng lấy làm lạ.
“Châu chấu đá xe.” Lam y nhân lạnh lùng phun ra mấy chữ, lại đến nhất thủ, nhưng, lần này trước tiên có một đạo lôi điện phóng đến, cắt ngang ma thủ.
Mũi thuyền đứng một tráng hán, y cổ tay còn du động lôi điện, khẳng định vừa xuất chiêu. Trợn mắt nhướn mài, lớn tiếng quát. “Ta là thủ lĩnh nơi đây....” Lời chưa nói hết đã bị lam y nhân một cái phất tay đánh chết, thân thể tại chỗ hôi phi yên diệt.
Nhìn thấy thủ lĩnh nhóm người mình bị đối phương nhẹ nhàng diệt sát, đám võ giả phía dưới nội tâm run bần bậc, nhưng, bọn họ là đệ tử Lôi Thần cung, không dám quá mức thất thố, liều mạng vẫn phải chiến.
Lập tức có kẻ lớn tiếng hô “công”, một tràng vạn tiễn tề phát liền sau.
Lần này không giống khi vây bắt Huyễn Điệp Nhi, là chân chính võ giả cấp cao ra tay, mũi tiễn phía trên nhiễm vào lôi điện, thủ đoạn có phần tương tự Lôi Minh “câu hồn châm.”
Hai lần bị cản trở khiến lam y nhân lộ ra sắc mặt tức giận, răng nanh nghiến chặc, kêu "kèn kẹt" từng tiếng, thật động sát tâm. Gầm lớn như dã thú, quanh người bùng nổ khí tức Thần cảnh, hoá hắc sắc sóng chấn đánh ra, liên tiếp xuất động ba chưởng. "Đám sâu kiến các ngươi. Chết hết cho ta."
Nhất chưởng, va chạm mãn thiên tiễn vũ, đem tất đánh thành bụi mịn, vỏn vẹn một đạo sát na. Nhị chưởng nối tiếp, quét sạch toàn thảy võ giả, yên diệt tốc độ thời gian tương xứng. Tam chưởng chậm chạm nhất, nhưng, khí đại lực trầm, như Tù Ngưu húc đến, dĩ nhiên, muốn lật ngã Lăng Khinh Yên Vân.
“Không ổn rồi. Hắn muốn phá thuyền.” Lôi Tiêu hốt hoảng kêu lớn. Quay người cầu viện Huyễn Điệp Nhi. “Tiểu Hồ Điệp, màu ngăn hắn, bằng không chúng ta sẽ rơi xuống mất.”
“Ta.....” Huyễn Điệp Nhi ánh mắt như người bất hồn, lẩm bẩm. Thụ thương bại lui nội tâm nàng đã kéo lên chục cơn sóng dữ. Lại thêm,thời điểm ma chấn quét qua, nàng trong đầu bất giác hiện ra tràng cảnh cực độ khủng khϊếp, một cái hắn ảnh thiếu niên tay cầm huyết đao còn nhỏ máu, ngạo nghễ đâm thẳng về phía thiên quân vạn mã, sau, ba ngày ba đêm chém gϊếŧ đến đỏ mắt, thiếu niên cuối cùng từng bước khập khiễng đạp lên núi thi biển máu, đặt mông ngồi trên cái đầu ở đỉnh cao nhất, khoé miệng lộ ra nụ cười hoang dại, không còn nửa tia nhân ý. Sự tình khiến nàng căng cứng toàn thân, tê liệt ý thức.
“Vù...vù....”
Thanh âm sát chưởng gần kề bên tai.
"Không kịp rồi." Đại Kình hét lớn.